• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Hy cũng không phải người thích lo chuyện bao đồng.

Chuyện gì cũng có suy nghĩ riêng của mình,cũng không đi nghiên cứu sâu.

Cô Hồ nói chuyện đó với anh,anh nghe cũng có chút xấu hổ,anh cũng cảm thấy làm bố mẹ không dễ dàng gì,cái người tên Hồ Nhất Thần này cũng rất cổ quái,nhưng sau khi nghe xong anh cũng không có ý muốn phê bình,chỉ trích ai hay gì cả.

Cũng chỉ là một người xa lạ chưa từng gặp nhau bao giờ mà thôi,cũng chỉ được nghe người khác nói vài câu,thì làm sao có thể hiểu được hết con người họ đây.

Hơn thế nữa,cậu ta cũng không phải là một người hòa đồng,nên anh hiểu được niềm vui của việc chỉ ở trong nhà không giao lưu gì với ai.

Ví dụ như,anh rất có cảm tình với vợ chồng cô chú Hồ,nhưng anh không định nhờ vả chú Hồ giúp anh mang đồ tươi sống từ siêu thị về,anh cũng không định sẽ đến nhà họ ăn cơm.

Nếu như có thể,anh hi vọng có thể ít gặp họ một chút.

cho dù chỉ là vài câu chào hỏi đơn giản giữa hàng xóm với nhau anh cũng thấy hơi mệt rồi.

Nhờ phúc của Chi Ma Hồ,nên số lần ra ngoài mỗi tuần của anh cũng giảm bớt đi.

Những lúc phải đi ra ngoài nhiều,thì phần là do phải đi học, phần là giúp Chi Ma Hồ làm việc nhà.

Ngày nào đó trở về nhà,trên bàn trà trong phòng khách lại xuất hiện một chiếc laptop lạ,Chi Ma Hồ thì lại đang đeo kính ngồi trước máy tính,mặt mày nghiêm túc gõ bàn phím.

Diệp Hy muốn nói lại thôi.

Cuối cùng anh cũng không hỏi gì cả,vì anh cũng đoán được đáp án là gì rồi.

Chi Ma Hồ có phép thuật thần kì,cậu có thể biến từ mèo thành người,giờ có thêm kì tích gì khác cũng không có gì kì lạ.

Chú mèo nhỏ đang nỗ lực kiếm tiền nuôi gia đình,vậy anh thân là chủ nhân chính chính của ngôi nhà này,cũng không thể chỉ ngồi không một chỗ không làm gì.

Hơn nữa là,bây giờ cậu không chỉ là mèo và bạn cùng phòng của anh nữa,cậu còn là bạn trai của anh.

Mỗi lần nghĩ đến vấn đề này,Diệp Hy đều cảm thấy không thật.

Sống nghèo khó hơn hai mươi năm,anh chưa từng có bạn gái,thậm chí anh còn không nảy sinh cảm giác gì với bất kì người nào xung quanh.

Mà bây giờ,trong cuộc sống khô khan,tẻ nhạt của anh,lại đột nhiên xuất hiện một kì tích nhỏ bé.

Sống chung với người yêu là cảm giác gì?

Mỗi sáng tỉnh dậy đều có một nụ hôn chào buổi sáng ấm áp,trong lúc cùng nhau ăn sáng còn được tỏ tình bất ngờ,sau đó nếu như là phải ra ngoài thì trước khi đi cũng đều có nụ hôn tạm biệt,nếu như ở nhà thì người nào làm việc của người nấy,thỉnh thoảng lại nhìn nhau một cái,khi ánh mắt hai người giao nhau thì lại cười một cái,cũng có thể ôm nhau hoặc hôn nhau một cái.

Diệp Hy vào một ngày nào đó đột nhiên có một suy nghĩ kì quái,anh muốn đếm xem là một ngày bọn họ hôn nhau bao nhiêu lần.

Nhưng khi đếm được đến lần thứ tám thì lại loạn hết lên.

Anh đứng trước giá sách để sắp xếp lại đống sách của mình,thì lại bị Chi Ma Hồ ban nãy vẫn còn đang nghiêm túc ngồi viết code lặng lẽ tiến đến ôm eo anh từ phía sau,rồi hôn lên mặt anh một cái.

Diệp Hy nhớ ở trong đầu,đây được tính là nửa cái hôn.

Anh nghiêng đầu lại,Chi Ma Hồ lại nhích gần hơn một chút,đặt lên môi anh một nụ hôn.

Diệp Hy ghi lại trong đầu,đây là một lần hôn.

Lần này lại hơi dài.

Trong lúc hôn môi bọn họ cũng có vài lần tách ra,nhưng lưỡi hai người thì vẫn quấn lấy nhau. Sau đó nữa,môi của Chi Ma Hồ và môi của anh lại vẫn dính chặt vào nhau,cậu cười nói với anh: “Anh Diệp Hy nhất định là rất thích em đi.”

Diệp Hy không muốn trả lời,anh cũng không nói được gì đã môi đã bị cắn tiếp rồi.

Anh mơ màng nghĩ,thế này thì phải tính là mấy lần đây.

Không đếm được nữa rồi.

Dù sao thì hai người họ ngày nào cũng hôn rất nhiều lần.

Có thể là năm mươi cái,cũng có thể là một trăm cái.

Cảm giác này so với tưởng tượng còn tốt đẹp hơn nhiều. Diệp Hy thầm tính toán trong lòng,nếu như anh có thể thuận lợi thi lên nghiên cứu sinh,thì sau khi nhập học anh sẽ không ở trong trường nữa.Đó từng là thứ mà anh vô cùng mong đợi.

Nhưng bây giờ,anh quyết định sẽ sống chung với Chi Ma Hồ.

Chỉ có điều, khả năng là bọn họ sẽ phải tìm nhà khác.

Khi Diệp Hy thuận miệng nói vấn đề này trong bữa tối,Chi Ma Hồ vô cùng kinh ngạc.

“Tại sao chứ,ở đây không ổn sao,” cậu hỏi, “Anh đi làm thêm thì ngày nào cũng phải đi từ đây đến trường mà,đúng không?”

“Vẫn có chỗ khác,” Diệp Hy kiên nhẫn giải thích cho cậu, “Đi làm thêm thì một ngày chỉ cần đi một lượt đi một lượt về thôi. Nhưng nếu như đi học nữa thì lại khác,mỗi ngày thời gian học không cố định,có thể là sáng một tiết tối một tiết,khoảng thời gian ở giữa sẽ bị bỏ trống,thế nên nếu ở gần trường thì nó sẽ tiện hơn.”

Thần sắc Chi Ma Hồ có vẻ nghiêm trọng,cậu không lên tiếng.

“Sau khi suy xét đến giá phòng cùng với khoảng cách thì vẫn sẽ thuê chô này,” Diệp Hy nói, “Nhờ phúc của cậu mà bây giờ tôi có thể tìm thuê những căn phòng có giá cả cao hơn một chút.

Nếu ở gần trường học thì chúng ta cũng có nhiều sự lựa chọn không tồi khác.”

“Nhưng mà….” Chi Ma Hồ do dự,” Em rất thích chỗ này,em có rất nhiều tình cảm với căn nhà này.”

Diệp Hy cũng rất khó khăn,anh nhìn cậu,không nói gì.

“Anh có thích cô chú hàng xóm không?” Chi Ma Hồ đột nhiên hỏi.

Diệp Hy thấy cậu nói đến vấn đề khác,do dự một chút sau đó gật đầu: “Bọn họ rất tốt.”

Lần trước,tối rồi mà chú Hồ còn cố ý tới gõ cửa nhà họ,nói cho anh biết hôm sau có hoạt động giảm giá lớn ở quầy thực phẩm tươi sống,ông hỏi anh có muốn không thì ông sẽ mua giúp anh một chút.

Cô Hồ cũng đặc biệt bế con mèo nhà họ sang cho cậu xem,con mèo màu trắng trông rất đẹp,nó vừa ngoan lại không sợ người,tính tình cũng tốt. Nghe nói trước kia nó vẫn còn là một chú mèo đực,nhưng sau khi triệt sản nó vẫn không chết tâm,còn tìm được đối tượng trở về nữa.

Khi Diệp Hy biết được “đối tượng”

của con mèo ban ngày thích chui xuống gầm giường kia là một con mèo đen,trong lòng anh lại có chút kích động.

Nhưng khi nghe bà nói thời gian nó được đưa đi triệt sản thì anh mới biết mình nhầm.

Khi mà “con rể” nhà họ xuất hiện thì Chi Ma Hồ của Diệp Hy vẫn chưa đi mất.

Nói sao thì,trong lòng Diệp Hy vẫn còn chút nghi ngờ về người vừa làm anh vui,vừa khiến anh buồn trong nhà này.

Nhưng chú Hồ và cô Hồ,ai anh cũng thích.

Thậm chí,gần đây anh cũng không còn sợ việc chạm mặt với họ nữa,khi gặp nhau ở cửa anh cũng sẽ chủ động chào hỏi,bắt chuyện với họ.

“Nếu như chuyển nhà,thì sẽ rất khó có thể gặp thêm được một người hàng xóm nào tốt như họ nữa.” Chi Ma Hồ nói.

Diệp Hy nghĩ,trước kia cậu còn nói cô Hồ là một người phụ nữ kì quái nữa đó.

“Cậu không phải rất sợ ma à?” anh hỏi Chi Ma Hồ.

Chi Ma Hồ do dự: “Nhưng mà,chúng ta ở đây lâu như vậy rồi,nhưng cũng đâu có thật sự gặp phải cái gì đâu.”

Diệp Hy dơ tay lên chỉ lên phía trên: “Dì ở tầng trên thì sao.”

“Bà ấy…” Ánh mắt Chi Ma Hồ đảo liên tục.

“Tối hôm qua tôi lại gặp bà ấy lần nữa rồi.” Diệp Hy nói.

Chi Ma Hồ căng thẳng: “Rồi sao nữa?”

“Bà ấy đi ở phía trước,không nhìn thấy anh,” Diệp hy nói, “Nhưng lúc ấy mặt trời cũng chưa lặn.”

Chi Ma Hồ lập tức nói: “Anh xem đi,cảnh báo đã được giải trừ,ở đây vẫn an toàn.”

Cậu nói xong,thấy Diệp Hy nhíu mày,biểu tình bị làm khó,cậu cũng bắt đầu lúng túng.

“Nếu như anh nhất định phải chuyển nhà….

thì cũng không phải không được. Nhưng mà,chúng ta vẫn còn thời gian mà,không cần đưa ra quyết định vội vàng thế đâu,đúng không?”

Diệp Hy gật đầu.

“Nhưng nếu lần sau anh lại gặp lại bà ấy lần nữa, thì tốt nhất là tránh xa bà ấy ra một chút,” Chi Ma Hồ biểu tình thần bí,dơ một ngón tay lên, “Thà tin là có còn hơn không!”

Suy nghĩ của Diệp Hy lúc đó là,cậu nói là cái gì thì chính là cái đấy.

Không ngờ,ngày hôm sau,anh lại đụng mặt bà một lần nữa.

Bà vẫn thân thiện như trước,cười hiền chào hỏi anh,sau đó hỏi: “Cậu hôm nay không đi cùng với tiểu Hồ nữa à?”

Diệp Hy nghĩ,ai cơ?

Biểu tình hoang mang của anh quá rõ ràng rồi,bà ngẩn ra một lúc rồi giải thích: “Chính là cái người đi cùng cậu lần trước,Hồ Nhất Thần đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK