Điểm số của Nguyên Nhược ở trường cấp hai không tốt lắm, vẫn là Thẩm Lê hướng dẫn cô học tập, có nhiều vấn đề đều là Thẩm Lê hỗ trợ giải quyết, liền ngay cả ghi danh vào đại học C cũng là Thẩm Lê đưa ra lời khuyên.
Đoạn tình yêu này thực sự rất trong sáng và đẹp đẽ, nó là thành quả chung của cả hai bên. Nếu như không gặp được Thẩm Lê, quỹ đạo cuộc sống tiếp theo của Nguyên Nhược có thể sẽ hoàn toàn khác. Tương tự như vậy, cuộc đời của Thẩm Lê cũng sẽ phát sinh những biến hóa long trời lở đất.
Thẩm Đường thậm chí còn yểm trợ cho hai người họ, giúp giấu cha mẹ hai bên.
Dương Hà Anh không biết chuyện này, vẫn đắm chìm trong niềm vui khi con gái trúng tuyển vào đại học C. Tất cả mọi người Nguyên gia đều vui mừng, dù sao cũng không ai nghĩ rằng Nguyên Nhược có thể thi đậu một trường đại học tốt như vậy, có thể coi là một chuyện vô cùng vui mừng đối với nhà họ.
Trong những ngày cô nhận được giấy báo nhập học, Dương Hà Anh đi ở bên ngoài đều sẽ thẳng lưng hơn một chút, gặp người cứ vui vẻ ha ha tán gẫu, thậm chí còn tổ chức một bữa tiệc đậu đại học rất hoành tráng cho Nguyên Nhược.
Thẩm gia dối diện thì không vui lắm, điểm thi của Thẩm Lê rất tốt, Mạnh Tinh Vân không ủng hộ cô ấy nộp đơn vào đại học C, hy vọng cô ấy sẽ vào đại học F, nhưng không cưỡng được sự kiên trì của con gái nên cuối cùng chỉ có thể thôi vậy.
Một nhà vui mừng một nhà sầu lo, bầu không khí hoàn toàn khác biệt.
Bữa tiệc thi đậu ngày ấy, tất cả người của Thẩm gia đều đi tới, Mạnh Tinh Vân cùng cha Thẩm cũng rất vui cho Nguyên Nhược, dù sao Nguyên Nhược cũng là đứa trẻ mà họ đã nhìn lớn lên, có thể thi đậu trường tốt đương nhiên là phải vui mừng.
Dưới sự dẫn dắt dắt đi chúc rượu của Dương Hà Anh, khi đến bàn của Thẩm gia, cô mỉm cười với Thẩm Lê, tiện thể nhéo nhéo mặt Thẩm Đường.
Mạnh Tinh Vân kêu Thẩm Đường: "Tiểu Đường, rót miếng nước cho chị a Nhược đi con."
Thẩm Đường nghe theo.
Hai nhà đứng cùng nhau trò chuyện một hồi, hài hòa vô cùng, vui vẻ hòa thuận.
Cuộc sống đại học càng tự do hơn, nhưng nó cũng không giống như những gì được chiếu trên TV. Hằng ngày ngoại trừ học tập chính là ăn uống. Ngay cả việc yêu đương cũng rất bình thường, không có gì kinh thiên động địa xảy ra.
Có một lần Thẩm Đường đến Đại học C để giao một số thứ cho Thẩm Lê, Thẩm Lê đang làm thí nghiệm không rảnh đến nhận, vì vậy Nguyên Nhược đã đến cổng trường đón bạn nhỏ, dẫn người vào trường học. Vốn dĩ cô muốn đưa Thẩm Đường đi ăn cơm, nhưng hôm đó giữa chừng phát sinh chuyện thay đổi tiết học, đón được bạn nhỏ không bao lâu đã phải đi lên lớp.
Không còn cách nào khác, Nguyên Nhược chỉ còn cách đưa Thẩm Đường đi cùng.
Bầu không khí trong lớp ở đại học từ trước đến giờ luôn thoải mái, nhưng việc đột nhiên có thêm một đứa trẻ khá là bắt mắt.
Giảng viên hỏi Thẩm Đường là ai.
Nguyên Nhược nhắm mắt đứng lên, để bạn nhỏ đứng trước mặt, khô khốc mà nói: "Là em gái em".
Sau đó giải thích một phen, nói bậy bạ cho qua chuyện.
Cũng may giảng viên cũng không để ý lắm, chỉ dặn dò cô coi chừng Thẩm Đường, đừng để chạy lung tung là được.
Có lẽ bởi vì căng thẳng, Thẩm Đường ở dưới bàn kéo tay Nguyên Nhược.
Nguyên Nhược nhẹ giọng an ủi: "Không có việc gì, đừng sợ."
Nói xong, ở trong túi lục lọi vài lần, rồi lặng lẽ nhét vào tay Thẩm Đường một viên kẹo.
Hôm đó là thứ bảy, không có nhiều tiết học, chỉ có một tiết, xong là được nghỉ luôn.
Thẩm Lê ở trong phòng thí nghiệm nên không qua được, cô ấy quá bận rộn. Nguyên Nhược do dự có nên đưa Thẩm Đường đến phòng thí nghiệm để tìm người kia hay không, nhưng cuối cùng cô không làm vậy mà đưa bạn nhỏ đến phố ăn vặt.
Hai người họ gặp bạn cùng phòng của Nguyên Nhược ở bên ngoài, năm người liền hợp bàn lại cùng nhau ăn lẩu. Mấy chị gái đều rất năng động và hướng ngoại, nhìn thấy Thẩm Đường họ không thể không trêu chọc một hồi, từng người từng người một, không thể nào yên tĩnh.
Thẩm Đường không quá yêu thích việc tiếp xúc cùng những người khác, luôn im lặng không lên tiếng, còn hướng về phía sau Nguyên Nhược trốn, cầm lấy cánh tay Nguyên Nhược không buông.
Nguyên Nhược có chút bất đắc dĩ, đành phải ngăn cản đám bạn cùng phòng đang đùa giỡn, "Được rồi được rồi, đừng chọc em ấy nữa, mau gọi đồ ăn đi, tối nay tui bao mấy bà".
Bạn cùng phòng hú hét hoan hô: "Hôm nay A Nhược thật hào phóng! Ú ú ~~!!!"
Thẩm Đường lặng lẽ dựa vào sát bên Nguyên Nhược, ngồi bên cạnh cô.
Đêm đó là Nguyên Nhược đưa Thẩm Đường về đại viện, Thẩm Lê mãi đến hơn tám giờ mới rảnh rỗi. Nguyên Nhược ngày hôm sau lúc đưa đồ vật cho Thẩm Lê, không nhịn được nói vài câu, em gái ruột đến trường mà mặt cũng không thấy đâu, không tốt cho lắm.
Nửa năm đầu đại học trôi qua nhanh chóng, nhiệm vụ hàng ngày cũng tương đối đơn giản, ngoại trừ thời gian thi cử ra thì không lo lắng chuyện gì.
Nguyên Nhược ở trong trường đại học như cá gặp nước mà Thẩm Lê cũng vô cùng ưu tú, đoạn tháng ngày này ngắn ngủi mà tươi đẹp.
Nếu như không phải xảy ra tai nạn bất ngờ thì có lẽ bọn họ cứ như vậy trôi qua, mọi chuyện cũng sẽ không trở nên vạn phần gian nan.
Vợ chồng Thẩm gia gặp tai nạn trong kỳ nghỉ hè năm nhất đại học, một ngày mưa dầm.
Mạnh Tinh Vân cùng cha Thẩm đã đến vùng nông thôn để cúng bái tổ tiên, quay về quê thắp nhang tảo mộ các bậc bề trên Thẩm gia, cũng thuận tiện đến bên kia thăm hỏi những người thân đã lâu không liên hệ. Cố hương Thẩm gia là một thị trấn biên giới tương đối nghèo, gần thành phố N, đến đó còn cần phải ngồi thuyền.
Thuyền ở quê lúc bấy giờ vẫn là loại thuyền có mái che đen, phải có người chèo. Thị trấn cũng đang mưa, còn mưa không hề nhỏ. Người lái thuyền lúc đầu không muốn chèo, định đợi đến khi tạnh mưa, nhưng việc làm ăn đã tới cửa, cuối cùng nghiến răng đưa vợ chồng Thẩm gia cùng mấy người muốn đi qua sông.
Kỳ thực ngày mưa to gió lớn không thích hợp đi thuyền, rất nguy hiểm, nhưng mà người nghèo để kiếm thêm vài đồng tiền liền nghĩ rằng họ có kinh nghiệm thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, không quan tâm nhiều như vậy.
Thuyền đi được một nửa bị lật úp.
Tổng cộng có bốn người chết, bao gồm cả Mạnh Tinh Vân cùng cha Thẩm.
Hai vợ chồng họ đều biết bơi nhưng bị nước cuốn và chết đuối khi cố gắng cứu những người khác.
Khi tin tức truyền đến thành phố, Nguyên Nhược đang xem một bộ phim truyền hình trong phòng của Thẩm Lê, Thẩm Đường cũng ở đó, ba người cùng nhau vùi ở trên giường.
Thẩm Lê nghe một cú điện thoại, sau đó liều mạng chạy ra ngoài tựa như không muốn sống nữa, Nguyên Nhược giật mình, vội vàng đuổi theo.
Tang lễ hai vợ chồng Thẩm gia là mấy người Dương Hà Anh giúp đỡ làm, tốn rất nhiều sức lực và tiền bạc chỉ để trục vớt xác của hai vợ chồng họ. Người ở quê không muốn giúp vận chuyển thi thể về thành phố, là Nguyên Lợi Hòa cùng với anh trai lái xe chở về, khi hai chiếc quan tài vuông vức được đặt lên xe, Thẩm Lê đã trực tiếp ngã xuống bất tỉnh.
Sau đó, việc hỏa táng và các vấn đề khác cũng do Nguyên gia bên này giúp xử lý, Dương Hà Anh đã ngăn cản hai chị em, không cho họ nhìn thi thể cha mẹ.
Người chết đuối ở trong nước một thời gian cơ thể bị trương phình mới nổi lên, thi thể đã không còn trọn vẹn, không có cách nào nhìn đến.
Trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, Thẩm Lê vẫn luôn sa sút tinh thần, Thẩm Đường cũng thành một đứa trẻ ngày càng lầm lì, không để ý đến bất cứ ai.
Nguyên Nhược ở cạnh Thẩm Lê, cũng yên lặng chăm sóc cho Thẩm Đường.
Thẩm gia không có nhiều tiền tiết kiệm, thứ có giá trị duy nhất còn lại là cửa hàng tạp hóa. Hai chị em còn phải đi học nên không có thời gian quản lý nó, sau đó là Dương Hà Anh giúp đỡ duy trì, thuê một nhân viên đến, nhập hàng bán hàng... rồi từ từ giao lại cho Thẩm Lê xử lý.
Cửa hàng tạp hóa đó trở thành nguồn thu nhập duy nhất của hai chị em, trang trải chi phí hàng ngày, đóng học phí, cũng tiết kiệm được một khoản nho nhỏ.
Cha mẹ Thẩm gia qua đời khiến mối quan hệ giữa Nguyên Nhược và Thẩm Lê trở nên bền chặt hơn, tình yêu giữa hai người không còn đơn giản là cuộc sống hàng ngày mà là dựa dẫm và hỗ trợ nhiều hơn. Thẩm Lê coi Nguyên Nhược như trụ cột tinh thần.
Trong khoảng thời gian này, Nguyên Nhược đã thay đổi rất nhiều, không còn kích động tùy hứng mà trở nên trưởng thành và lý trí hơn, mỗi ngày đều nỗ lực vì tương lai, còn giúp Thẩm Lê chăm nom Thẩm Đường.
Nhiều năm sau Nguyên Nhược đã không thể nhớ chính xác những gì lúc đó cô đã làm, chỉ nhớ rõ những năm tháng đó trải qua rất mệt mỏi nhưng lại vô cùng phong phú. Cả ngày Thẩm Lê đều bận rộn bôn ba khắp nơi, trong thời gian học đại học đã bắt đầu kiếm tiền, họ đã làm rất nhiều việc làm thêm cùng nhau, phải mất hai, ba năm cuộc sống mới đi vào quỹ đạo.
Trong ba năm rưỡi, họ kiếm được không ít tiền, tiết kiệm từng chút từng chút một, càng ngày càng nhiều.
Trong lúc đó còn trải qua một lần comeout đầy phong ba bão táp.
Dương Hà Anh tức giận đến mức muốn đứt mạch máu não, túm được cây gậy liền hướng lên người Nguyên Nhược đánh túi bụi, thời điểm ác liệt nhất còn vừa khóc vừa mắng, nói Nguyên Nhược đầu óc có vấn đề, bị ma quỷ nhập vào nên không tỉnh táo.
Thẩm Lê luôn đứng che ở phía trước, vì vậy mà bị đánh trúng không ít gậy.
Thẩm Đường khi đó còn nhỏ, mới hơn mười tuổi đầu, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể lẳng lặng đứng ở cửa nhìn.
Có lúc bạn nhỏ cũng sẽ chạy tới che chở Nguyên Nhược, cố gắng kéo Nguyên Nhược đi.
Hai gia đình từng là hàng xóm thân thiết với nhau mà trở mặt thành thù, hai ông bà Nguyên gia không muốn chấp nhận nên Thẩm Lê không thể không rời đi.
Nguyên như cùng Thẩm Đường cũng đi theo.
Chẳng bao lâu sau, cửa hàng tạp hóa cũng bị bán đi.
Tất cả những gì còn lại của Thẩm gia chỉ còn là ngôi nhà cũ trống rỗng.
Có thể là do áp lực cuộc sống nặng nề khiến người ta khó thở, hoặc có thể là do cảm tình không ngăn nổi sự bào mòn của thời gian, sau khi rời khỏi đại viện, Nguyên Nhược và Thẩm Lê cũng không có trải qua cuộc sống tốt đẹp như trong tưởng tượng.
Khi tình yêu bị củi gạo dầu muối cuộc sống hằng ngày thấm vào, lại đụng phải lý tưởng cùng tương lai, rất nhiều điều chưa bao giờ phát hiện sẽ từ từ bị phơi bày ra.
Trong mấy năm đó, Nguyên Nhược trải qua cũng không yên ổn, rất lận đận.
Số tiền tiết kiệm được của cả hai dần cạn kiệt, khởi nghiệp là một hố sâu không đáy, rất nhiều tiền đổ vào nhưng lại không thấy chút hồi đáp nào.
Sau khi rời khỏi trường học, vì cuộc sống mà phải lăn lộn, mỗi ngày đều phải đi làm, phải chăm sóc Thẩm Đường, phải cân nhắc đến một người khác. Lần lượt xảy ra những cuộc cãi vã, làm lành rồi lại cãi, tình cảm dù bền chặt đến đâu cũng sẽ thành cái gương vỡ nát, dù cố ghép lại như thế nào cũng không thể trở lại như ban đầu.
Nguyên Nhược và Thẩm Lê chia tay hoàn toàn không có chút nào đột ngột, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm khi một người nói ra lời này.
Một ngày trước khi rời đi, Thẩm Lê đã đưa tất cả số tiền còn lại cho Nguyên Nhược, nói nhiều lời xuất phát từ sâu trong lòng.
Cuộc chia ly rất đáng trân trọng, đóng gói hành lý, lấy tiền và không bao giờ gặp lại nhau sau khi bước ra khỏi cánh cửa đó.
Trong hai năm sau đó, Nguyên Nhược cô đơn chiếc bóng, tìm công việc mới, kết giao với muôn hình muôn vẻ bạn bè, hòa giải với gia đình vào năm thứ hai.
Khương Vân cùng Hà Dư đều từng trong những thời điểm khó khăn gian nan nhất hỗ trợ cô rất nhiều. Hà Dư đề nghị cô mở một cửa hàng ở làng đại học, khi đó cô không biết làm bánh, vừa không có tiền vừa không biết rốt cuộc mình muốn làm cái gì nên đã từ chối.
Lần đầu tiếp xúc với làm bánh là bởi vì lúc đó áp lực quá lớn, muốn tìm cách xả stress nên có dạo cô cả ngày không làm gì chỉ ở nhà nướng bánh, từ từ nghiên cứu.
Cô đã từng tặng cho Thẩm Đường một chiếc bánh sinh nhật do chính cô làm nhưng không tự mình đưa đến mà là nhờ giáo viên chủ nhiệm Thẩm Đường mang đến cho em ấy. Giáo viên chủ nhiệm biết cô, đã gặp cô nhiều lần, lại biết cô là chị gái của Thẩm Đường nên rất vui vẻ đồng ý.
Cũng trong đêm đó, Nguyên Nhược nhận được cuộc gọi từ một số lạ.
Cuộc gọi đã được kết nối, nhưng bên kia không nói chuyện.
Không biết rốt cuộc là Thẩm Lê hay là Thẩm Đường.
Cô thử hỏi: "Thẩm Lê?".
Đối phương lập tức cúp điện thoại.
Chuyện tiếp theo cũng là như vậy, bất ngờ xảy ra một vụ tai nạn xe ngoài ý muốn, Thẩm gia chỉ còn sót lại duy nhất một người.
Hôm đó cũng là một ngày mưa nặng hạt, thời tiết khá là lạnh.
Nguyên Nhược tìm quần áo của mình cho bạn nhỏ mặc, bảo em ấy đi tắm trước rồi thay đồ.
Có điều thời gian hai năm trôi qua, bạn nhỏ đã cao lớn lên không ít, còn cao hơn cô.
Trong đêm khuya, Nguyên Nhược hỏi người này rất nhiều câu hỏi, chỉ muốn làm dịu tâm trạng em ấy một chút.
Thẩm Đường vô cùng ít nói, cũng ít chủ động mở miệng.
Nguyên Nhược không muốn giữ em ấy lại, định đem em ấy đưa đến đại viện để hai ông bà lão nghĩ cách. Nhưng cuối cùng cô cũng không đành lòng nói những lời này ra khỏi miệng, từ đầu đến cuối chỉ dịu dàng quan tâm hỏi han hai câu.
Sau đó là thời gian nghỉ ngơi, Nguyên Nhược ra khỏi phòng, vừa mới đi tới cửa, người phía sau đột nhiên thấp giọng nói: "Chị đừng đuổi em đi."