• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người im lặng nhìn nhau,không ai nói gì.

Hai mắt Diệp Hy mở lớn,miệng hơi hé,bộ dáng ngây ngốc.

Hai mắt của Hồ Nhất Thần cũng mở to,long lanh có thần,vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Sau đó,khi Diệp Hy bắt đầu phản ứng lại,anh hơi nhướng mày,Hồ Nhất Thần đột nhiên mở miệng.

Cậu dùng giọng cực kì cẩn thận,không nặng không nhẹ phát ra âm tiết đầy ý nịnh hót: “Meo~~”Âm điệu có lên có xuống.

Diệp Hy chớp mắt hai cái,anh quay đầu đi chỗ khác.

Từ góc độ của Hồ Nhất Thần,cậu không nhìn rõ vẻ mặt của anh,cậu chỉ biết anh đang dùng sức che miệng lại,trông còn khá là xấu hổ nữa.

Có chút giống như tức giận,lại hơi giống như là đang cố nhịn cười vậy.

“Tự nhiên có một hôm biến thành như này,em nhớ anh,cho nên về đây tìm anh,”

Hồ Nhất Thần tiếp tục nói bừa: “Con mèo đó…chính là Hồ,Hồ Nhất Thần,anh nhìn nó xem,nó lại quay về đó rồi đúng không? Bởi vì đó mới là nhà của nó. Chi Ma Hồ mới không nỡ ròi xa anh đâu.”

“Vừa nãy nó còn dụi vào người tôi.”

Diệp Hy nói.

“Ừm,em thấy rồi,”

Hồ Nhất Thần nói, “Đúng là không biết xấu hổ.”

“…”

Hồ Nhất Thần kéo tay anh: “Em cũng muốn.”

Nói xong,cậu lại vòng tay qua ôm anh,kéo anh ôm vào lòng.

Diệp Hy cũng không có ý kháng cự.

Anh im lặng dựa đầu vào vai cậu,cả người mềm mại dựa về phía trước.

Vòng tay của Hồ Nhất Thần rất nặng.

Sau đó,Diệp Hy nhỏ giọng nói: “Dì vừa nói,để cậu về sớm một chút.”

“Cái gì chứ,”

Hồ Nhất Thần nhỏ giọng phàn nàn, “Nói cứ như anh không cần em nữa vậy.”

Diệp Hy không biết làm sao lại thở dài.

“Trở về đi.”

Anh lại nói.

Hồ Nhất Thần không động.

Diệp Hy nhấc tay lên vuốt tóc cậu,anh vẫn giữ nguyên tư thế dựa vào người cậu.

“Ngoan một chút,đừng khiến họ lo lắng.”

Nghe giọng điệu này của anh,cũng không giống như tức giận muốn đuổi cậu đi.

Hồ Nhất Thần không biết làm sao,lại ôm hôn anh thêm vài cái,sau đó căng da đầu đi ra cửa,chạy chân đất về nhà.

Trong lòng cậu nghĩ đi nghĩ lại một vấn đề.

Kì lạ quá rồi,tại sao anh Diệp Hy lại tin một cách dễ dàng thế chứ? Trước kia tốt xấu gì anh cũng hỏi cậu vài vấn đề,mà vừa nãy anh lại vô cùng tự nhiên,không chút dị nghị gì mà chấp nhận đúng là không thể tưởng tượng được.

Diệp Hy đang nghĩ cái gì?

Diệp Hy có chút cô đơn.

Anh đang nghĩ,sớm biết vậy thì đã không đuổi Chi Ma Hồ của anh về nhà rồi. Bây giờ,cả người cả mèo đều không có,chỉ còn lại mỗi mình anh một mình ngồi đọc sách trên sô pha,không ai làm phiền,nhưng lại không thể bình tĩnh được.

Căn phòng này,có lẽ vẫn là rộng quá,cho nên vô cùng trống vắng.

Lại nhịn thêm một chút,đợi đến ngày mai,anh sẽ chủ động đi đón mèo về. Cô Hồ là người có lí,bà sẽ đồng ý trả mèo lại cho anh thôi.

Diệp Hy lại thở dài,anh bỏ sách xuống.

Chán quá.

Không chỉ là nhàm chán,còn có chút lạnh nữa,rất muốn ôm cái gì đó ấm áp một chút.

Anh đứng dậy,quyết định đi tắm một cái đã.

Lúc ra khỏi nhà tắm,bên ngoài ban công lại truyền đến một âm thanh không mấy tự nhiên.

Cạch cạch,bồm bộp.

Diệp Hy mở to mắt nhìn một người đi chân trần nhảy từ cửa sổ bên cạnh vào ban công nhà anh.

Sau khi người đó tiếp đất lập tức quay người đóng chặt cửa sổ lại,sau đó quay đầu nhìn vào trong nhà.

Sau khi tầm mắt hai người chạm vào nhau,người xông vào nhà phi pháp này lập tức nheo mắt lại,nở một nụ cười dịu dàng vô hại.

“Anh Diệp Hy,”

Cậu đi chân trần nhanh chóng chạy đến trước mặt Diệp Hy, “Anh có nhớ em không?”

Diệp Hy nhìn mặt cậu,nhất thời không nói được câu nào.

“Em về rồi nè!”

Cậu vô cùng đắc ý mà nói.

Bầu không khí lại trở lại vô cùng ấm áp.

Diệp Hy ngồi trên ghế sô pha,tay cầm sách.

Hồ Nhất Thần gác hai chân lên tay vịn sô pha mà đung đưa qua lại,đầu gối lên đùi Diệp Hy.

Cậu cứ nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Hy,nhìn lâu đến mức mặt Diệp Hy cũng đỏ lên rồi.

“Anh Diệp Hy,”

Cậu đưa tay lên,nhẹ nhàng chọc nhẹ vào cằm của Diệp Hy, “Anh như thế này trông thật đẹp.”

Diệp Hy cúi đầu nhìn cậu một cái, rồi lại nhìn vào sách.

“Muộn thế này rồi,cậu còn trèo qua cửa sổ sang đây,họ không tìm thấy cậu đâu,không lo lắng sao?”

Anh hỏi Hồ Nhất Thần.

Hồ Nhất Thần chỉ cười.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cậu từ trước đến nay đều rất hỗn loạn,bố mẹ cũng kệ cậu. Chỉ cần đóng cửa lại,thì họ mặc định là cậu đang ở trong phòng,không muốn bị làm phiền.

Những chuyện này,cậu không biết phải giải thích với Diệp Hy ra sao,chỉ có thể giả ngu.

May mắn là Diệp Hy cũng không hỏi nhiều.

Anh có vẻ như có như không mà phối hợp với cậu,đối với những vấn đề mà không muốn tránh né,không biết trả lời như nào anh đều cho qua,không hề miễn cưỡng cậu.

Nhưng anh lại bắt đầu thấy tò mò,sẽ chủ động hỏi rất nhiều vấn đề.

“Cậu và Hồ Nhất Thần thay đổi thân xác cho nhau rồi đúng không?”

Anh hỏi.

Hồ Nhất Thần hơi căng thẳng,cậu giữ vững nụ cười,cẩn thận gật đầu.

Cậu vốn còn cho rằng,Diệp Hy tiếp theo sẽ hỏi,vậy tại sao trước kia lại giấu anh.

“Đã là trao đổi linh hồn cho nhau,vậy thì thứ cậu đang dùng bây giờ là não của Hồ Nhất Thần đúng không?”

Diệp Hy nói.

Vấn đề này quá phi lý rồi,Hồ Nhất Thần hoàn toàn chưa từng nghĩ tới,cậu rơi vào nghi hoặc. Bình thường Diệp Hy cả ngày đều xem mấy quyển sách triết học cao thâm,cũng có thể là anh có hiểu biết nhất định về phương diện này,nếu như nói không đúng,vậy thì phiền phức rồi.

“Em không hiểu,”

Hồ Nhất Thần nói một cách cẩn thận, “Mèo không hiểu những thứ phức tạp như thế.”

Diệp Hy lại cười rồi.

Anh mím môi,hai mắt nheo lại,anh còn dơ tay lên định che đi.

Hồ Nhất Thần có ảo giác cậu đang bị anh cười nhạo.

Ban ngày Diệp Hy vô cùng im lặng,không biết tại sao mà bây giờ lại bắt đầu nói nhiều hơn,hỏi hết cái này đến cái khác.

Anh dứt khoát bỏ sách xuống,cúi đầu,nhìn Hồ Nhất Thần,hỏi: “Thế cậu có kí ức của cậu ấy không?”

“Em…”

Hồ Nhất Thần do dự vài giây,rồi nhẹ nhàng gật đầu,sau đó cậu ngổi thẳng người dậy, “Chỉ có một chút thôi.”

“Cậu ấy là người như thế nào?”

“….

Anh cũng quan tâm cậu ta quá nhỉ.”

Hồ Nhất Thần nói.Ánh mắt Diệp Hy hơi trầm xuống,anh không gật đầu,cũng không phủ nhận,chỉ nói: “Tôi rất quan tâm cậu.”

Câu này cũng rất mơ hồ,nhiều nghĩa.

Hồ Nhất Thần tự nhiên lại bắt đầu thấy căng thẳng.

Còn căng thẳng hơn gấp nhiều lần so với mỗi lần cậu cố bịa chuyện trước mặt anh.

Bởi vì cậu tự nhiên rất muốn nói một số lời thật lòng.

“Hồ Nhất Thần là người thế nào?”

Diệp Hy lại hỏi lần nữa.

“Là một người….”

Hồ Nhất Thần khó khăn sắp xếp từ ngữ trong đầu,cậu chọn ra những từ mà cậu có rằng thích hợp nhất để hình dung: “Là một người khá kì quái,có rất nhiều khuyết điểm.”

“Ai cũng có rất nhiều khuyết điểm mà.”

Diệp Hy nói.

“….

Cậu ta thì khác,vấn đề của cậu ta rất nghiêm trọng.”

Diệp Hy ngẩng đầu lên: “Ví dụ như?”

Hồ Nhất Thần cũng ngẩng đầu nhìn anh: “Anh Diệp Hy,anh…”

“Hả?”

Anh rốt cuộc là đã đoán ra được cái gì rồi.

Hồ Nhất Thần rất nhanh dời tầm mắt đi chỗ khác,không hỏi ra miệng được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK