Diệp Hi buộc phải nghe hết câu chuyện, chuyện này anh cũng đã nghe qua trước đó nhưng vì không chú ý nên không nghe hết và hiểu rõ câu chuyện này.
Giờ bị bắt nghe lại nhưng nói chính xác thì mới nghe được một nửa.
Bác gái kia đang nói đến đoạn “Nghe nói chàng trai kia có rất nhiều oán hận trong lòng” thì thang máy tới tầng 16, cửa mở ra.
Diệp Hi vội vàng chào hỏi rồi chạy trối chết.Đi vào hành lang, cửa thang máy phía sau cũng nhanh chóng khép lại, đèn cảm ứng lại không sáng.
Trời đã khuya, khắp nơi đều bao phủ bởi một màu đen.
Ngày thường thì Diệp Hi sẽ không để ý nhưng giờ phút này lại hoảng sợ không thôi. Anh nhanh chóng đi đến cửa, chìa khóa cầm trên tay run lên rồi rơi xuống đất.
Xung quanh tối đen muốn tìm đồ rất khó khăn.
Tim anh đập thình thịch, tay cũng không tự chủ được mà run rẩy.
Não không kiểm soát được, cứ lặp đi lặp lại câu chuyện bác gái lúc nãy mới kể cho anh.
Căn nhà này trước kia có một sinh viên ở, sinh viên kia ở trong trường bị rất nhiều người bắt nạt, lại có quan hệ không tốt với người nhà, nhiều năm đóng cửa không ra ngoài, cuối cùng cắt cổ tay tự sát trong bồn tắm, thi thể của cậu ta hơn mười ngày sau mới được người ta phát hiện.
Căn nhà hiện nay cậu đang ở được gọi là “Hung trạch” (Nhà bị ma ám)Diệp Hi sờ soạng trên mặt đất một lúc rất lâu mới tìm được chìa khóa thì lại bị sự lạnh lẽo trên đó làm cho hoảng sợ.
Vừa định đứng dậy thì anh mơ hồ nghe thấy tiếng động phát ra sau cánh cửa, trong nhà truyền ra tiếng động kỳ quái.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt, cạch.
Diệp Hi không dám thở mạnh, tim đập vô cùng nhanh.
Anh lặp đi lặp lại lời an ủi trong lòng, 850 đồng một tháng, 850 đồng một tháng. Tìm toàn bộ cái thành phố này cũng không thể tìm thấy nơi nào rẻ hơn nơi này.
Từ từ, giờ anh cũng có túng quẫn đến như vậy đâu. Chi Ma Hồ có thể kiếm tiền mà.
Nghĩ như vậy, Diệp Hi đột nhiên nhẹ nhàng thở ra.Đúng rồi, trong nhà còn có Chi Ma Hồ mà, có tiếng động thì có gì kỳ lạ đâu.
Anh yên lòng, cắm chìa khóa vào ổ khóa, còn chưa chuyển động thì lại sững người lại.
Vừa rồi bác gái kia hỏi anh, trong nhà có tiếng động gì kỳ lạ không.…… Đúng là có.
Tự dưng một thanh niên hai mươi tuổi đột nhiên xuất hiện trong nhà anh, còn tự xưng là mèo của anh, vừa có thể làm việc nhà lại vừa có thể kiếm tiền, tất thảy còn có chuyện nào kì quái hơn chuyện này sao?
Liệu hai chuyện này có liên quan gì đến nhau hay không?
Lòng Diệp Hi tràn đầy thấp thỏm, cẩn thận chuyển động chìa khóa. Vì động tác của anh cẩn thận chậm rãi nên gần như không phát ra âm thanh gì.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng không truyền ra tiếng chào đón của Chi Ma Hồ.
Diệp Hi yên lặng không một tiếng động nên cậu không nghe thấy.
Nhưng đèn trong nhà vẫn bật như cũ. Diệp Hi bước vào trong thêm nửa bước, anh nghiêng người nhìn vào trong phòng khách, trống không. Nhưng phía ngoài ban công đen như mực có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ.
Từ thân hình cao lớn là có thể biết chắc đó là Chi Ma Hồ.
Tuy rằng trong lòng rất nhiều hoài nghi, nhưng khi thấy Chi Ma Hồ, Diệp Hi vẫn theo bản năng mà cảm thấy an tâm.
“Cậu đang làm gì vậy?” Anh vừa đổi giày vừa hỏi.
“Anh đã về rồi à,” Chi Ma Hồ lập tức chạy tới, “Hôm nay anh về sớm quá nha.”
“Cậu ở ngoài ban công làm gì vậy?” Diệp Hi hỏi lại một lần nữa.
“Đóng cửa sổ,” Chi Ma Hồ nói, “Có lẽ đêm nay trời sẽ mưa đấy.”
Diệp Hi gật gật đầu, đi vào trong phòng.
“Anh Diệp Hi,” Chi Ma Hồ đi theo phía sau anh, vẻ mặt quan tâm, “Sắc mặt anh không tốt lắm, anh không thoải mái à?”
Diệp Hi giơ tay sờ sờ mặt.
Có lẽ là bị dọa đến trắng bệch cả mặt rồi, anh nghĩ.
Chi Ma Hồ tiến lên phía trước một bước, đưa tay lên sờ mặt anh: “Có phải là mệt mỏi quá không? Anh ăn cơm tối chưa?”
Lòng bàn tay cậu rất ấm áp, làn da Diệp Hi đang lạnh ngắt vì sợ hãi mà dần ấm lên nhờ bàn tay này.
“Ăn rồi,” Anh nói rồi chỉ ra ngoài cửa, “Đèn cảm ứng bên ngoài hỏng rồi, cả hành lang tối đen như mực nên có chút dọa người.”
Chi Ma Hồ gật gật đầu: “Vậy không có việc gì, hàng xóm phát hiện sẽ đi đổi.”
Diệp Hi nghĩ thầm, loại suy nghĩ này hình như không tốt lắm, giống như là đang cố ý lợi dụng người khác vậy.
“Anh Diệp Hi lá gan của anh thật nhỏ nha.” Chi Ma Hồ cười nói.
Giờ sắc mặt của Diệp Hi không còn trắng bệch nữa mà bắt đầu đỏ lên.
Anh đẩy tay Chi Ma Hồ ra, trở về phòng, để đổi bộ quần áo.
Chi Ma Hồ tựa vào cạnh cửa nhìn anh.
Người này luôn thích làm mấy chuyện này. Mới bắt đầu Diệp Hi còn khó xử, muốn đuổi cậu đi. Đương nhiên là Chi Ma Hồ sẽ không phối hợp, còn ầm ĩ như “Tại sao lúc tôi là mèo lại có thể nhìn” vân vân.
Diệp Hi thật sự không muốn gây chuyện với cậu, dần dần cũng mặc kệ.
“Anh Diệp Hi, da của anh trắng quá.” Chi Ma Hồ nhỏ giọng nói.
Diệp Hi quay người đi, không để ý tới cậu ta.
Vì đề phòng Chi Ma Hồ lại ăn nói lung tung, anh mở miệng trước: “Hôm nay lúc tôi về có gặp được hai người ở trên tầng chúng ta.”
“Bọn họ làm sao vậy?”
“Bọn họ nói, giờ chúng ta đang ở trong ‘hung trạch’.”
“……”
Diệp Hi quay đầu lại, quan sát vẻ mặt của Chi Ma Hồ.
Chung quy lại thì trong tâm lý của anh vẫn có chút hoài nghi, muốn xem Chi Ma Hồ có phản ứng gì.
Chi Ma Hồ hơi hơi nhíu lại mày, chớp chớp mắt: “Hả? Là sao?”
“Bác gái kia nói với tôi, nơi này trước kia có một nam sinh ở…… Đại khái là khoảng…… bằng tuổi cậu,” Diệp Hi liếm liếm môi, “Bởi vì một số chuyện suy sụp suy nghĩ không thông mà tự kết liễu bản thân mình.”
Chi Ma Hồ không mở miệng, vẫn nhìn anh như cũ, biểu tình ngưng trọng.
“Là ở……” Diệp Hi duỗi tay chỉ, “Bên trong phòng tắm kia.”
Chi Ma Hồ nhìn theo hướng anh chỉ, sau đó rùng mình một cái.
“May quá,” cậu vỗ vỗ ngực, “Tôi tắm xong rồi.”
Diệp Hi nghe cậu nói xong thì lập tức ngây người: “…… Tôi còn chưa tắm.”
Chi Ma Hồ chớp chớp mắt, nâng tay lên: “Nếu anh sợ thì có thể nói, tôi sẽ tắm cùng anh.”
Diệp Hi không chút do dự cự tuyệt ý tốt của cậu: “Không cần, tôi sẽ tự đi.”
Chi Ma Hồ nhấp môi, không ra tiếng, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Diệp Hi thấp thỏm mà đi vào phòng tắm, mười giây sau, đột nhiên nghi ngờ.
Không đúng, nhà bọn họ vốn không hề có bồn tắm.
Mặc dù là sau khi xảy ra chuyện có thể sửa chữa nhưng khả năng đó cũng không lớn lắm. Căn nhà này có diện tích nhỏ, phòng tắm chật chội, chỉ có một buồng tắm vòi sen vuông vức, không thể nào đặt được bồn tắm.
Cái này làm cho Diệp Hi thoáng yên lòng.
Anh nhanh chóng tắm xong, đẩy cửa ra, hoảng sợ.
Chi Ma Hồ dựa vào cửa đứng ở bên ngoài.
“Cậu làm gì vậy!” Diệp Hi hỏi.
“…… Tôi sợ.” Chi Ma Hồ nói.
Diệp Hi sửng sốt.
Chi Ma Hồ kéo tay anh lại: “Anh Diệp Hi, đừng để tôi ở một mình được không?”
“Trên thế giới này không có quỷ.” Diệp Hi nằm trong chăn, đôi tay bụm mặt, tuyệt vọng mà nói.
Chi Ma Hồ chui vào chăn cùng với anh, tay chân đan vào nhau, giống như bạch tuộc ôm chặt lấy anh, không buông.
“Cậu ra chỗ ngủ của cậu đi.”
“Tôi không muốn, sợ lắm.” Chi Ma Hồ lẩm bẩm.
Diệp Hi cảm thấy mình như đang bị trói gô lại, người còn đang dần nóng lên: “Tại sao lá gan của cậu nhỏ vậy?”
Chi Ma Hồ không phủ nhận: “Cho nên anh không thể để mặc tôi.”
Diệp Hi nghĩ thầm, tôi còn đang nghi ngờ cậu là quỷ đấy.
Nhưng con quỷ này giờ lại đang hoảng loạn cực kỳ, làn da nóng ran, tim đập thình thịch.
“Đừng sợ.” Diệp Hi rút một tay ra, sờ sờ đầu cậu.
“Cái này không đủ đển trấn an.” Chi Ma Hồ nói.
Diệp Hi quay đầu sang liếc cậu một cái, nghĩ thầm, giờ cậu còn muốn như thế nào?
Chi Ma Hồ rốt cuộc ngẩng đầu: “…… Hôn một chút được không?”
Danh Sách Chương: