Chuyện Mạnh gia còn chưa giải quyết xong, chuyến trở lại thành phố C này quá nửa là nhất thời nảy sinh, nếu không sẽ không hơn nửa đêm mới đến nhà.
Thẩm Đường ậm ừ, "Sáng mai em phải về bển rồi."
"Gấp vậy sao?", Nguyên Nhược nói xong xoay người nằm sấp, vươn tay sờ sờ mặt đối phương.
Tới giờ mới có bao lâu đâu chứ, trước sau chỉ trong mười ngày mà Thẩm Đường đã gầy đi trông thấy, cằm cũng nhọn ra rồi, số thịt được bồi bổ sau kỳ thi đều không còn nữa, ngược lại càng gầy hơn. Người này nằm ở trên giường, xương quai xanh lộ ra rõ ràng, sắc mặt cũng không tốt cho lắm, hiển nhiên tháng ngày ở Mạnh gia không dễ chịu rồi.
Đến một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, mỗi ngày còn phải ứng phó với những người đầy bụng ý xấu thì lấy đâu ra thảnh thơi ung dung chứ, lần này trở về nhất định cũng không dễ dàng. Nguyên Nhược biết tính tình em ấy, biết dù có chuyện hay không nhất định Thẩm Đường cũng sẽ không nói cho cô biết, cô cũng không hỏi, dùng đầu ngón tay xinh đẹp xoa xoa cằm Thẩm Đường hai lần, trầm tư một lát, ngẫm nghĩ lại đổi giọng hỏi: "Vé bay mấy giờ?"
"Hơn năm giờ", Thẩm Đường nói, dụi mặt vào lòng bàn tay cô, "Em phải về đó sớm chút".
Bây giờ đã gần mười một giờ, còn có hơn sáu tiếng nữa.
Tận lực mua vé bay sớm, vội vã đến, vội vã rời đi, cũng không ngại dằn vặt.
Nguyên Nhược sửng sốt một chút, thật không nghĩ tới sớm như vậy, còn chưa kịp ngủ một giấc ngon, vé sáu giờ, cộng thêm thời gian làm thủ tục, soát vé... Ít nhất thì tầm bốn giờ đã phải ra khỏi nhà.
Vẫn còn rất nhiều chuyến bay từ thành phố C đến thành phố H, đi vội như thế nhất định là có việc muốn làm. Cô vén mái tóc mềm mại bên gáy Thẩm Đường, dịu dàng hỏi: "Vội vã trở về như vậy là định làm gì?"
"Chín giờ rưỡi em định đến công ty gặp Giang Thính Bạch", Thẩm Đường thành thật nói, nói xong liền nhích người, chen vào trong lòng cô, nhất định phải sát bên cô mới được.
Nguyên Nhược thuận thế ôm lấy em ấy, cũng nhích thân mình càng sát vào hơn.
"Cô ta không biết em đã trở về hả?"
"Uhn", Thẩm Đường nói, "Em không có nói cho những người kia biết, một mình em làm thôi".
Nguyên Nhược nhìn xuống người này.
Thẩm Đường rướn người chạm vào khóe miệng cô, "Đột nhiên có chút nhớ chị nên muốn quay về gặp một chút".
"Cô ta đối xử với em thế nào?", Nguyên Nhược hỏi.
"Cũng được", Thẩm Đường thản nhiên nói, dừng một chút, "Dù sao cũng chỉ là như vậy, không quen thuộc lắm."
Chỉ một câu nói đã dem khoảng cách giữa em ấy và Giang Thính Bạch kéo dài ra, như thể cố ý nói cho Nguyên Nhược nghe.
Nguyên Nhược đối với lần này không tỏ thái độ gì, cúi người ngã vào lồng ngực của bạn nhỏ, lẳng lặng nằm một chút, nói: "Lát nữa chị đưa em đến sân bay."
Bốn giờ bắt taxi không tốt lắm, Nguyên Nhược nhất định phải lái xe đưa em ấy, Thẩm Đường cũng không từ chối, vốn dự định của em ấy cũng là như thế. Hai người rúc vào nhau, không ngừng nói về Mạnh gia, Nguyên Nhược không yên lòng, khó tránh khỏi sẽ hỏi đi hỏi lại, nhưng Thẩm Đường cũng không thấy phiền, mặc kệ cô hỏi cái gì cũng thành thật trả lời.
Có lẽ là quá mệt mỏi, mấy ngày nay mệt không thể tả, nói qua nói lại hồi Thẩm Đường cứ thế liền ngủ thiếp đi.
Nguyên Nhược đang định nói thêm điều gì, bỗng nhiên cảm giác được bạn nhỏ nghiêng đầu bất động, cô theo bản năng dừng lại và cẩn thận tránh đi.
Xem bộ dáng thực sự là quá kiệt sức rồi, Thẩm Đường không có chút phản ứng nào, hơi thở đều đều, lồng ngực nhẹ nhàng phập phồng.
Cũng không biết những ngày qua ở thành phố H thế nào mà thành bộ dáng như thế này, sắc mặt đều trông tệ hơn trước rất nhiều, nếu để cho Dương Hà Anh nhìn thấy, bà tuyệt đối sẽ lải nhải nửa ngày.
Nguyên Nhược tắt đèn, lại kéo kéo chăn, nhẹ nhàng đắp cho Thẩm Đường, sau đó nằm xuống cạnh em ấy.
Ánh trăng đêm nay khá sáng, mặt trăng rất tròn, ánh trăng bàn bạc rơi xuống, khắp nơi tỏa ra một tầng ánh sáng dịu nhẹ. Rèm cửa sổ được kéo ra, ánh trăng lọt vào trong phòng, có một cảm giác thật đặc biệt.
Nguyên Nhược không thể ngủ được, cô không cảm thấy buồn ngủ, nằm thẳng ở trên giường suy nghĩ về mọi thứ. Bởi vì có thêm một người bên cạnh, đêm nay tâm tình của cô tương đối bình tĩnh, không có hỗn loạn như trước, cũng không có suy nghĩ lung tung.
Cô thực sự cảm thấy rất đau lòng cho em ấy, nhưng cô không nói ra, cả đêm đã rất kiềm chế, giờ nằm trên giường tắt đèn lại không thể làm cái gì, chỉ có thể yên lặng mà bảo vệ đối phương.
Có những chuyện khó nói, cũng khó giải quyết, một cô gái mới hai mươi tuổi không thể giải quyết được, có lẽ đã phải chịu rất nhiều oan ức.
Mặc dù chỉ mới gặp Mạnh Tri Hành một lần, cùng Giang Thính Bạch tiếp xúc cũng không nhiều nhưng Nguyên Nhược biết rõ những người đó không phải là người tốt, bất kể thái độ bề ngoài của họ ra sao nhưng biết người biết mặt không biết lòng, ai biết được đối phương là loại người như thế nào chứ. Mạnh Tri Hành rõ ràng là người tàn nhẫn, Giang Thính Bạch cũng không tốt hơn chỗ nào, lần chia hoa hồng trước đây cũng đủ để thấy rõ cô ta là người ra sao. Ngày mai lại muốn gọi Thẩm Đường đến, hơn nửa là không phải chuyện gì tốt đẹp.
Nguyên Nhược có chút lo lắng cho Thẩm Đường, nhưng chung quy cô không giúp được cái gì, cũng không muốn thiêm phiền phức cho đối phương, cô tin tưởng Thẩm Đường mới dám buông tay để em ấy đi làm những chuyện kia.
Bất luận sau này xảy ra chuyện gì, cô đều có thể đem toàn bộ chuyện giao cho em ấy, dù sao bất luận như thế nào, cũng sẽ không quá tệ.
Có lẽ là quá mệt mỏi, ngủ được hơn mười phút, thân thể Thẩm Đường không tự chủ được co quắp lại, nhưng cũng không có tỉnh dậy mà vẫn đang ngủ.
Nguyên Nhược chống tay nhìn một chút, sau đó nhanh chóng giúp em ấy vém chăn thật tốt.
Còn sót lại mấy tiếng, Thẩm Đường ngủ rất say, Nguyên Nhược lại ngủ không nhiều lắm, cô đặt đồng hồ báo thức lúc bốn giờ, vốn tưởng rằng có thể ngủ hai ba tiếng, nhưng nằm xuống thật lâu mới có thể thiếp đi, vừa hơn ba giờ đã tỉnh lại.
Trước khi đến giờ, Nguyên Nhược sẽ không đánh thức Thẩm Đường, cô nằm nghiêng bên cạnh, chờ bốn giờ mới nhỏ giọng đánh thức em ấy.
Bởi vì phải bắt kịp máy bay, Thẩm Đường không dám nướng, bị đánh thức liền vội vàng đứng dậy. Hai người đơn giản thu thập một phen, không tới mười phút đã ra cửa, bữa sáng cũng không ăn.
Bốn giờ sáng, thành phố C còn đang chìm trong giấc ngủ, đường phố vắng vẻ, một đường lái xe đến sân bay đều thông suốt.
Lần này Nguyên Nhược đưa Thẩm Đường vào sảnh chờ, cùng em ấy chờ đến lúc đối phương rời đi mới trở về.
Đến rạng sáng, cô đã về đến nhà. Đêm đen đang dần lui xuống, hết thảy tối hôm qua giống như là một giấc mộng, nếu không phải phòng tắm trong phòng ngủ chính lộn xộn lung tung thì Nguyên Nhược thật sự cho rằng những thứ kia đều là mộng ảo.
Nghĩ Thẩm Đường đến thành phố H còn có việc phải làm, Nguyên Nhược không nhắn tin cũng không gọi điện thoại quấy rầy đối phương, về đến nhà liền ngủ bù, một giấc thoải mái cả buổi sáng.
Sau khi bạn nhỏ đến thành phố H đã gửi một tin nhắn WeChat để báo bình an, sau đó không có tin tức gì khác, đồng thời mấy ngày sau đó cũng không có kiếm Nguyên Nhược lần nào.
Có lẽ là do lần gặp lại đó mà hiện tại Nguyên Nhược không vội vàng chút nào, ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng cô không vội, hai ông bà Dương Hà Anh lại vội, thỉnh thoảng họ sẽ tới hỏi han, sợ Thẩm Đường ở đó trải qua không tốt.
Nguyên Nhược không biết bạn nhỏ đến cùng là có ổn hay không, ngay cả khi cô đoán được Thẩm Đường ở bên kia tháng ngày gian nan thì cô cũng chỉ có thể nói với hai ông bà rằng mọi chuyện vẫn ổn, không có vấn đề gì, không để hai người họ lo lắng.
Dương Hà Anh không hiểu thủ đoạn của những người có tiền, bà thật sự cho rằng Thẩm Đường quay về là vì đưa tang ông lão nên không nhịn được mà nhắc tới.
"Đi đã mười ngày rồi, cũng không biết là như thế nào, tiểu Đường một chút động tĩnh cũng đều không có. Mẹ với cha con đều ngại gọi điện thoại cho con bé, sợ nó không tiện nói chuyện. Hizzzz, nó ở bên đó cũng không quen ai, từ nhỏ đã không ở đó lớn lên, sao mà biết những người đó có tốt hay không".
Nguyên Nhược khuyên hai ông bà đừng lo lắng, đừng suy nghĩ nhiều.
Dương Hà Anh vẫn là không yên lòng, thì thầm: "Lần trước mẹ gặp cái người cậu kia, đúng thật là hung hăng mà, vừa nhìn là biết rất khó ở chung rồi. Người này đón con bé đi đến bên kia cũng không nói một tiếng với ba mẹ, đúng là nhìn một cái biết là kiểu người như thế nào".
Nguyên Nhược trấn an nói: "Không có chuyện gì đâu, tiểu Đường đã lớn như vậy, tự con bé có thể lo liệu mà".
Dương Hà Anh không mấy vui vẻ: "Mới hai mươi tuổi đầu, còn nhỏ hơn cả Ngải Ninh, lớn cái gì mà lớn".
Nguyên Nhược chẳng muốn tranh luận, vì vậy cô cũng theo ý hai ông bà. Nguyên gia bên này mọi người rất quan tâm Thẩm Đường, bao gồm cả anh trai nghiêm túc thận trọng, chỉ là bình thường họ không biểu hiện ra ngoài, bây giờ đứa nhỏ kia đột nhiên rời đi, tất cả mọi người đều không quen lắm, luôn cảm thấy thiếu thiếu một thứ gì đó.
Thứ bảy, Nguyên Ngải Ninh đã tới một chuyến, cô bé ôm một hộp quà tới cửa, nói là quà cho Thẩm Đường đậu cao học. Nguyên Ngải Ninh đã liên lạc với Thẩm Đường trên WeChat, biết gần đây cậu ấy hơi bận, cũng biết Thẩm Đường sẽ không quay lại trước khi khai giảng, vì vậy cô bé liền đem món quà đã chuẩn bị sẵn đến cho Nguyên Nhược, nhờ cô gửi nó cho Thẩm Đường.
Ngoài ra, Nguyên Ngải Ninh lần này lại đây cũng là vì để gặp Nguyên Nhược, mang theo thức ăn mà anh trai cô dặn đem tới.
Sau khi Nguyên Ngải Ninh rời đi, Nguyên Nhược đặt hộp quà lên bàn trà rồi chụp ảnh gửi cho Thẩm Đường. Cô không nói gì nữa, chỉ nhắn với đầu bên kia rằng Nguyên Ngải Ninh gửi quà cho em ấy.
Thẩm Đường nhanh chóng đáp lại.
Nguyên Nhược hỏi: [Hôm nay em không bận hả?]
Thẩm Đường: [Còn đang ở bên ngoài.]
Nguyên Nhược: [Bệnh viện hả?]
Thẩm Đường: [Dạ không, ở nhà người khác.]
Trong nhà người khác.
Nguyên Nhược cau mày, không hiểu đây là muốn làm cái gì. Nhưng rất nhanh, cô nhận được một bức ảnh do Thẩm Đường lén chụp gửi qua, bức ảnh hơi mờ, ở chính giữa là Mạnh Tri Hành, bên cạnh là Giang Thính Bạch, có rất nhiều người, hình như có chuyện quan trọng.
Suy nghĩ một lát, Nguyên Nhược trả lời: [Em cứ bận việc của mình đi, nói chuyện sau].
Thẩm Đường không trả lời tin nhắn, hẳn là đang ứng phó những người kia.
Lại đợi thêm hai ba tiếng nữa, đến cuối cùng cũng không nói chuyện được thêm với nhau, bên kia hình như rất loạn, hình như đã xảy ra chuyện gì.
Nguyên Nhược không hỏi đến những chuyện kia, chỉ cần Thẩm Đường không có chuyện gì là được.
Cả một tuần cũng là như vậy, cửa hàng - nhà, hai điểm một đường, rảnh thì ở nhà thư giãn, không rảnh thì quay cuồng làm việc.
Nguyên Nhược đánh tiếng với chị Văn, quyết định đến phố Tân Dân bên kia đầu tư mở nhà hàng, cô sẽ không dùng tiền của Thẩm Đường, dự định tìm Dương Hà Anh và Nguyên Lợi Hòa bàn bạc, hai ông bà có một khoản tiết kiệm, mượn bốn năm mươi vạn nhất định được, số còn lại liền tìm Khương Vân với Hà Dư hỗ trợ, bản thân cô cũng có một số vốn.
Khương Vân cũng ủng hộ Nguyên Nhược làm chuyện đầu tư này, trực tiếp gửi hơn ba mươi vạn qua, nói là muốn nhập hội, Hà Dư cũng như vậy. Hai người bạn này không ra sức, chỉ bỏ tiền, đến lúc Nguyên Nhược trở thành bà chủ lớn thì chia hoa hồng cho họ là được, nếu như không kiếm được lời thì thôi, lỗ cũng không sao hết.
Kỳ thực chính là biến tướng của việc giúp đỡ Nguyên Nhược, không cho Nguyên Nhược có gánh nặng. Khương Vân cùng Hà Dư tổng cộng góp vào hơn sáu mươi vạn, nếu Nguyên Nhược muốn đến phố Tân Dân kinh doanh ăn uống thì ban đầu nhất định là sẽ bị lỗ, trong một thời gian ngắn sẽ không thể kiếm lại được lời, trong nửa năm, một năm muốn kiếm lời hơn sáu mươi vạn là điều không thể nào.
Nguyên Nhược nhớ kỹ ân tình của họ, cũng không khách sáo.
Trong thời gian gom vốn, một chuyện không lớn không nhỏ đã xảy ra.
Ngày đó khi cô trở về đại viện thăm hai ông bà lão, cơm nước xong cầm điện thoại di động lướt Weibo hóng drama thì Nguyên Nhược đã đọc được một tin tức khá đặc biệt.
Nhân vật chính của drama là một nữ diễn viên đang "hot" nào đó ở trong một tiệc rượu. Nữ minh tinh ăn mặc xộc xệch, lộ ra mảng lớn trước ngực, được một người đàn ông ôm ngồi trên đùi, khung cảnh khá là hương diễm.
Người đàn ông đó nhìn vô cùng quen mắt, hình như là Mạnh Tri Hành.