Năm đó comeout, hai ông bà cũng không cùng đứa con gái không thể nào làm người ta bớt lo này đoạn tuyệt quan hệ, hơn nữa anh trai và người trong nhà còn hết mình giúp cô mở cửa hàng, hiện tại chuyện này miễn cưỡng cũng xem như là tạm ổn, chỉ là tạm thời phản ứng khá lớn, Đợi đến khi mọi người bình tĩnh lại thì cũng nên xoa dịu tình hình một chút.
Hai ông bà mắng thì mắng nhưng đối với con gái vẫn rất quan tâm, tuy rằng ngoài mặt không làm gì nhưng trong lòng vẫn không thể nào nhẫn tâm buông bỏ được.
Những điều Thẩm Đường đã làm, còn có Nguyên Nhược chủ động quan tâm vẫn có tác dụng thay đổi một phần cục diện hiện tại. Chí ít hai ông bà tính tình bướng bĩnh đã chịu để Nguyên Nhược vào nhà, còn giữ cô ở lại ăn cơm.
Trên bàn ăn ba người rất ít giao tiếp với nhau, tình cờ Nguyên Nhược sẽ hỏi một câu, hoặc là nói gì đó, Nguyên Lợi Hoà sẽ trả lời, nhưng Dương Hà Anh vẫn không nói nhiều.
Bầu không khí có phần ngột ngạt, không còn nồng nhiệt ấm áp giống như trước.
Nguyên Nhược không tự chủ được mím mím môi, giơ tay vén tóc ra sau tai, bưng lên chén canh uống mấy ngụm. Cô chưa có dự định rời đi, định ở lại chỗ này qua đêm, nhưng hai vợ chồng lại không có ý định giữ cô lại.
Nguyên Lợi Hòa nhìn ra được ý nghĩ của con gái nhưng mà từ đầu đến cuối đều không có mở miệng giữ người, Dương Hà Anh cũng giống vậy, không có gì ngoài im lặng.
Giao lưu rất khó khăn, đặc biệt là trong tình huống này.
Cuối cùng vẫn là Nguyên Nhược mở miệng trước.
Cô nhìn Dương Hà Anh, nhẹ giọng nói: "Sáu giờ sáng mai con còn chạy qua nhà hàng bên kia, ở đây cách Phố Tân Dân rất gần nên con muốn ở lại một đêm".
Một cái cớ rất uyển chuyển khiến khiến người ta muốn cự tuyệt cũng khó khăn.
Dương Hà Anh dừng một chút, sau đó nhướng mi và liếc nhìn cô.
Nguyên Lợi Hòa chần chờ nhìn về phía vợ mình, vốn là muốn nói gì đó nhưng cân nhắc một chút vẫn không nói ra lời, nhịn một lúc lâu mới nói: "Tùy con".
Nguyên Nhược lại liếc nhìn Dương Hà Anh một chút, thấy bà ấy không có phản ứng gì quá lớn, xem bộ dáng là đồng ý, lúc này mới tiếp tục ăn.
Thời gian dùng cơm rất nhanh, ăn xong Nguyên Nhược liền đứng dậy thu dọn chén đĩa, "Để con làm đi, ba mẹ nghỉ một chút".
Trước đây phần lớn thời gian là hai ông bà làm việc nhà, không cho cô nhúng tay, dù sao trở về một chuyến không ở lại được bao lâu, cô ở bên ngoài làm việc cũng không dễ dàng, hai ông bà đau lòng cô quá mệt mỏi nên không cho cô làm.
Đêm nay thật khác với lúc trước, hai ông bà nhìn nhau, ngồi không nhúc nhích, nhìn Nguyên Nhược thu dọn chén đũa vào bếp, sau đó bận rộn ở bên trong.
Giữa chừng, Dương Hà Anh đi vào một chuyến, có điều không phải đi giúp một tay mà là để rửa trái cây.
Nguyên Nhược đang rửa nồi, nhìn thấy người đi vào, suy nghĩ chốc lát, sau đó gọi một tiếng: "Mẹ."
Dương Hà Anh nửa điểm đáp lại cũng không có, làm như không hề nghe thấy, cố tình phớt lờ cô.
Nguyên Lợi Hòa bên ngoài nghe được âm thanh, nghe thế liền ngẩng cổ nhìn về phía này, yên lặng đánh giá.
Nguyên Nhược không khó chịu khi không nhận được câu trả lời, kiên nhẫn gọi lại: "Mẹ".
Động tác trên tay Dương Hà Anh dừng lại, giây lát sau mới không nhẹ không nặng đáp: "Uhm".
Nguyên Nhược nói: "Mẹ để đó đi, chút nữa con rửa cho, mẹ ra ngoài nghỉ ngơi đi".
Dương Hà Anh không nhúc nhích, nghiêng người nhìn sang, như thể đang suy nghĩ. Một lúc lâu sau, bà vẫn đặt đồ đạc xuống, lau tay rồi đi ra ngoài, giao những việc còn lại cho Nguyên Nhược làm, đi vào phòng khách chờ đợi.
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện nhẹ nhàng, là Nguyên Lợi Hòa nói nhỏ. Hai ông bà đang tranh luận gì đó, cố gắng kìm nén giọng nói của họ.
Nguyên Nhược ở trong phòng bếp dõng lỗ tai lên nghe nhưng lại không nghe được bọn họ đang nói cái gì, chỉ mơ hồ nghe thấy Nguyên Lợi Hòa trầm thấp nói: "Được rồi được rồi, người cũng trở lại rồi, mình có thể làm gì chứ, không lẽ đi ép buộc con nó?"
Một lúc sau, lại có một câu: "Không quản được đâu, cứ để như thế này đi"
Chẳng biết vì sao, khóe mắt Nguyên Nhược trở nên ẩm ướt, vô cớ cảm thấy có chút khó chịu.
Nhiều chuyện thật sự rất khó giải thích rõ ràng, người trong nhà phản đối sẽ khổ sở, chấp nhận thì cũng không khá hơn.
Cảm tình đều là mâu thuẫn.
Buổi tối hôm đó Nguyên Nhược bưng trái cây đã được cắt ra ngoài, một nhà ba người ở trong phòng khách xem TV hơn một giờ, cái gì cũng không nói với nhau, chỉ là ngồi ở trên sô pha xem TV.
Đêm đã khuya, Nguyên Nhược đưa hai ông bà trở về phòng nghỉ ngơi.
Đi tới cửa, Nguyên Lợi Hòa dừng lại, quay đầu nhìn Nguyên Nhược, suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nói: "Mấy hôm nữa là sinh nhật mẹ con, đừng có quên, đến lúc đó trở về nhà sớm một chút, về đây ăn bữa cơm".
Nguyên Nhược đứng yên tại chỗ, không nói gì chỉ gật đầu.
Cánh cửa đóng lại, cô đứng đó một lúc trước khi rời đi.
Hai ông bà vẫn chưa thể tiếp thu chuyện Nguyên Nhược cùng Thẩm Đường nhưng họ đang trong quá trình thay đổi, có một số việc không thể thực hiện trong một sớm một chiều, nên từ từ thì sẽ tốt hơn.
Trong một tuần sau đó Nguyên Nhược trở về đại viện thêm một lần, mà Thẩm Đường đang ở thành phố B rất xa đã gọi điện thoại cho Dương Hà Anh và gửi một số đặc sản về.
Chuyển phát nhanh chỉ mất hai ngày, ngày nhận được hàng lúc đó Nguyên Nhược vừa đúng lúc về nhà, tình cờ anh trai bọn họ cũng đến, Nguyên Lợi Hòa trực tiếp mở gói hàng, đem đặc sản dọn lên bàn.
Việc trang trí nhà hàng vẫn đang được tiến hành, Nguyên Nhược trong vài ngày tới sẽ rất bận rộn, cứ hai ba ngày sẽ phải đến đó một lần.
Mặt khác, chính sách từ bên trên đã ban xuống rồi, trọng điểm đầu tư phát triển đã sớm là chuyện ván đã đóng thuyền, chỉ có điều cần phải tiến hành từng cái từng cái kế hoạch cho đúng theo thủ tục mà thôi. Những người sớm biết tin không chỉ có nhóm chị Văn, còn có những người khác, ai nhanh tay nhanh chân thì xí phần trước nhưng có thể kiếm lời hay không thì chưa chắc được, chuyện như vậy không thể nào nói chính xác.
Chính sách vừa được ban hành, bên dưới cạnh tranh liền trở nên cực kỳ kịch liệt, những người đánh hơi được chuyện tốt liền hướng nơi này mà chen vào, ai cũng muốn tới trước được hưởng miếng cơm canh, nhưng không dễ dàng như vậy.
Nguyên Nhược có chút vui mừng, may mắn là cô lúc đó nghe lời của chị Văn, nếu không thì sao cô có phần trong đây được.
Cũng còn một khoảng thời gian nữa mới chính thức khai trương, chờ cải tạo xong vẫn còn rất nhiều việc phải làm, vô cùng bận rộn.
Thẩm Đường gần đây cũng khá bận, cuộc sống sau đại học cũng không dễ dàng như trong tưởng tượng, núi cao còn có núi cao hơn, có thể học ở đại học B đều là những người không tệ, người này so với người kia càng tài giỏi hơn, cạnh tranh so với Phố Tân Dân bên kia còn muốn kịch liệt hơn.
Bạn nhỏ chịu rất nhiều áp lực, có khi còn không có thời gian ăn cơm vì phải làm dự án, thức khuya là chuyện thường, trái lại đi ngủ sớm thì lại rất hiếm. Người nào muốn có thành tích cao hơn bình thường thì đều phải trả giá bằng nỗ lực tương đương, ngay cả những người được gọi là thiên tài thì cũng cần phải trải qua mài dũa, trau chuốt, nỗ lực gấp bội mới có thể tỏa sáng, học tập là không có con đường tắt.
Nhưng cho dù bận rộn mệt mỏi như vậy, Thẩm Đường vẫn sẽ đều đặn gọi điện cho Nguyên Nhược, một tuần ít nhất ba lần gọi video, trò chuyện về học tập và cuộc sống hàng ngày, giao tiếp cần thiết là không thể thiếu.
Sống nơi đất khách rất mệt, cũng rất khó để kiên trì.
Hết thảy đều không như trước tưởng tượng, sau khi rời khỏi thành phố C muốn quay về một chuyến cũng không dễ dàng, không phải muốn đi là có thể đi được.
Tháng mười hai, Thẩm Đường cuối cùng cũng tìm được thời gian quay lại thành phố C, nhưng em ấy chỉ ở lại đây một đêm, sáng hôm sau phải rời đi, em ấy còn có một dự án nhỏ phải làm nên không có nhiều thời gian.
Ngày hôm đó, Nguyên Nhược đang xử lý công việc của nhà hàng, trang trí cũng đã chính thức hoàn thành, cô bận rộn đến mức mở mắt nhắm mắt cái là hết một ngày. Nhưng khi biết đươc bạn nhỏ đột ngột trở về, Nguyên Nhược lập tức bỏ xuống công việc quay trở về nhà, nhờ Hà Dư giúp mình làm vài việc.
Gặp nhau thì cũng không làm gì cả, chỉ là ăn bữa cơm, trò chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh.
Sáng sớm Nguyên Nhược đã lái xe đưa Thẩm Đường đi, ra ngoài trước khi trời hừng sáng. Trên đường đến sân bay, Thẩm Đường đột nhiên nói: "Năm sau có chương trình ra nước ngoài giao lưu do nhà nước tài trợ toàn bộ chi phí, đại khái là sẽ ra nước ngoài khoảng ba tháng, em đã đăng ký tham gia rồi".
Phía trước là khúc ngoặt.
Nguyên Nhược xoay vô lăng nửa vòng, đối với chuyện này cô cũng không có gì kinh ngạc, rất là bình tĩnh, thản nhiên hỏi: "Tháng mấy đi?"
"Đầu mùa xuân", Thẩm Đường nói, "Đi Mỹ".
"Uhm".
"Giảng viên hướng dẫn đề cử, em đã suy nghĩ rất lâu".
Liếc mắt nhìn đối phương, Nguyên Nhược hỏi: "Sợ chị không đồng ý?"
"Không phải", Thẩm Đường trả lời, dừng chốc lát, thành thật nói: "Là em không nỡ, không muốn rời đi."
Nguyên Nhược cười nói: "Cũng có ba tháng thôi, không phải là không trở lại."
Thẩm Đường nói: "Ba tháng cũng sẽ nhớ chị".
Bạn nhỏ gày càng biết nói chuyện, những lời yêu thương tuôn ra từ miệng ngày càng trôi chảy. Nguyên Nhược vừa nghe lời này, lỗ tai đã mềm nhũn, cô chỉ cười, nhất thời không nghĩ ra lời nào để đáp, một lúc lâu sau mới nói: "Vậy thì chị cũng nên chuẩn bị hồ sơ sẵn sàng để xin visa nhỉ?"
Thẩm Đường cũng cười, quay đầu nhìn sang.
Cô nói: "Khi nào nhớ chị thì chị đến đó gặp em".
Hai người họ đã từng xảy ra mâu thuẫn vì chuyện này, lúc đó họ cảm thấy chuyện như vậy không thể có cách ổn thỏa được, nhưng khi họ thực sự gặp phải thì cách giải quyết thực ra rất đơn giản, không cần thiết phải chọn cái này hay cái kia.
Một chuyện có rất nhiều cách để giải quyết, có nhiều sự lựa chọn, vì vậy bạn không cần phải bị giới hạn ngay từ đầu.
Tháng mười hai ở các thành phố phía nam đã tương đối lạnh, gió lạnh từng trận theo ống tay áo thổi vào trên người. Con đường từ nhà đến sân bay không xa, không lâu lắm đã đến nơi, lần này Nguyên Nhược đưa Thẩm Đường vào trong.
Trước khi chia tay, Nguyên Nhược ôm Thẩm Đường một cái, dựa vào hõm cổ em ấy nhẹ giọng nói: "Lần sau quay lại, cùng nhau đi gặp cha mẹ chị nhé".
Thẩm Đường đáp: "Dạ".
"Nhớ chăm sóc bản thân".
"Dạ".
Nguyên Nhược xoa xoa tóc em ấy, "Cũng đừng lo lắng cho chị".
Thẩm Đường không lên tiếng, hơi dùng sức ôm chặt cô.
Sắp tới thời gian, đã đến lúc phải chia tay một lần nữa, không thể ở lại lâu hơn. Nguyên Nhược vỗ vỗ sau lưng Thẩm Đường, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, đến lúc phải đi rồi."
Đối phương không nhúc nhích, vẫn ôm chặt lấy cô.
Nguyên Nhược không đem người đẩy ra, tùy ý em ấy ôm, không thúc giục nữa.
Thật lâu sau, Thẩm Đường nhẹ giọng nói: "Chờ sau khi em tốt nghiệp, chị hãy kết hôn với em đi, em không muốn chờ đợi thêm nữa".
Nguyên Nhược giật mình.
Một lúc sau, cô nói nhỏ: "Uhm".
Máy bay bay ngang bầu trời, để lại vệt trắng trên tầng mây.
==================