Vừa nói vừa dùng lòng bàn tay để ở nơi đó xoa mạnh hai lần, giả vờ làm cho hai người già coi.
Dương Hà Anh bán tín bán nghi, cái này nếu là do tự mình làm thì sẽ tan ngay chứ đâu thể lưu lại một dấu như vậy. Mẹ cô không yên lòng, sợ có chuyện gì không ổn, "Đâu, mẹ xem thử một chút, coi chừng dị ứng".
Trên bàn này có rất nhiều hải sản, Nguyên Nhược là người ăn đầu tiên nên cũng không chắc lắm.
Thế nhưng, Nguyên Nhược nào dám để Dương Hà Anh nhìn kỹ, không dấu vết xoay người đi, nhanh chóng ứng phó tạm. Mà Thẩm Đường đối diện bỗng nhiên mở miệng: "Bác gái, có thể cho con một chén nước chấm không, con với không tới".
Lúc này Dương Hà Anh mới bị dời đi sự chú ý, mỉm cười đưa nước chấm qua, "Ăn thêm đi, nước chấm do bác đặc biệt pha đó, thử xem có hợp khẩu vị không".
Ăn khuya bằng hải sản tươi mùi vị thật không tệ, Nguyên Nhược và Thẩm Đường đều đã ăn rất nhiều, hai vợ chồng Nguyên gia ngồi bên cạnh tán gẫu, người già ăn không được nhiều nên không ăn hết mấy thứ này, chỉ có thể lột mấy con tôm, cua này nọ cho người trẻ tuổi ăn.
Thẩm Đường rất ít nói, phần lớn thời gian chỉ nghe ba người họ Nguyên tán gẫu, thỉnh thoảng sẽ nói hai câu. Dương Hà Anh thích em ấy, lột rất nhiều tôm cho vào chén em ấy, liên tục kêu ăn nhiều chút.
Người già đều thế này, yêu thích giục mấy đứa nhỏ ăn, ước gì có thể đem một bàn đồ ăn nhét cho Thẩm Đường. Nguyên Nhược ở một bên nhìn, mỉm cười nói: "Mẹ, em ấy không ăn được nhiều như vậy, mẹ đừng lột nữa, muốn ăn thì em ấy sẽ tự làm".
Dương Hà Anh mặt mày cong cong: "Tiểu Đường quá khách sáo rồi".
Nguyên Nhược không có cách nào khác, chỉ có thể liếc mắt ra hiệu cho người đối diện.
Bữa ăn khuya này ăn trong gần hai tiếng, phần còn lại được gói lại và cho vào tủ lạnh. Trời đã khuya, Nguyên Nhược giữ ba mẹ ở lại, để họ ngủ trong phòng của cô, cô thì ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách.
Ba người ở phòng khách tán gẫu, Thẩm Đường giúp thu dọn bàn, sau đó rửa tay phơi quần áo.
Dương Hà Anh không keo kiệt mà khen ngợi: "Tiểu Đường thật hiểu chuyện".
Nguyên Nhược rót nước cho ba mẹ, hỏi thăm tình hình gần đây ở nhà.
"Mọi chuyện đều tốt, con đừng lo lắng", Nguyên Lợi Hòa nói, "Ba với mẹ con định đi Thái Lan chơi, làm một chuyến du lịch nước ngoài".
Hai người đã nghỉ hưu rồi, bình thường không có chuyện gì làm, thích đi du lịch khắp nơi. Bọn họ có tiền, thân thể cũng còn khỏe mạnh, không cần con cái phải dành quá nhiều tâm sức.
Nguyên Nhược gật gật đầu, tán thành nói: "Đi ra ngoài thư giãn cũng không tệ. Đi theo tour của công ty du lịch sao?"
"Ừa, đi theo tour".
Một nhà ba người hàn huyên rất nhiều chuyện hàng ngày. Bình thường không ở cùng nhau, khoảng cách tạo nên vẻ đẹp, sẽ cảm giác thân thiết khi gặp mặt, luôn có chuyện nói hoài không hết, mỏi miệng cũng nói chưa xong.
Trong lúc chờ Thẩm Đường phơi quần áo xong, Dương Hà Anh đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hướng về bên kia liếc nhìn, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Đường thi thế nào rồi? Ngải Ninh nói đã thi xong lâu rồi, ba mẹ cũng không tiện hỏi, sợ đem lại áp lực lớn cho con bé".
Nguyên Nhược mỉm cười, nói thật: "Kết quả vẫn chưa có, chắc sau tết sẽ công bố. Con đã hỏi em ấy rồi, phát huy không tệ, quá nửa là ổn".
Nghe vậy, Dương Hà Anh lập tức mặt mày hớn hở, "Mẹ nói mà, theo năng lực của tiểu Đường thì đúng là có thể qua. Nhà chúng ta có thể tìm ra được một người có năng lực học tập thật tốt, tương lai sau này sẽ rất hứa hẹn".
Nguyên Lợi Hòa ở bên cạnh xen vào hỏi: "Vậy có ra nước ngoài du học không? Học chuyên sâu ở nước nào?"
Hai vợ chồng ngày xưa cũng là giới trí thức, nhưng dù là học trường đại học danh giá ở trong nước hay là đi du học đều là những kinh nghiệm mà bọn họ chưa từng gặp qua, là mong muốn cao không thể với tới. Trong lòng của thế hệ cũ, những người có thể đi học thạc sĩ ở Đại học B, sau đó sẽ ra nước ngoài học chuyên sâu thì đều là người có tiền đồ xán lạn.
Nguyên Nhược không nói gì, mặc dù những câu nói này chỉ là hai vợ chồng họ thuận miệng nói nhưng quả thực là con đường phía trước của Thẩm Đường, còn phải đi nhiều năm nữa.
Nhân tài không phải một sớm một chiều là có thể dưỡng thành, mà được tích lũy qua từng tháng từng năm. Thẩm Đường năm nay mới hai mươi tuổi, còn rất trẻ, nhưng sau ba năm học nghiên cứu sinh cộng với thời gian học thêm sau này, đến lúc đó cũng không còn trẻ nữa.
Đương nhiên đến lúc đó em ấy cũng chưa đến ba mươi, vẫn còn trẻ hơn Nguyên Nhược hiện tại.
Nghĩ đến đây, Nguyên Nhược cảm thấy vừa xúc động vừa không mấy dễ chịu, qua vài năm nữa, thậm chí mười năm nữa, bản thân cô sẽ là bao nhiêu tuổi rồi đây?
Có một số việc thực sự khó nói, không thể không nghĩ đến.
Tâm trạng của hai vợ chồng già hoàn toàn khác với cô, họ chỉ vui mừng, một câu lại một câu gọi "Tiểu Đường nhà chúng ta", thiệt đúng là đem Thẩm Đường làm đứa nhỏ Nguyên gia mà. Dương Hà Anh còn nhỏ giọng tiết lộ, chờ Thẩm Đường trúng tuyển đại học B rồi trong nhà nhất định sẽ tổ chức tiệc mừng cho em ấy, dù sao em ấy cũng được coi là con gái Nguyên gia, náo nhiệt một chút mới là chuyện tốt.
Lúc trước Thẩm Đường thi đậu vào đại học C không có tổ chức tiệc, bởi vì khi đó Nguyên gia không hoàn toàn chấp nhận sự tồn tại của em ấy, vẫn có một số khúc mắc. So với những đứa trẻ đậu đại học nhà khác thì Thẩm Đường quãng thời gian đó đúng là thiếu đi rất nhiều sự quan tâm nên có.
Hai vợ chồng trò chuyện ngày càng sôi nổi, đều bàn về việc ai nên được mời đến bữa tiệc.
Nguyên Nhược cảm thấy buồn cười, ngắt lời bọn họ: "Làm lớn phô trương như vậy chi? Ăn bữa cơm là được rồi".
Dương Hà Anh nói: "Đứa nhỏ nhà chúng ta không thể kém hơn những nhà khác được, sao có thể chỉ ăn bữa cơm chứ!"
Đại khái là cảm thấy một số từ nghe quá chói tai, Nguyên Nhược không chút nghĩ ngợi liền cãi lại: "Em ấy họ Thẩm, làm tiệc có thể mời ai?"
Cô không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn nhắc nhở ba mẹ Thẩm Đường không phải là con cái Nguyên gia, không thể đem Thẩm Đường đối xử như Nguyên Ngải Ninh được.
Đáng tiếc Dương Hà Anh không hiểu thâm ý trong này, ngược lại cho rằng lời nói của cô nghe không lọt tai, quá tổn thương người rồi.
Liếc nhìn về phía ban công, Dương Hà Anh khẽ khiển trách: "Sao càng ngày càng xa lạ vậy? Nếu để cho tiểu Đường nghe thấy được con bé sẽ rất khó chịu".
Nguyên Nhược ngẩn người, không nói nên lời.
Xét cho cùng, vẫn là tâm trạng của cô đã thay đổi, nếu trước đây nghe những lời này chắc chắn cô sẽ rất vui vẻ nhưng hôm nay mọi thứ đã khác, những rung động tình cảm như vậy ràng buộc lại trở thành chướng ngại, là cái gai đâm vào lòng cô.
Có một số việc Nguyên Nhược không dám đề cập đến, không dám nói với ba mẹ.
Nguyên Lợi Hòa ở một bên hòa giải, hiền hòa nói: "Có thể mời bạn học với giáo viên đến, bạn bè thân này nọ đều có thể mời mà".
Thẩm Đường đi vào sau khi phơi quần áo, đến bên này trò chuyện cùng hai vợ chồng Nguyên gia.
Bốn người nói chuyện phiếm đến mười một giờ mới coi như kết thúc, sau đò mạnh ai nấy đánh răng rửa mặt, đi ngủ.
Nguyên Nhược không vội vàng, chờ hai vợ chồng tắt đèn nghỉ ngơi xong cô mới rửa mặt ở phòng tắm bên ngoài, bình tĩnh lại một chút. Cô có chút loạn, như thể một người lữ khách trong sa mạc không tìm được đường, chỉ đành bước đi lung tung không có đích đến.
Cô ở bên trong quá lâu, một lúc sau Thẩm Đường đi vào, nhẹ nhàng khóa cửa lại.
Biết rõ rằng cha mẹ một khi ngủ rồi sẽ không thức dậy giữa chừng, Nguyên Nhược ngược lại không lo lắng, hạ thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Thẩm Đường mặc bộ đồ ngủ vào, vòng tay qua người ôm cô, cằm đặt lên vai cô, nhẹ giọng nói: "Vào nhìn chị một chút".
Nguyên Nhược vỗ vỗ người này: "Nhanh đi ngủ đi, ngày mai còn phải đến trường".
Thẩm Đường không có rời đi, mà nói: "Đêm nay tâm tình chị không tốt, đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có", Nguyên Nhược phủ nhận, "Chỉ hơi mệt thôi, có một ít việc chưa làm xong".
Thẩm Đường hỏi: "Chuyện gì?"
"Không quan trọng, em không cần để ý đến".
"Em giúp chị".
Nguyên Nhược từ chối, loại chuyện này không ai có thể giúp được, cô không muốn ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo của người này, cũng sẽ không đề cập quá nhiều.
Vội vã lấp liếm cho qua, hai người cũng không ở trong đó quá lâu. Một lúc sau, Thẩm Đường trở lại phòng ngủ phụ, Nguyên Nhược ở trên ghế sô pha chịu khó một đêm.
Ngày hôm sau, Nguyên Nhược lái xe đưa Dương Hà Anh và Nguyên Lợi Hòa về đại viện, rồi đến cửa hàng.
Mọi người đều biết về kỳ thi nghiên cứu sinh của Thẩm Đường nhưng ai cũng không tiện đi hỏi thẳng Thẩm Đường, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của em ấy nên mọi người đều đến hỏi Nguyên Nhược. Nguyên Nhược bị hỏi tới phiền, nhất là khi nghe nhóm người chị Văn một câu rồi một câu "Thẩm Đường nhà cậu", cô không thích lắm.
"Thẩm Đường nhà cậu" với "Ngải Ninh nhà cậu" đều chung một ý nghĩa, đều là người trong nhà cô, tất cả mọi người đều nghĩ vậy.
Biết là bản thân cô suy nghĩ quá nhiều, không cần quan tâm để ý quá nhiều làm gì nhưng Nguyên Nhược chỉ là không thể tiếp nhận, thật giống như là quan hệ của cô và Thẩm Đường đã được định sẵn, không thể thay đổi.
Nhưng đây chỉ là những suy nghĩ trong lòng của cô, sẽ không nói ra, những suy nghĩ này chỉ tồn tại tỏng một khoảng thời gian ngắn.
Nguyên Nhược hỏi Khương Vân: "Mình và Thẩm Đường giống như hai chị em sao?"
Khương Vân ngơ ra, khó hiểu mà nhìn cô.
"Sao lại hỏi vậy?"
Nguyên Nhược giấu kín suy nghĩ của mình, nói: "Có người cảm thấy tụi mình giống hai chị em".
Khương Vân nghiêm túc nhìn cô, xem xét đánh giá từ trên xuống dưới một lần, lắc đầu một cái, nghiêm túc nói: "Không giống, nhiều điểm khác nhau lắm".
Nguyên Nhược lúc này liền nở nụ cười.
Khương Vân còn nói: "Cậu lại khá giống Hà Dư".
Cô hỏi: "Giống chỗ nào?"
Khương Vân nói: "Chiều cao xấp xỉ, phong cách ăn mặc cũng tương tự, cũng đều tự mình kinh doanh".
Nguyên Nhược vui vẻ, "Tính tình mình không tốt, không giống cậu ấy".
Đây là sự thực, Hà Dư là người dịu dàng nhất trong nhóm của họ, tất cả mọi người đều thích điều đó.
Tin tức trên TV đang phát đi thông tin rằng có tuyết rơi khắp phương Bắc, cả trời trắng xóa, gió lạnh vù vù, đây là một đặc điểm khí hậu phương Nam không có.
Phương Nam ẩm và rét, dù bạn có mặc dầy bao nhiêu cũng không giữ ấm được, cái lạnh thấu xương xuyên qua người. Quần áo mùa đông mặc thêm một lớp lại một lớp, ngày tháng trôi qua chậm rãi.
Các môn học tự chọn của trường đã kết thúc, lịch học mới lại được xếp vào, học kỳ sau của năm tư không nhẹ nhàng như tưởng tượng, chờ sau Tết thì sẽ vừa làm đồ án tốt nghiệp vừa lên lớp học.
Học viện công nghệ thông tin còn lại một môn tự chọn, lịch của khóa học thay đổi hàng năm, phòng giáo vụ bên kia cũng không có cách nào. Nhiều sinh viên đều đang la ó, tự nhiên nhảy ra một lịch học kiểu này thật đáng bị chửi mà, học kỳ sau làm gì mà còn nhiều tinh lực như vậy chứ, nhưng chửi xong thì cũng phải đi học thôi.
Trước kỳ nghỉ đông, các sinh viên năm tư đều đã sớm được phân đến giảng viên hướng dẫn làm đồ án tốt nghiệp phù hợp, nhân một cuối tuần cuối cùng trước kỳ nghỉ, giảng viên và sinh viên gặp nhau trao đổi, lựa chọn đề tài làm đồ án tốt nghiệp....
Kỳ nghỉ này nhưng cũng thật là bận rộn mà, còn nhiều việc phải hoàn thành, đồ án tốt nghiệp cần một thời gian dài để làm, không phải chỉ một hai tuần là có thể hoàn thành.
Giảng viên hướng dẫn cho Thẩm Đường vừa hay chính là người hướng dẫn em ấy ở phòng thực nghiệm.
Giảng viên rất nghiêm khắc, đối với em ấy cũng tương đối hiểu rõ nên yêu cầu đối với em ấy cũng càng cao hơn, mỗi ngày đều bới lông tìm vết theo nhiều cách khác nhau.
Có điều, nghiêm sư xuất cao đồ, giảng viên đưa ra kỳ vọng cao đối với Thẩm Đường, nhất định em ấy có thể tốt nghiệp với danh hiệu sinh viên xuất sắc. Hơn nữa, giảng viên đã sớm giúp Thẩm Đường liên hệ với giảng viên ở trường đại học B, có ý định giới thiệu cho em ấy.
Vào ngày cuối cùng của học kỳ cuối năm tư, Nguyên Nhược lái xe đến đón Thẩm Đường, Thẩm Đường vẫn còn một đống sách lớn, hai người cùng nhau dọn ra ngoài.
Dạo bước trong khuôn viên trường đại học C, nhìn những sinh viên nam nữ trẻ trung, ai nấy đều tràn đầy sức sống, năng lượng tỏa ra bốn phía, Nguyên Nhược không khỏi cảm thán: "Hồi tụi chị đi học cũng không có được những đam mê mãnh liệt như tụi em, điều kiện không tốt như vậy".
Mọi người đều thích nhớ về quá khứ, nhưng phải thừa nhận rằng lúc đó xã hội còn chưa cởi mở như bây giờ, rất nhiều thứ không thể so sánh với hiện tại. Không nói tới điều này, chỉ nói riêng về tình yêu đồng giới thôi, lúc trước có được mấy người dám thoải mái công khai xu hướng tính dục và thản nhiên dắt tay người mình yêu đi trong sân trường chứ?
Rất ít, cực kì ít.
Nguyên Nhược và Thẩm Lê là một ví dụ trong số đó, cuộc sống đại học của họ trải qua không được như ý lắm, thậm chí họ còn bị xem như mục tiêu chỉ trỏ đến vài lần.
Nhưng đó là quá khứ, Thẩm Đường không biết về nó, càng chưa từng nghe đến.
Thẩm Đường nghĩ rằng Nguyên Nhược đang nhớ về cuộc sống khi học đại học nên đã kể một số chuyện thú vị trong trường, tin đồn này nọ, cũng kể một số chuyện trước kia.
"Hồi trước chị hai có dẫn em đến đây", Thẩm Đường nói: "Có điều sau đó chị ấy muốn tìm chị nên lại gửi em cho bạn học khác. Em đã đợi rất lâu ở kí túc xá, trời tối chị ấy mới quay lại".
Nguyên Nhược đã sớm không nhớ chuyện này, nghe nói như thế hoàn toàn không có ấn tượng, cô cũng không bận tâm lắm, nói sang chuyện khác, cuối cùng hỏi: "Bởi vì chị gái nên em mới cố ý ghi danh đại học C?"
Thành tích người này khi thi vào đại học rất cao, lúc đó có hy vọng sẽ đăng ký đại học B hoặc bức tốc hơn sẽ vào đại học S hoặc các trường nổi danh khác, nhưng cuối cùng vẫn nhất quyết thi vào Đại học C. Đại học C là đại học tốt nhất thành phố C, nhưng thứ hạng toàn quốc cũng không quá cao, điểm em ấy cao như vậy vào đây thì thật đáng tiếc.
Thẩm Đường cũng không quan tâm, nói thẳng: "Không phải, chỉ muốn ở lại thành phố C."
Nguyên Nhược quay đầu nhìn xuống.
Người này còn nói: "Cũng để ở gần chị hơn một chút".
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông có thể thả lỏng xíu, không cần làm gì cả.
Có thể ban ngày câu nói đó quá ngọt ngào, ban đêm Nguyên Nhược lại để cho Thầm Đường nếm miếng ngon ngọt.
Cô nhóc này ở bên ngoài một mình chống đỡ một phương, chỗ nào cũng thật lợi hại mà lúc này lại ngoan ngoãn nghe lời vô cùng.
Nguyên Nhược sờ sờ lỗ tai nóng bỏng của em ấy, nhẹ nhàng nói: "Ngoan".
Đêm khuya thành phố vắng lặng, bóng đêm nuốt chửng mọi thứ.
Vào ngày tam cửu âm lịch (*), Nguyên Nhược đi đến một nơi xa, sẵn đó dẫn theo Thẩm Đường coi như ra ngoài hóng mát một chuyến.
(*) Ngày tam cửu: Bên Trung có Tết Đông Chí, là một dịp nghỉ cũng khá quan trọng. Mùa đông sau ngày Đông chí kéo dài chín lần chín là 81 ngày. Theo đó mỗi mốc chín ngày đại diện cho một giai đoạn khác nhau của mùa lạnh giá này được gọi là một "cửu". Tam cửu là cửu thứ 3. Đây là thời gian lạnh nhất trong năm.
Cô đi tham gia buổi gặp gỡ giao lưu ở thành phố S.
Nói là gặp gỡ giao lưu nhưng thực chất là bỏ tiền ra để học, đơn vị tổ chức đã mời một thợ làm bánh người Pháp đến. Mỗi một ngành nghề đều cần không ngừng tiến bộ, làm bánh cũng như vậy, nướng bánh và làm bánh gato cũng là một bộ môn để học tập.
Bên Pháp đến một nam một nữ, người phụ nữ rất xinh đẹp, nói được tiếng Trung, đối với Nguyên Nhược cô ấy rất để mắt đến, đã dạy riêng cho Nguyên Nhược rất nhiều kỹ năng.
Thẩm Đường ở trong góc chờ, không đi qua quấy rầy cô.
Giao lưu gần đủ, trong lúc giải lao Nguyên Nhược mới đi tới, "Em có mệt không, hay là em đi ra ngoài trước đi, chút nữa gần xong chị gọi cho em".
"Không sao đâu", Thẩm Đường nói, đưa một chai nước lên, "Hai người đã nói chuyện gì vậy, cô gái kia hình như rất thích chị".
Nguyên Nhược buồn cười: "Sao có thể chứ!"
Ban tổ chức không sắp xếp được chỗ ở, buổi tối họ phải tự mình tìm chỗ ở. Nguyên Nhược đặt một khách sạn ở khu phố mới nhộn nhịp, đến giờ ăn tối đưa Thẩm Đường đến một nhà hàng cao cấp phục vụ đồ ăn Tây, sau đó lại đi dạo phố, ngắm cảnh đêm.
Vốn thường ngày cô tiêu xài khá tiết kiệm nhưng bây giờ lại rất chịu chi, tiêu tiền như nước.
Thẩm Đường chủ động nói: "Thật ra em biết nói tiếng Pháp".
Nguyên Nhược ngạc nhiên, "Em học hồi nào vậy?"
"Năm nhất đã bắt đầu học, còn học tiếng Đức nữa nhưng không thạo lắm", Thẩm Đường nói.
Nguyên Nhược rất kinh ngạc, cô hoàn toàn không biết, "Nói hai câu chị nghe xem".
Thẩm Đường không hề do dự, nhìn thẳng cô mà nói: "Je t"aime".
Cô không hiểu nên hỏi: "Là gì vậy?"
Đối phương cũng không nói thật, qua loa mà nói: "Không có gì, thường dùng khẩu ngữ mà thôi".
Bởi vì chỉ nói một lần, Nguyên Nhược hoàn toàn không nhớ được, cũng không có cách nào tra từ. Cô muốn Thẩm Đường nói lại lần nữa nhưng người này không muốn, cố ý trêu cô.
Khách sạn chỉ thuê một phòng, vẫn là giường đôi. Đứng bên cửa sổ không thể nhìn thấy cảnh sông nước nhưng lại có thể thấy những con phố phồn hoa rực rỡ ánh đèn, thành phố này thật lộng lẫy, đâu đâu cũng có sắc thái của sự xa hoa.
Hai người lần lượt đi tắm, dọn dẹp xong cũng gần sáng, tắt đèn nằm trên giường ôm nhau sưởi ấm.
Nguyên Nhược hướng về trong chăn rụt lại, gọi: "Thẩm Đường".
Bên kia trả lời: "Uhm".
Nguyên Nhược tiến lại gần hôn cằm em ấy, sau đó tìm môi em ấy, nhẹ nhàng chạm vào.
Thẩm Đường không có hôn lại, chỉ hỏi: "Có lạnh không?"
"Không lạnh", Nguyên Nhược nói, "Rất ấm áp".
Thẩm Đường vẫn đắp kín chăn cho cô, để hai người càng kề sát nhau.
Có lẽ là bởi vì thay đổi một hoàn cảnh mới thoải mái, thêm nữa lại còn ở bên ngoài chơi một chuyến, đêm nay Nguyên Nhược tâm tình rất tốt nên cô lại hôn Thẩm Đường.
Chạm chạm vào khóe miệng lại kề gần kề.
Không làm gì hơn.
Thẩm Đường lần đầu tiên còn có thể bình tĩnh nhưng lần thứ hai thì không được nữa rồi. Nguyên Nhược trêu chọc xong liền muốn lui lại, em ấy lập tức đem người ôm vào trong ngực, trực tiếp đè lên.
Nguyên Nhược mất cảnh giác, bị hành động đột ngột này làm giật mình, sao có thể ngờ được người này không nói tiếng nào lại nhào lên, cảm giác được hai tay em ấy đang kẹp lấy eo mình, cô vội vã chịu thua nói: "Thẩm Đường, Thẩm Đường!!!"
Nhưng mà không có tác dụng, muộn rồi bé ơi.
Cô nhóc này cắn cổ cô, bá đạo không phân rõ phải trái.
Nguyên Nhược bị đau, hừ một tiếng, hít lấy ngụm khí lạnh.
Cô đánh Thẩm Đường vài cái, nhưng sau đó không nhịn được ôm chặt lưng đối phương.
Thật ra cũng không đau, Thẩm Đường không dùng lực cắn, chỉ là giả bộ.
Em ấy sẽ không cắn cô, chỉ yêu cô thôi.
Sau một chuyến đi đến thành phố S, Nguyên Nhược khi trở về trên cổ đã có một dấu vết nhàn nhạt, không nhìn ra là dấu bị cắn, chỉ là hơi nổi bật trên làn da sáng của cô.
Vì thế Nguyên Nhược phải bôi một ít kem che khuyết điểm lên cổ khi đi ra ngoài, nếu không sẽ không che được, rất dễ bị hiểu lầm.
Ngày mười tám hôm đó là tiểu niên (*) ở phương Nam, hơn một nửa cửa hàng ở quanh làng đại học đóng cửa, tiệm bánh ngọt cũng không kinh doanh. chính thức đóng cửa từ hôm nay cho đến qua Tết Nguyên Tiêu mới mở lại. (15 tháng giêng âm lịch).
(*) Tiểu niên: Là năm mà tháng 12 ÂL năm đó chỉ có ngày 29, không có 30.
Nguyên Nhược luôn hào phóng, sẽ cho nhân viên nghỉ phép có lương vào thời điểm này trong năm, đồng thời sẽ phát quà Tết cùng thưởng Tết như những công ty khác. Cửa hàng chỉ có ba nhân viên nên không tốn nhiều tiền.
Về phần việc cung cấp cho bên nhà sách, Nguyên Nhược sẽ một mình phụ trách, cô có thể lo liệu được, hơn nữa cô vẫn có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.
Thẩm Đường sẽ làm trợ thủ giúp cô, hai người gần như là cả ngày đều ở chung một chỗ.
Vì lần trước suýt bị bắt gặp nên ở nhà hai người sẽ không tùy tiện thân mật nữa, muốn hôn hay gì cũng phải vào phòng đóng cửa lại.
Khoảng thời gian này rất đáng quý, Nguyên Nhược ở trên người Thẩm Đường cảm nhận được rất nhiều cảm giác mà trước giờ chưa từng có.
Ở phương diện cảm tình, mặc kệ là thành hay không thành, Nguyên Nhược từ nhỏ đều tiếp xúc với những người cùng lứa tuổi, Thẩm Lê là vậy, Dư Tuyền cũng thế, hay những người trong bí mật ưu ái cô, bất luận là lúc nào, với ai, những người cô tiếp xúc hầu như đều ngang lứa tuổi.
Thẩm Đường là ngoại lệ duy nhất.
Bạn cùng lứa tuổi giao du có thể tán gẫu này nọ, trong lúc đó sẽ tìm hiểu về nhau, nói trắng ra là dễ dàng giao tiếp cùng nhau, đồng thời cũng kéo theo nhiều mâu thuẫn không thể hóa giải, rõ ràng mọi mặt đều là để tiếp cận nhau nhưng cuối cùng cũng vẫn khó có thể đến gần nhau. Ví như Dư Tuyền cùng Nguyên Nhược lần đó. Hai người đều tôn trọng đối phương, đều bao dung thông cảm lẫn nhau, nhưng có lẽ họ quá thấu hiểu nhau, từng người đều hiểu rõ ở độ tuổi họ cần gì, ở bên nhau sẽ kém đi mấy phần thuần túy.
Mà cùng Thẩm Đường ở chung là một loại cảm giác khác, chênh lệch tuổi tác sẽ mang lại cảm giác khoảng cách nhưng đồng thời cũng khiến đối phương chân thành hơn, không cần phải nghi ngờ hay cố gắng tìm hiểu tâm tư của đối phương. Rất nhiều thứ một chút là có thể nhìn thấu.
Nguyên Nhược thích nhìn vào mắt Thẩm Đường, cô nhóc này có đôi khi trông hung hăng, như thể sắp ăn cô vậy.
Em ấy rất kiên nhẫn, không vội vã làm bất kỳ điều gì.
Ngày hai mươi chín âm lịch, bạn bè cô hẹn nhau muốn đón tết sớm, địa điểm là ở nhà Nguyên Nhược, mọi người sẽ tự mua thức ăn về nấu.
Trước khi mọi người đến, phòng khách không có ai, Nguyên Nhược và Thẩm Đường ở trong phòng.
Cửa phòng khóa trái, rèm cửa sổ cũng kéo lại rồi.
Nguyên Nhược tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, trước mặt là thân thể ấm áp.
Tiếng chuông cửa vang lên, nhưng cô không thể ra ngoài.
Một nụ hôn dài và dịu dàng.
- -----------