Lúc này sắc trời bên ngoài có chút ảm đạm, không có ánh mặt trời, vài đám mây dày đặc tụ lại một góc trời, cửa sổ tuy mở nhưng không có gió thổi vào, mấy tòa nhà cao tầng cũng trầm tĩnh mà ngột ngạt.
Thẩm Đường không làm gì khác, em ấy chỉ ôm Nguyên Nhược, tay để ở sau lưng Nguyên Nhược, sờ lên mái tóc đang buông lơi của cô, tựa như em ấy cố nén giọng nói: "Nguyên Nhược....."
Nguyên Nhược không trả lời, giữ nguyên tư thế ban đầu của mình.
Sau đó, đối phương ở bên cổ cô cọ cọ.
Đột nhiên cử động loạn như thế làm xáo trộn dự định ban đầu của cô, không còn bình tĩnh được nữa, điều duy nhất còn lại là rung động cùng hoảng loạn.
Thẩm Đường không làm gì khác, cũng không nói gì.
Sau đó mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường, như thể không có gì xảy ra.
Chỉ là lần này cũng không phải như lần trước, không có say rượu loạn tính, không có màn đêm che dấu, cảm giác quá thực khiến người ta không thể nào trốn tránh.
Có lẽ là quá rối loạn, người loạn tâm cũng loạn, từ đầu tới cuối Nguyên Nhược cũng không làm gì nhiều, để mặc cho đối phương ôm, dung túng nụ hôn rơi sau tai, cho phép đối phương làm càn.
Sau đó, họ nấu cơm, ăn uống như bình thường rồi về phòng, giữa hai bên không có sự giao tiếp nào. Nguyên Nhược vẫn chưa quen với sự thay đổi như vậy nên sau bữa tối cô về phòng và nằm thẳng trên giường, trong lòng ảo não, buồn bực nhưng không có tác dụng gì.
Màn đêm buông xuống, một buổi tối không trăng không sao nặng nề, rèm cửa được kéo ra, ngoài cửa sổ kính trong suốt sát đất là một thành thị náo nhiệt phồn hoa với nhiều cao ốc, đường phố quanh co, ánh đèn soi sáng suốt đêm.
Bên ngoài phòng khách thỉnh thoảng sẽ truyền đến tiếng động nhẹ, Thẩm Đường vẫn đang thu dọn đồ đạc, chưa trở về phòng ngủ phụ nghỉ ngơi.
Nguyên Nhược lẳng lặng nghe, quấn nửa người trong chăn bông, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nhắm hai mắt lại.
Cô lại lần nữa nghĩ đến chuyện tối hôm trước, trong đầu có mấy hình ảnh chạy loạn, quấy nhiễu khiến cô không được yên ổn.
Thực ra cô nhớ rõ nhưng đang một mực lừa mình dối người, không muốn nhớ lại mà thôi. Những chuyện hoang đường cùng cấm kỵ buổi tối ngày hôm ấy đã khắc sâu vào trong xương tủy, không thể xóa bỏ.
Thẩm Đường đè lên cô, cô không nhịn được gọi tên của đối phương, quay đầu đi, mệt mỏi và bất lực nói: "Đừng đùa nữa".
Người này ghé vào bên tai cô, nhỏ giọng nghiêm túc nói: "Không đùa".
Cô muốn né tránh, nhưng có thể là do men rượu đã ngấm, cũng có thể là cô không có nhiều sức lực mà cũng có thể là cô hồ đồ rồi, cô cho phép mọi thứ sau đó tiếp diễn mà ngã xuống sô pha như không còn sức lực.
Những chuyện kia không phải là mộng, nó là chuyện thật sự đã xảy ra, cô tự mình trải qua nó.
Nguyên Nhược là một người bình thường, cũng có những cảm xúc và thất tình lục dục của mình, ngay lúc đó Thẩm Đường lại mạnh mẽ như vậy, không cho cô có bất kỳ chỗ nào để lùi bước, cứ ép tới từng bước cho đến khi không còn gì để che dấu.
Cô có chút sốt sắng, đem lòng bàn tay để ở giữa hai người, lưu lại tia lý trí cuối cùng.
"Đừng như vậy", cô nói, "Thẩm Đường, nhanh tránh ra".
Thẩm Đường lại ngoảnh mặt làm ngơ, chẳng những không buông tha mà còn chặn môi cô, nuốt hết tất cả lời cô nói.
Nguyên Nhược choáng váng, trong một chốc cũng không thể hoàn hồn.
Cô đối với người này xưa nay đều thật trong sáng, chưa bao giờ có ý đồ không an phận, thậm chí không dám có một chút xíu tạp niệm. Cô từ sớm đã tự mình xây một bức tường cao chắn ngang giữa hai người, luôn luôn không hề vượt qua khoảng cách, nhưng ngay lúc đó tất cả sự kiềm chế và tự tin của bản thân cô đã tan rã, không còn gì tồn tại.
Thẩm Đường không cho cô thời gian để bình tĩnh hồi thần, em ấy trực tiếp mà thẳng thắn đánh vào nơi yếu ớt nhất của cô, tình yêu sâu đậm, khiến người ta mê đắm không kiềm chế được mà sa ngã vào.
Nguyên Nhược muốn thoát ra, nhưng cuối cùng cô chỉ rút tay lại, một nụ hôn khiến cơ thể cô đều mềm nhũn, hoàn toàn không nhấc lên được miếng sức lực nào.
Thẩm Đường nắm lấy tay cô siết chặt đặt lên đỉnh đầu, lại chạm vào khóe miệng cô.
Có một sự nhu tình mà mạnh mẽ trong vị rượu thoang thoảng, đầy tính chiếm hữu nhưng lại vô cùng dịu dàng.
Đêm tối khiến người ta lạc lối, không tìm được phương hướng, dễ dàng kích động.
Khi đó Nguyên Nhược đang rối loạn, cô biết mình cần phải làm gì, nên ngăn chặn sự kích động này kịp thời, nhưng rốt cuộc thì không có mà thay vào đó cô lại động tình ôm lấy lưng người kia, đắm chìm trong đó.
Nụ hôn này chính là lửa cháy lan ra đồng cỏ, lúc đầu chỉ là một đốm lửa nhỏ lập lòe nhưng bị gió thổi một trận gặp được cỏ khô thì bùng cháy, không thể dập tắt....
Nguyên Nhược ngồi trên đùi Thẩm Đường, hai tay khoát lên bả vai người này, hai người nhìn nhau, không cần bất kỳ ngôn ngữ nào, chỉ cần một ánh mắt cũng đã đủ. Cô nhìn thấy chính mình trong mắt Thần Đường, môi đỏ mọng, ẩm ướt, cả người lộ ra một tia phong tình như có như không.
Cô nhận lấy nụ hôn kia, hưởng thụ lấy tình yêu của Thẩm Đường, như thể những giọt sương bị gió thổi bay và rơi xuống làm ướt đẫm mặt đất.
Không kìm lòng được, Nguyên Nhược sờ sờ mặt Thẩm Đường, đầu ngón tay lướt qua cằm người này rồi chạm vào nhẹ nhàng.
Có lẽ là do say quá nên khi Thẩm Đường khẽ nâng cổ lên một chút, cô cũng thoáng cúi đầu, đem môi đỏ rơi xuống khóe miệng đối phương.
Chỉ là một cái chạm nhẹ, không có gì khác nhưng lại khiến cả hai không khỏi động tình. Thẩm Đường ôm chặt Nguyên Nhược, một tay siết ở sau thắt lưng cô, một tay khác vuốt ve cổ cô, giam cô vào lòng.
Hai người đều quá mức làm càn.
Một người chủ động tiếp cận, người kia tự phóng túng chính mình.
Mặc dù không có gì khác xảy ra vào đêm đó, nhưng nụ hôn ám muội kia là đủ rồi.
Nguyên Nhược không dám đối mặt với nó, đem những chuyện kia trở thành giấc mộng khi say. Cô đúng là nằm mộng nhưng mọi chuyện đã xảy ra trong thực tế, Thẩm Đường đã hoàn toàn làm cho cô rối loạn, khiến cô không thể như trước được nữa.
Nghĩ tới những thứ này trái tim Nguyên Nhược lại trở nên nặng trĩu.
Lúc mới vừa thu nhận giúp đỡ Thẩm Đường, cô chỉ là không đành lòng, dự định giúp người này thuận lợi hoàn thành con đường học hành là được, coi như là mình đang giúp cho Thẩm Lê làm chuyện này. Cô biết rằng khi Thẩm Lê còn sống, điều không yên tâm nhất đó chính là Thẩm Đường, một phần lớn nguyên nhân khiến cô ấy không rời thành phố C để đi nơi khác phát triển cũng là do chuyện này. Thẩm Lê là một người tốt, là đối tượng vô cùng đủ tư cách, tuy họ đã chia tay nhưng Nguyên Nhược vẫn còn nhớ đến chuyện cũ, xuất phát điểm của quá khứ cũng dành cho một người khác.
Nhưng sự tình từ từ thay đổi, dần trở thành như bây giờ.
Ở bên nhau hơn bốn năm đủ để thay đổi tất cả mọi thứ trong quá khứ, để tình cảm thuần túy trở nên rối loạn không thể phân biệt, thật giống như một giọt mực nhỏ rơi vào một ly nước trong, không còn thuần khiết nữa.
Con người vốn phức tạp, dễ bị tạp niệm chi phối, một khi sa đọa liền vượt khỏi tầm tay.
Nguyên Nhược buồn bực mở mắt ra, nghiêng người hướng về cửa sổ sát đất.
Cô ấy thực sự có rất nhiều điều để nói trong đêm nay, nhưng vẫn không hề mở miệng, cảm giác quanh quẩn không đi kia đang kìm hãm cô, không thể thoát ra.
Nghĩ đến đây, Nguyên Nhược có chút khó chịu, đáng lẽ phải đẩy người kia ra, bây giờ tình huống thật là....
Thẩm Đường mới bây lớn, năm nay hai mươi tuổi, là người cô nhìn trưởng thành.
Cô hồi hai mươi tuổi đã trong quan hệ yêu đương với Thẩm Lê, nhưng khi đó cô chỉ tập trung vào việc học, hai người cực kì đơn thuần, ở trong trường nắm tay cũng hiếm khi, phần lớn thời điểm đều dành cho việc học tập.
Người trẻ tuổi dễ dàng bị cảm xúc chi phối, không phân biệt được rõ ràng, giống như cô em họ của Chu Vân Xảo, rất khó định tính.
Nguyên Nhược không nên chấp nhận hành vi kia của Thẩm Đường, cũng không nên đáp lại, bất kể khía cạnh tuổi tác hay mối quan hệ với Thẩm Lê.
Nguyên Nhược lại trở mình, đem chăn che ngang ngực nhưng thời tiết ngột ngạt như vậy, trước ngực cùng sau lưng cô đều đổ mồ hôi ròng ròng, có chút khó chịu. Một lát sau, cô đạp chiếc chăn bông ra và lẳng lặng mà nằm ngửa trên giường, lắng nghe những âm thanh bên ngoài.
Thẩm Đường chưa trở về phòng, thu dọn xong còn đang làm gì đó. Cửa đóng nên cô không nhìn thấy, Nguyên Nhược chỉ có thể nghe ngóng rồi thỉnh thoảng nhìn về phía cửa.
Ánh sáng trong phòng khách lọt vào qua khe cửa, tuy rằng không sáng, nhưng nhìn một lúc lâu vẫn có cảm giác khó chịu.
Không biết qua bao lâu, đèn cuối cùng cũng tắt, ngôi nhà chìm vào bóng tối. Nghe thấy cửa phòng bên cạnh được mở ra rồi đóng lại, Nguyên Nhược mới bình tĩnh lại một chút, nằm thêm mười phút nữa, cô bật đèn, vào phòng tắm đi tắm.
Cô đặc biệt hạ nhiệt độ nước xuống, để tùy ý dòng nước ấm xối lên người, đứng trước vòi hoa sen một lúc, lau mặt, tắm rửa gần xong thì chân trần đi hai bước, lẳng lặng đứng trước gương.
Xoa xoa mặt kính, cô nhìn thấy mình bên trong.
Gần đây cô thường xuyên làm như vậy, dường như nó đã trở thành một thói quen.
Bộ dạng của cô phản chiếu trong gương, mái tóc được buộc lên đã tán loạn, đuôi tóc ướt đẫm, cổ và xương quai xanh đầy nước, đôi môi ửng hồng, tròng mắt ẩn chứa ý tứ mà chính bản thân cô cũng không nhận ra được.
Nguyên Nhược bất giác sờ sờ cổ mình trong gương, đáng tiếc không sờ được, chỉ có thể chạm vào mặt gương lạnh lẽo.
Các đầu ngón tay ẩm ướt, không để móng tay dài, sạch sẽ lại múp míp.
Sau khi trở về phòng ngày hôm đó, Thẩm Đường để một hồi mới thu tay lại, không được tự nhiên sờ sờ cổ bên trái mẫn cảm, cô khẽ cắn môi dưới, mơ hồ nhớ tới loại cảm giác đó.
Đèn trong phòng tắm sáng hơn nửa tiếng mới tắt, Nguyên Nhược quấn khăn tắm đi ra, thu dọn này nọ mười mấy phút mới nằm xuống.
Bởi trong lòng có việc, cô rất muộn mới ngủ mà ngủ cũng không sâu.
Ngày hôm sau, trời nhiều mây nhưng vẫn coi như là mát mẻ, vừa ra khỏi cửa là có thể cảm nhận được gió thổi qua.
Công việc kinh doanh tại cửa hàng vẫn diễn ra như thường, hoạt động khuyến mãi mới đẩy ra không tạo ra nhiều khác biệt, cũng vậy thôi.
Nguyên Nhược dồn hết tâm trí vào cửa hàng, không còn nghĩ đến những thứ lộn xộn ngổn ngang đó nữa. Sau một ngày, ngoại trừ trả lời các cuộc gọi cần thiết thì cô không kiểm tra điện thoại, ngay cả tin nhắn WeChat cũng không xem.
Thẩm Đường không có tới đây, hôm nay chỉ có một lớp, là tiết đầu buổi chiều nhưng em ấy vẫn không đến đây.
Khách trong cửa hàng ra vào tấp nập, lần đầu tiên Triệu Giản không chơi game mà làm việc nghiêm túc, chỉ thỉnh thoảng tán gẫu trên WeChat.
Nguyên Nhược bước ra một chuyến, nhìn thấy cậu ta đang đánh chữ, mà trên màn hình điện thoại avatar của người kia nhìn rất quen mắt.
Là Thẩm Đường.
Cô chỉ nhìn lướt qua, rồi lại nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Triệu Giản hoàn toàn không nhận thấy điều đó, chỉ là lúc cô đi tới thì không dấu vết mà khóa màn hình lại không cho cô nhìn thấy nội dung trò chuyện, cố ý giấu giấu diếm diếm.
Nguyên Nhược không vạch trần, coi như chưa từng xảy ra.
Hôm nay cô theo thời gian thường lệ mà về nhà, trong nhà không có ai.
Nhìn quanh bốn phía một chút, Thẩm Đường không ở nhà.
Nguyên Nhược lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn, từ lúc hơn bốn giờ chiều đối phương đã gửi tin nhắn WeChat đến nói muộn một chút mới trở về nhà.
Cô chần chờ một lát nhưng không hỏi thêm câu nào.
Sau một ngày bận rộn, cô vô cùng mệt mỏi, Nguyên Nhược nằm trên ghế sô pha với một tấm chăn mỏng phủ lên, trong chốc lát đã chìm vào giấc ngủ.
Cô tỉnh dậy giữa chừng, trong nhà vẫn cực kì vắng vẻ, không có một chút tiếng động.
Bật TV lên, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Thẩm Đường đến gần mười một giờ mới về, vừa mở cửa đã thấy cô nằm nghiêng ngủ ở sô pha, em ấy đến bên cạnh ngồi xuống, đẩy nhẹ bờ vai của cô mấy cái.
Nguyên Nhược ngủ không sâu, kỳ thực khi người này mở cửa cô đã tỉnh rồi, chỉ là không muốn nhúc nhích mà thôi. Cô mở mắt ra, nhổm người dậy, nhẹ giọng nói: "Em về rồi à".
Thẩm Đường ậm ừ, đưa tay chỉnh chỉnh tóc và quần áo cô lại.
Nguyên Nhược đẩy người này ra, bình tĩnh nhìn đối phương.
"Mấy ngày gần đây có chuyện gì không nói với chị?".