Chặng đường không dài nhưng lại hết sức dày vò, vô cùng mệt nhọc.
Nguyên Nhược không lái xe vào, đậu ở ngoài ngõ, sau đó xuống xe đi bộ.
Khoảng sân rộng ở đại viện vẫn thật yên tĩnh, những bức tường loang lổ, con đường lát đá trắng xám, còn có những hàng cây tươi tốt.
Trong phòng khách của nhà họ Nguyên có vài người lạ, người đứng đầu ăn mặc khá là đoan chính, thân hình cao lớn, ngồi đối diện với Thẩm Đường. Mà ngồi bên cạnh Thẩm Đường lại là Dương Hà Anh cùng Nguyên Lợi Hòa, đôi vợ chồng già không chen lời vào, không thể đứng ra làm chủ được, chỉ có thể khó xử mà ngồi ở đó.
Thẩm Đường không nói một lời, ánh mắt hơi trầm xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Đoàn người đã nói gần hết rồi, bây giờ cũng không có gì để nói, nói chuyện tình thân thì thật là đạo đức giả, ôn lại chuyện cũ thì cũng quá lúng túng đi, hai bên đều đang giằng co.
Vẫn là Nguyên Lợi Hòa ở giữa điều tiết, sai bảo anh trai ngồi bên cạnh: "Lại pha một bình trà mới đi, trà nguội rồi."
Dương Hà Anh lúc này cũng đứng dậy, lúng túng kéo góc áo, cười nói: "Cậu Mạnh ở lại ăn một bữa cơm đi, dù sao ngày mai mới quay về, thời gian còn sớm, tôi đi trước để sắp xếp. Cậu cùng tiểu Đường nói chuyện nhiều hơn đi, nếu cần gì có thể gọi chúng tôi".
Người đến là khách, đối phương lại là người nhà mẹ ruột của Thẩm Đường, có một số việc người ngoài thật không tiện nhúng tay, hết thảy đều xem ý nghĩ người trong cuộc thôi, chỉ có thể để Thẩm Đường tự mình xử lý.
Người Nguyên gia đã ngồi ở đây lâu như vậy, nhưng họ không giúp đỡ gì được mà ngược lại trở thành cản trở người ta trò chuyện. Cục diện trước mắt này thực sự quá căng thẳng, Dương Hà Anh bọn họ đều có ý muốn rời đi, đem không gian để lại cho người một nhà bọn họ.
Nguyên Lợi Hòa cũng không tiếp tục ngồi ở phòng khách, tùy tiện tìm cái cớ liền đi lên lầu.
Trong phòng bếp, Dương Hà Anh vươn cổ nhìn ra ngoài, thấy anh trai bưng ấm trà đi vào, bà vội vàng kéo người lại, nhỏ giọng căn dặn: "Con nhìn ngó một xíu, đừng để họ ầm ĩ".
Anh trai rất bình tĩnh, trả lời, "Sẽ không đâu, mẹ yên tâm".
Chuyện như vậy sao có thể yên tâm, Dương Hà Anh không nhịn được phát sầu, lông mày cau lại, hỏi: "Đã gọi cho A Nhược chưa?"
"Dạ rồi", anh trai đáp, "Nó đang trên đường về".
Kỳ thực việc này nên thông báo cho Nguyên Nhược trước hết, dù sao thì hơn bốn năm qua đều là Nguyên Nhược nhọc lòng, mọi người trong gia đình đều không tiện nhúng tay nhưng Nguyên Nhược có tư cách hỏi đến, vốn dĩ phải hỏi qua ý nghĩ của cô một chút nhưng người trong nhà đều rõ ràng, với tính cách của Nguyên Nhược thì việc này không thể bàn bạc.
Khi cha mẹ nhà họ Thẩm còn tại thế, Mạnh gia bên kia chẳng quan tâm gì đến gia đình bọn họ, sáu năm trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cách làm của Mạnh gia cũng không thể nào nói nổi, bây giờ ông lão nhà bọn họ bệnh sắp chết thì rốt cuộc cũng nhớ tới vẫn còn đứa cháu ngoại ở thành phố C này, bất luận ra sao cũng phải đem người trở về, làm vậy mà coi được?
Tuy rằng năm đó có rất nhiều ẩn tình, Mạnh gia nhìn bề ngoài cũng không phải máu lạnh như vậy nhưng Nguyên Nhược nhất định không thể nhẫn nhịn, càng sẽ không dễ dàng đồng ý để Thẩm Đường rời đi.
Đây cũng là lý do vì sao những người khác trong Nguyên gia đều gạt Nguyên Nhược, bất kể nói thế nào thì đây cũng là việc nhà của người khác, mặc dù Nguyên Nhược đã cưu mang Thẩm Đường bốn năm thì có làm sao, đây là lúc người ngoài đừng dây vào quá nhiều, phải để cho Thẩm Đường tự mình xử lý.
Dương Hà Anh thở dài, này là chuyện gì đây chứ...
Phòng khách.
Mạnh Tri Hành liếc nhìn Thẩm Đường ở đối diện, lãnh đạm nhỏ giọng nói: "Vé máy bay vào sáng sớm ngày mai, chút nữa con chuẩn bị hành lý đi, lúc đó ta sẽ phái người tới đón."
Thẩm Đường không lên tiếng, ngón tay thon dài cầm lấy cái ly.
Rõ ràng là thân thích, ngồi cùng một chỗ lại lạnh lùng như người xa lạ, nói một câu bình thường cũng không được.
Mạnh Tri Hành là cậu của Thẩm Đường, anh trai của mẹ ruột Thẩm Đường, lần này tới đây chỉ có một mục đích, mang đứa nhỏ này trở về.
Đương nhiên, sẽ không lấy đao kề cổ Thẩm Đường ép em ấy rời đi, đều là do bản thân em ấy quyết định, em ấy không đồng ý thì Mạnh Tri Hành cũng không có cách nào. Hiện tại vé máy bay đều đã đặt xong rồi, tất nhiên là bàn xong xuôi hết, Thẩm Đường gật đầu đồng ý cho nên Nguyên gia bên này không thể ngăn cản, chỉ có thể gọi điện cho Nguyên Nhược.
Thẩm Đường cùng Mạnh Tri Hành đã nhiều năm không gặp nhau, lúc trước cha mẹ Thẩm gia còn tại thế đã từng dẫn hai chị em đến Mạnh gia ở thành phố H, quá trình không quá vui vẻ, sau đó liên hệ cũng ít đi. Trong những năm Thẩm Lê còn sống, do sự ép buộc của cuộc sống, từng mấy lần muốn đem Thẩm Đường đưa đến bên kia, nhưng cuối cùng cũng không thể làm được..
Kỳ thực sợi dây liên hệ giữa Thẩm gia cùng Mạnh gia chưa từng đứt đoạn, Thẩm Đường cùng bên kia cũng tiếp xúc không ít, chỉ là xuất phát từ một số nguyên do mà người ngoài không biết được những chuyện này mà thôi.
Bây giờ trong phòng khách chỉ có nhà bọn họ, Thẩm Đường giữ im lặng, Mạnh Tri Hành cũng không tiếp tục lời ban đầu, ông nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, tựa như ở trên người Thẩm Đường nhìn thấy bóng dáng một người, nhất thời cảm khái.
Ông nhìn Thẩm Đường, hỏi với giọng nói mà chỉ có hai người có thể nghe thấy: "Tại sao bốn năm trước con không muốn rời đi?"
Câu hỏi này quá trực tiếp nhưng không đúng lúc.
Thẩm Đường vẫn không trả lời, thậm chí ánh mắt cũng không thèm chia cho đối phương, không biết qua bao lâu, em ấy mới thấp giọng hỏi: "Ông ấy thế nào rồi?"
Ông ấy, chính là ông ngoại Mạnh gia.
Mạnh Tri Hành ngẩng đầu nhìn cô cháu gái này, như thể không nhìn thấu, một lúc sau mới xoa lông mày nói thật, "Không còn mấy ngày".
Thẩm Đường không có phản ứng nhiều, khi nghe những lời này trên mặt không chút thay đổi, lạnh nhạt đến đáng sợ.
Những chuyện này đều ở trong dự liệu, Mạnh Tri Hành không mong đợi cháu gái có thể có cảm xúc sâu nặng gì, trong lòng ông vẫn hiểu rõ một số chuyện, đứa nhỏ này từ nhỏ đã không lớn lên ở Mạnh gia, mà mấy năm nay trải qua không ít sóng gió không thoải mái, liệu sẽ có được bao nhiêu thân thuộc?
Mạnh Tri Hành ngồi thẳng người, trầm ngâm một lát lại nói: "Ông ấy chỉ muốn gặp con".
Chơi lá bài tình cảm. Không giả vờ buông mấy câu lấy lòng này nọ, trực tiếp nói lời thật luôn.
Đáng tiếc Thẩm Đường đã lớn rồi, có suy nghĩ riêng của mình nên với chuyện này không hề xúc động một chút nào,emô ấy rất bình tĩnh, nghiêng đầu hỏi: "Vậy thì sao?"
Mạnh Tri Hành không thèm để ý chuyện em ấy không lễ phép, trái lại hoàn toàn có thể hiểu được, nghe xong lời này, ông thành thật nói: "Con đồng ý trở lại là tốt rồi".
Hai bên nói chuyện thẳng thắn trực tiếp, hoàn toàn không giống người thân, không hề có chút thân thuộc nào.
Thẩm Đường cũng không muốn có quan hệ dây dưa gì với cái người gọi là cậu này, không khách khí hỏi: "Ông ta đã cho ông bao nhiêu lợi ích để ông đến đây?"
Lời này thực sự khó nghe, Mạnh Tri Hành cau mày.
"Không phải tất cả mọi thứ ông ấy đều để cho ông", Thẩm Đường nói, "Nếu ông ấy đã muốn đem tôi trở về, khẳng định sẽ chia một phần của tôi".
Mạnh Tri Hành không lên tiếng, nhưng biểu hiện rất nghiêm túc, có lẽ là đang tức giận rồi.
Thẩm Đường không để ý ông ta nghĩ như thế nào, liếc mắt nhìn phòng bếp, chậm rãi nói: "Đây đều là dùng mạng của chị tôi đổi lấy, không muốn lấy cũng không được".
Em ấy nhìn chằm chằm Mạnh Tri Hành, ánh mắt lạnh lùng, không mang theo bất luận cảm tình gì.
Có lẽ là nhớ lại cái gì, sắc mặt Mạnh Tri Hành khó coi đến cực điểm, cũng không phản bác lấy một câu, chỉ ngồi nghe, hồi lâu mặt không thay đổi mở miệng: "Lâu như vậy rồi mà con vẫn không bỏ xuống được".
Thẩm Đường liếc nhìn ông ta một cái.
Mạnh Tri Hành nói: "Năm đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, ai cũng không ngờ tới, không ai muốn hại a Lê hết".
Thẩm Đường vẫn không nhúc nhích, "Vậy nên không liên quan gì đến ông ta?"
Mạnh Tri Hành không thể nói gì để đối lại, đôi môi của ông mở ra đóng lại, nhưng cái gì cũng không nói ra được.
Hai người nói chuyện giương cung bạt kiếm, không khác gì kẻ thù, nhưng cũng không ảnh hưởng đến người khác.
Nói chuyện kiểu này ở nhà người khác thì đúng là không ổn.
Thẩm Đường không nói tiếp, Mạnh Tri Hành cũng không nói nhiều hơn.
Anh trai từ phòng bếp mang trà ra, rót cho hai người mỗi người một chén.
Mạnh Tri Hành nói tiếng cảm ơn, nhưng anh trai không đáp lại, chỉ lạnh lùng gật đầu.
Anh trai không dấu vết vỗ vỗ Thẩm Đường, không ở đó lâu, đặt ấm trà lên bàn rồi đi ra ban công hút thuốc.
Căn phòng khách rộng lớn yên tĩnh, cảnh tượng như ngưng đọng.
Đúng lúc này, Nguyên Nhược mở cửa đi vào, đột ngột đứng ở nơi đó.
Người ở trong phòng khách, cô không quen ai ngoại trừ Thẩm Đường, cô cũng chưa từng nhìn thấy họ. Cùng Mạnh Tri Hành đối diện tầm mắt hồi lâu, cô không biết có nên chào hay không, môi mấp máy, nhất thời không nói nên lời.
Thẩm Đường lớn lên giống mẹ, mặt mày cũng có mấy phần tương tự Mạnh Tri Hành, không cần đoán Nguyên Nhược cũng biết Mạnh Tri Hành là ai.
Mạnh Tri Hành không đứng dậy, ông đã sớm tìm hiểu rõ tất cả mọi người trong Nguyên gia, cho dù chưa từng gặp mặt ông cũng có thể nhận ra Nguyên Nhược trong nháy mắt, biết mối quan hệ giữa Nguyên Nhược và Thẩm Lê, còn biết mấy năm gần đây là Nguyên Nhược để giúp đỡ Thẩm Đường.
Không ai lên tiếng trước, vẫn là Dương Hà Anh từ trong phòng bếp bước ra, mau chóng tới kéo Nguyên Nhược, lịch sự mỉm cười giới thiệu: "A Nhược, đây là ngài Mạnh Tri Hành, cậu của tiểu Đường, đặc biệt từ thành phố H đến".
Nói xong, lại hướng Mạnh Tri Hành, "Ngài Mạnh, đây là con gái tôi, Nguyên Nhược".
Mạnh Tri Hành lúc này mới đứng dậy, nhưng không có cất bước, ông nhìn Nguyên Nhược, như người đi ngang qua sân khấu mà chào hỏi: "Cô Nguyên".
Nguyên Nhược không có phản ứng với ông, không có tâm trạng lòng vòng, cô đi tới trước mặt Thẩm Đường, kéo người từ trên ghế sô pha lên, theo thói quen đem bạn nhỏ bảo hộ ở phía sau, lúc này mới quay người hỏi Mạnh Tri Hành: "Ông muốn dẫn em ấy đi?"
Một câu nói thực sự trực tiếp, giọng điệu thẳng thừng, mang theo một chút thù địch.
Lòng phòng bị vô cùng nặng, coi Mạnh Tri Hành như là một người xấu.
Mạnh Tri Hành không tức giận hay khó chịu gì, bình tĩnh giải thích, "Chỉ là trở về gặp ông lão một chút".
Nguyên Nhược làm sao có thể tin được mấy lời này, theo bản năng nắm lấy cổ tay của Thẩm Đường đang ở phía sau cô, cô không có tư cách để nói hay làm gì cả, cô biết mình quá hấp tấp nhưng cô vẫn đứng chắn ở giữa.
Cô hiểu Thẩm Đường, rõ ràng Thẩm Đường chắc chắn sẽ không dễ dàng rời đi cùng những người này như vậy, trong này nhất định là có ẩn tình. Ngay ở trước mặt người trong nhà, cô không thể nói quá lời, cũng không cách nào làm gì, chỉ có thể đứng ở giữa như đang bao che cho người của mình.
Mạnh Tri Hành cúi đầu nhìn xuống bàn tay họ đang đan vào nhau với vẻ mặt khó đoán.
Dương Hà Anh có chút lúng túng, không nghĩ tới Nguyên Nhược lại tức giận như vậy, người già bọn họ không biết chuyện gì xảy ra giữa đám người trẻ tuổi, cho rằng Nguyên Nhược đã hiểu lầm gì đó nên mới nhanh chóng kéo Nguyên Nhược lại, liếc mắt ra hiệu.
"A Nhược!".
Nguyên Nhược không bị lay chuyển, vẫn bảo vệ Thẩm Đường.
Mạnh Tri Hành lại ra vẻ làm người tốt, hiền lành nhìn Dương Hà Anh, biểu thị chính mình không quan tâm, nói: "Cô Nguyên lo lắng cho tiểu Đường mà thôi, không có chuyện gì đâu".
"Cậu Mạnh ngồi đi, đợi lát nữa cùng nhau ăn bữa cơm", Dương Hà Anh mau mau hòa hoãn không khí, lại âm thầm níu Nguyên Nhược lại, bà cần phải kéo tay Nguyên Nhược sau đó tách Nguyên Nhược với Thẩm Đường ra.
Hôm nay bà ấy có thể nhìn ra được Nguyên Nhược không bình thường, nhưng cũng không để ý quá, người trong cuộc còn chưa biết như thế nào mà con gái nhà mình lại lao ra ngăn cản, đây là chuyện gì? Sợ gây ra chuyện, Dương Hà Anh nhắm mắt kéo Nguyên Nhược, áy náy liếc nhìn Mạnh Tri Hành, lại kéo con gái đứng qua một bên, nhỏ giọng nói: "Lên lầu trước đi, có chuyện gì thì nói sau."
Nguyên Nhược không động, cực kì cố chấp.
Dương Hà Anh không biết chuyện nên có chút phát cáu, đẩy cô một cái: "Đi nhanh lên, đứng ở đây quậy cái gì!!"
Mạnh Tri Hành lạnh lùng quan sát.
Thật trùng hợp, lúc này anh trai hút thuốc xong trở vào lại thấy cảnh này.
Dương Hà Anh vội vàng vẫy tay với con trai, ra hiệu đem người mang đi.
Anh trai không lại đây mà là Nguyên Nhược tự mình đi.
Một khắc ngay lúc Nguyên Nhược bước lên cầu thang, Thẩm Đường cũng quay người đi theo.
Dương Hà Anh sững sờ, bất lực thở dài.
"Đứa nhỏ này, thực sự là..."
==============