• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chưa từng ngờ tới Dương Hà Anh ở ngay đó, đột ngột đụng mặt như vậy, không chỉ có Nguyên Nhược mà anh trai cũng đều ngẩn ra. Lúc này trên lối đi của khoa điều trị nội trú không có ai, yên tĩnh, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, không khó ngửi nhưng ở trong đó lại có cảm giác rất nặng nề.

Có lẽ là tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt, Nguyên Nhược bỗng dưng hồi hộp, tim đập nhanh, hô hấp trở nên đình trệ.

Ai cũng không lên tiếng, cuối cùng vẫn là anh trai mở miệng trước, bình tĩnh gọi một tiếng: "Mẹ."

Dương Hà Anh phản ứng khá là lạnh nhạt, không đáp lại, thậm chí còn không gật đầu, ánh mắt chuyển qua trên người Nguyên Nhược, im lặng không lên tiếng đánh giá. Vẻ mặt bà ấy vẫn như cũ, có chút nghiêm túc, dường như bà đã nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ nên mới có thái độ như vậy.

Nhưng chung quy là đang ở trong bệnh viện, lui tới đều có người, bất kể như thế nào thì cũng không thể nói chuyện bên ngoài, Dương Hà Anh khống chế tính tình của mình, nhẫn nhịn không phát tác.

Nguyên Nhược muốn nói điều gì đó, định làm dịu bầu không khí, nhưng mới vừa mở miệng, còn chưa kịp phát ra âm thanh, Dương Hà Anh đã quay người bỏ đi, hoàn toàn không để ý đến cô và anh trai.

Hẳn là thật sự không thể chấp nhận được, nếu không đã không như thế này.

Phản ứng quá mức trực tiếp khiến cho Nguyên Nhược cảm thấy hơi khó chịu, dù sao thì Dương Hà Anh bình thường tính tình cũng khá tốt, việc mở nhà hàng bên kia cũng cho cô không ít tiền, ngày thường ở nhà có cái gì tốt đều sẽ cho cô một phần, kết quả hiện tại lại thay đổi lớn như thế, như một người xa lạ.

Cô đã chuẩn bị tinh thần từ ngày hôm qua, nhưng khi thực sự đối mặt những thứ này, nó vẫn không quá dễ chịu, cô cảm thấy hoảng loạn.

Anh trai ở một bên vẫn mang dáng vẻ như cũ, nghiêng đầu liếc nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Đi trước đã".

Nguyên Nhược đuổi theo vào phòng bệnh.

Nguyên Lợi Hòa nằm trong phòng bệnh thường, một phòng có ba cái giường bệnh, ông ấy nằm giường giữa. khi ba người bước vào, ông ấy đang nằm nghỉ ngơi, dường như là không quá dễ chịu, khí sắc cũng tương đối kém, sắc mặt tái nhợt.

Sức khỏe của ông vốn không tệ, mấy năm nay ông rất ít khi bị bệnh, nằm viện lại càng hiếm khi, lần này ông chịu khổ không ít, gầy đi rất nhiều.

Trong phòng bệnh mùi thuốc khử trùng so với bên ngoài nồng đậm hơn, xen lẫn một loại mùi khó tả, hoàn cảnh cũng không tốt lắm. Bệnh nhân ở hai giường còn lại đều có người thân theo chăm sóc, căn phòng nhỏ có vẻ hơi chật chội, còn có những người khác ở đó nên chuyện vừa rồi càng không thể nói ra.

Hiển nhiên Nguyên Lợi Hòa không biết về điều này, nhìn thấy Nguyên Nhược từ xa chạy về nên rất vui vẻ, ông lấy lại tinh thần ngay lập tức và cười nói: "Mẹ con lúc nãy còn nhắc tới con, nói con sẽ về đây, ba đã nói với bà ấy là đừng có cho con biết rồi mà, thiệt là".

Nguyên Nhược xách giỏ trái cây đi tới, nghe vậy liền đè nén lại mọi cảm xúc, như không có chuyện gì xảy ra mà, ngồi xuống bên giường.

"Ba", cô khẽ gọi, miễn cưỡng nhấc lên khóe miệng, làm bộ như mọi chuyện đều ổn, quan tâm hỏi: "Bây giờ ba cảm thấy thế nào?"

Nguyên Lợi Hòa xua tay, "Không có việc gì, đã sớm ổn rồi".

"Bác sĩ đã tới kiểm tra chưa?", Nguyên Nhược hỏi.

"Tới rồi, vừa mới đi thôi", Nguyên Lợi Hòa nói, "Y tá cũng đã tới báo ngày mai có thể xuất viện, rất có trách nhiệm".

Baba và con gái khi gặp nhau luôn hàn huyên vài câu, quan tâm nên có vẫn phải có.

Khi hai người đang nói chuyện, anh trai đứng bên cạnh, mà Dương Hà Anh lại đang làm việc khác, hoàn toàn khác với thường ngày, không nói một lời.

Bởi vì Nguyên Nhược đã đến giường bệnh này, cho nên người ở hai giường bệnh khác đều nhìn về phía này, trong đó có một bệnh nhân cũng coi là quen biết với Nguyên Lợi Hòa nên khách khí lên tiếng chào hỏi, trò chuyện một hồi. Tâm tình Nguyên Lợi Hòa không tệ, cùng người kia tán gẫu, thậm chí còn giới thiệu Nguyên Nhược với người ta.

Dương Hà Anh vẫn là dáng vẻ kia, trên mặt không có biểu cảm gì, ngay cả người khác gọi mình bà cũng không đáp lại, thoạt nhìn rất kỳ lạ.

Người một nhà vây cùng một chỗ nhưng chẳng những không có chút không khí ấm áp nào mà ngay cả nói chuyện như bình thường cũng không có.

Nguyên Lợi Hòa không phải là một kẻ ngốc, ông đã sớm phát giác ra điều gì đó không ổn, nhưng ông không biểu hiện ra mà thôi, ông để Nguyên Nhược đi rót cho mình một ly nước, rồi tiện đó mà rót một ly khác cho Dương Hà Anh.

Dương Hà Anh đang đứng cạnh tủ, khi Nguyên Nhược mang nước đến đưa cho bà, bà không nhận.

Ba cô phản ứng rất nhanh, vội vàng hướng Nguyên Nhược ngoắc ngoắc tay, "Cứ để đó đi, lát nữa bà ấy tự cầm uống".

Nguyên Nhược đáp lại, đặt ly lên đầu tủ.

Anh trai không lạnh lùng thờ ơ nữa mà tiến lên giúp đỡ Dương Hà Anh vài việc, ngụy trang từ từ xoa dịu tính khí bướng bỉnh của mẹ mình.

Cả nhà bốn người đều có tâm sự riêng, ai cũng không lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc trước, Nguyên Lợi Hòa vui vẻ trò chuyện với Nguyên Nhược như không có chuyện gì xảy ra.

Trong lúc đó, Nguyên Nhược đã ra ngoài một lần.

Sắc mặt Dương Hà Anh lúc này mới dịu đi một chút chứ không còn cứng ngắc như vậy nữa. Nguyên Lợi Hòa đem thay đổi của vợ mình nhìn ở trong mắt, cầm ly lên uống một ngụm nước, suy nghĩ một lúc rồi giả vờ ho khan hai tiếng.

Dương Hà Anh vẫn không phản ứng như cũ, còn trút giận lên ông.

Hai vợ chồng già những năm gần đây cưng chiều con gái quá nhiều, lo lắng giúp đỡ con gái mọi thứ có thể, chỉ lo con gái sống không tốt, tính ra hai người bọn họ cho Nguyên Nhược còn nhiều hơn so với những gì họ cho gia đình con trai. Người già không nghĩ tới cái khác, chỉ là nghĩ Nguyên Nhược sống cũng khó khăn, con gái bước trên con đường này thì bậc làm cha làm mẹ cũng không có cách nào giúp được, thừa dịp còn sống thì tận lực giúp đỡ, như vậy trong tương lai khi bọn họ không còn nữa, Nguyên Nhược có thể sống suôn sẻ hơn.

Nhưng bây giờ trong lòng Dương Hà Anh cảm thấy rất khó chịu, từng hoài nghi tự hỏi liệu mình có làm sai điều gì không, có phải là đã chiều chuộng Nguyên Nhược quá nhiều nên mới xảy ra chuyện này.

Cả đời ông bà ấy cũng không tiếp xúc với quá nhiều điều mới lạ, sống mấy chục năm rồi mà chuyện lật đổ quan niệm sống nhất bà từng trải qua chính là khi con gái mình comeout.

Nhưng cả hai cuối cùng cũng chấp nhận xu hướng tính dục của Nguyên Nhược, cũng không phải bởi vì bao dung mà là xuất phát từ tình thân, xuất phát từ tình thương yêu dành cho con gái, cho nên ở một mức độ nào đó, Dương Hà Anh và Nguyên Lợi Hòa chấp nhận cũng là chấp nhận vì Nguyên Nhược chứ không phải là về xu hướng tính dục của con gái.

Nguyên gia cùng Thẩm gia là hàng xóm của nhau nhiều năm, cái chết của cha mẹ Thẩm gia khiến Dương Hà Anh thương cảm, còn cái chết của Thẩm Lê lại làm cho bà tự trách, mà bây giờ về Thẩm Đường, Dương Hà Anh kỳ thực so với Nguyên Nhược càng khó chịu hơn.

Dù sao thì người lớn tuổi cũng không thể hiểu được, cũng khó có thể chấp nhận điều này.

Thẩm Đường mới bây lớn chứ, thậm chí còn nhỏ hơn Nguyên Ngải Ninh nhà bà.

Tương lai của đứa trẻ này còn đang rộng mở tươi sáng, con đường phía trước còn dài lắm, cớ sao lại như thế này.

Càng nghĩ bà càng bực mình, Dương Hà Anh cầm ly lên đổ hết nước trong đó ra ngoài.

Nguyên Lợi Hòa trên giường thấy vậy ngây ngẩn cả người, không biết đến cùng là đang xảy ra chuyện gì, tuy rằng không biết rõ chân tướng, nhưng ông ấy vẫn rất tinh ý, biết làm như vậy sẽ gây tổn thương người khác, vì vậy vội vàng nói: "Này, Hà Anh, bà làm cái gì vậy chứ, thiệt là".

Trong lòng Dương Hà Anh đang phải kìm nén, không muốn để ý đến ai cả.

Anh trai vội vàng tiến lên ngăn cản, nhỏ giọng nói: "Mẹ, đừng làm như vậy."

Này không ngăn cản cũng còn tốt, nhưng nếu cản lại càng tức tới bốc hỏa lên đầu hơn. Dương Hà Anh đã nghe rõ những lời bên ngoài kia, biết rằng con trai đã giúp Nguyên Nhược che giấu chuyện kia suốt thời gian qua, bà càng tức giận hơn.

Bà gạt tay con trai ra, còn đẩy một cái, "Đừng có đụng vào tôi, tránh ra!"

Nguyên Lợi Hòa vén chăn bước xuống giường, "Bà làm sao vậy?"

"Lớn hết rồi, quản không được nữa!", Dương Hà Anh nói, mắt đỏ hoe, "Một đám đều không ra sao, cũng không làm người khác bớt lo được mà".

Anh trai là kiểu người không biết nói chuyện, giờ khắc này cũng không biết nên khuyên như thế nào, anh ấy giật lấy cái ly từ trong tay Dương Hà Anh, chỉ lo đợi lát nữa Nguyên Nhược trở về nhìn thấy sẽ khó giải thích.

Hành động rót nước cho mà đổ đi làm người ta quá tổn thương, dù là ai nhìn thấy cũng khó chịu, người trong một nhà nếu có mâu thuẫn thì nên giải quyết cho khéo, không cần thiết phải làm ra tình trạng này.

Huống hồ chuyện này còn chưa nói gì rõ ràng, nếu như có cãi vã cũng không xong đâu vào đâu, hơn nữa còn đang ở trong bệnh viện, chút nữa bọn Nguyên Ngải Ninh cũng sẽ tới đây. Anh trai khá là lý trí, nhìn việc không nhìn người, rất công bằng với em gái và mẹ của mình.

Nhưng mà Dương Hà Anh ngày hôm nay thật sự là quá tức giận rồi, tính bướng bỉnh của bà ấy một khi đã khơi lên thì sẽ không nói lý, cho rằng con trai vẫn đang đứng về phe Nguyên Nhược, bà lập tức nhỏ giọng trách móc: "Đừng có hòng gạt mẹ, mày đã biết được bao lâu rồi??? Có phải nếu như mẹ không phát hiện thì bọn mày sẽ không nói ra đúng không? Lần trước mẹ hỏi mày, mày còn che giấu giúp nó, hai đứa chúng mày có phải muốn mẹ tức chết có phải không??"

"Dạ không", anh trai nói. "Không phải như mẹ nghĩ, chúng ta nói sau, ra ngoài lại nói sau."

Nói xong, đem cái ly đặt sang một bên, chắn ở giữa.

Trong lòng Dương Hà Anh uất giận, bà lập tức rơi nước mắt.

"Mày cứ giúp nó đi, mẹ mặc kệ chúng mày, kệ hết!".

Anh trai không biện minh, không tiếp tục kích thích bà.

Nguyên Lợi Hòa tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng nắm lấy tay vợ, "Bà khóc cái gì chứ, bình tĩnh bình tĩnh đã, đừng tức giận, đừng tính toán với con cái".

Hiện trường đủ lộn xộn.

Cũng may người một nhà cũng không lớn tiếng ồn ào, tất cả đều nhỏ giọng để không làm phiền các y tá cũng như không để những người xung quanh nghe thấy.

Người ở hai giường bệnh còn lại đều lén lút nhìn sang đây, muốn xem náo nhiệt, nhưng nhà bọn họ vẫn không làm ầm ĩ lên, cả nhà ba người vẫn có chừng mực.

Nguyên Nhược ở bên ngoài hơn nửa tiếng mới vừa về, khi bước vào cửa, Dương Hà Anh đã khôi phục lại như thường rồi.

Kỳ thực cô đã sớm trở về nhưng không vào cửa, lúc đó vừa vặn đụng phải ba người đang làm loạn.

Bầu không khí trong phòng bệnh khá là nặng nề ngột ngạt, không có tiếng nói cười, tất cả mọi người đều như người câm.

Y tá đến một lần để rút kim cho Nguyên Lợi Hòa.

Nguyên Nhược liên tiếp ra ngoài nhiều lần, phần lớn thời gian đều đợi ở bên ngoài, biết Dương Hà Anh không muốn gặp mình nên cố ý tránh mặt.

Muộn chút, chị dâu dẫn theo Nguyên Ngải Ninh tới, bầu không khí mới miễn cưỡng được cải thiện.

Con bé Nguyên Ngải Ninh tính ra cũng tinh ý, vào cửa không bao lâu đã phát hiện có điều gì đó không ổn, cô gái nhỏ dùng miệng lưỡi ngọt ngào dỗ dành mọi người, ôm cánh tay Dương Hà Anh, trái một câu dễ nghe, phải một câu nịnh nọt.

Đến thời gian ăn cơm, Nguyên Nhược và anh trai cùng nhau ra ngoài mua đồ ăn.

Anh trai không giỏi an ủi người khác, cho nên chậm rãi nói: "Tính tình của mẹ là như vậy, em đừng để ý quá".

Nguyên Nhược ậm ừ, "Em biết, sẽ không đâu".

"Chuyện của em thì em tự mình giải quyết", anh trai nói, "Có chừng mực là được".

Cô không lên tiếng, cổ họng nghẹn lại, trong lòng như có tảng đá đè lên.

Anh trai dừng bước, đang định nói rồi lại thôi, nửa do dự nửa tìm từ ngữ thích hợp mới nói: "Biết rõ thì tối mai về nhà ăn một bữa cơm, anh cũng sẽ về đó, em có thể cùng mẹ và mọi người nói chuyện".

Ngày hôm nay nhất định là không thể nhắc tới những chuyện này, mấy người Nguyên Ngải Ninh còn ở đây, hơn nữa Dương Hà Anh còn không có ổn định lại, hiện tại nói tới cũng không có ý nghĩa gì.

Có một số việc người bên ngoài không dễ can thiệp, viêc có thể làm cũng ít, có chừng mực là tốt rồi.

Nguyên Nhược không từ chối, chỉ gật đầu.

Bữa ăn được mua ở một quán ăn nhỏ bên cạnh bệnh viện, bốn món mặn hai món canh, đều là mấy món hợp khẩu vị của người lớn tuổi.

Trong phòng không có chỗ riêng để ăn cơm nên chỉ có thể chấp nhận qua loa đỡ. Nguyên Nhược cùng anh trai và chị dâu đứng ăn, tùy ý ăn hai miếng.

Dương Hà Anh ngồi ở bên giường, từ đầu tới đuôi không ăn gì, chỉ uống nửa bát canh, không có cảm giác thèm ăn.

Trên tủ bên cạnh giường bệnh chất đống những thứ linh tinh, trong đó có túi cùng điện thoại di động của Nguyên Nhược. Đang ăn được nửa chừng thì chuông điện thoại reo, màn hình hiển thị người gọi.

Tất cả mọi người theo bản năng nhìn sang.

Là Thẩm Đường.

Nguyên Nhược không nhúc nhích.

Động tác trên tay Dương Hà Anh dừng lại, nhìn cô.

Nguyên Ngải Ninh ở gần tủ nhất sửng sốt, nhét một ngụm cơm vào miệng, tò mò nhìn qua, đối với Nguyên Nhược nói: "Cô nhỏ, tiểu Đường gọi điện thoại cho cô kìa, không nghe sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK