• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồ Nhất Thần lúc ấy thật ra vô cùng hối hận.

Chuyện này vỗn dĩ có thể giải thích rõ ràng.

Xin chào,em là hàng xóm của anh,có một con mèo đen gần đây hay đến nhà em,em nghĩ là nhà bên cạnh không có người ở,nên muốn xác nhận lại xem nó có phải chạy sang từ đây hay không,thật sự rất xin lỗi anh. Xin hỏi anh có mất mèo không?

Nhưng bây giờ,lời giải thích trở nên càng khó nói hơn.

Em meo~ với anh là vì anh meo~ với em trước,hơn nữa em thấy anh meo~ cũng rất dễ nghe.

Những lời này chắc sẽ làm giảm sức thuyết phục của những lời giải thích trước đó nhỉ? Tiếp đó có phải là sẽ khuyên đối phương đừng báo cảnh sát không?

Tất cả những suy nghĩ linh tinh này,cũng chỉ xảy ra trong hai giây ngắn ngủi mà thôi.

Ngay sau đó,cả căn phòng tối đen như mực phút chốc sáng rực lên theo một tiếng “cạch”,Hồ Nhất Thần theo phản xạ híp hai mắt lại.

Người trong tầm mắt cậu cũng chầm chậm sáng lên.

Anh sợ hãi nhìn Hồ Nhất Thần,mắt mở to,khóe mắt cũng hồng hồng,nhìn anh lúc ấy như muốn khóc.

Hồ Nhất Thần đột nhiên cảm thấy rất căng thẳng.Đó không phải là cảm giác lo lắng cho tiền đồ của mình bị ảnh hưởng vì bị bắt quả tang đột nhập vào nhà bất hợp pháp.Đó căn bản không phải là chuyện gì lớn cả,cậu hoàn toàn có thể giải quyết được.

Nhưng lúc này, thật sự có một chuyện lớn khác đã xảy ra.

Cậu thử cười với người con trai xa lạ mà phát ra ánh sáng ấy.Đối với ánh mắt hoảng sợ mơ hồ có phần dò xét,thậm chí còn hơi chờ đợi của anh.

Hồ Nhất Thần lại kêu thêm một tiếng.

“Meo~.”

Cậu tự hỏi lòng mình,Hồ Nhất Thần mày đang làm cái gì vậy.

Trước khi có được đáp án,thì đôi mắt xinh đẹp trước mắt cậu đã ầng ậc nước,trở nên càng long lanh hơn.

Hồ Nhất Thần không biết mình đang làm gì,nhưng cậu biết là mình đang muốn cái gì.

Cậu muốn hôn lên đôi mắt kia.

Bây giờ mà hôn thì không còn đơn giản chỉ là đôi mắt ấy nữa.

Hồ Nhất Thần hối hận không làm như thế từ đầu.

“Xin chào, Chi Ma Hồ của anh đang ở nhà của em,em cũng rất thích mèo,chúng ta cũng có thể làm bạn với nhau đó.”

Có rất nhiều cách mở đầu,rất nhiều cách để kết bạn với nhau. Cùng lắm thì cứ tiến chậm một chút,chỉ cần tốn thời gian từ từ tiếp cận,Diệp Hy vừa ngốc vừa dễ lừa như thế,hy vọng của cậu cũng rất lớn.

Meo meo meo,meo cái đầu mày ấy,giờ thì leo lên lưng cọp khó xuống rồi.

Càng khiến cậu cạn lời hơn là,con mèo lưu manh Chi Ma Hồ kia,lần thứ ba đến nhà cậu đã vui vẻ đè lên lưng Diệu Diệu nhà cậu, high không chịu được,nhìn thì cũng rất lợi hại,ai ngờ lại là công công chứ.

Sớm biết như thế,Hồ Nhất Thần nhất định sẽ không bước lên con đường sai lầm này,cậu nhịn gần chết mà vẫn không dám xuống tay.

Giả vờ làm mèo thì không khó,cậu nuôi mèo đã nhiều năm,nên cậu biết mèo thì sẽ thế nào,cũng biết người yêu mèo thì sẽ ra sao.

Cái khó chính là sau khi giả vờ làm mèo,cậu phải làm sao mới có thể làm người trước mặt anh Diệp Hy thân yêu của cậu một lần nữa.

Diệp Hy rất ít khi tức giận,hay là nói những lời vô cùng nghiêm khắc với cậu.

Mỗi lần anh tức giận đều là giả vờ cả,nhưng giả vờ cũng không giống,sẽ không làm cho người khác thấy sợ,chỉ thấy anh vô cùng đáng yêu,khiến cậu càng muốn trêu anh hơn,muốn bắt nạt anh một chút.

Diệp Hy ngày thường vô cùng dịu dàng,tính cách mềm mỏng,vô cùng dễ bắt nạt ngày hôm ấy lại dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói với cậu,cậu đừng lừa anh,nếu không anh sẽ đuổi cậu đi,cũng sẽ không thèm để ý đến cậu nữa.

Trong giọng nói của anh có sự nghiêm túc chưa từng có,chặn đứng lương tâm yếu ớt của Hồ Nhất Thần.

Phải làm sao đây,điên chết mất.

Không biết lên xe trước mua vé sau có được hay không.Đến lúc đó cậu sẽ nói,đây đúng là một kì tích vô cùng vĩ đại,lúc em biến thành người,thì đôi linh đang quý giá của em “đoang”

một tiếng là mọc lại rồi.

Cái này cũng giống với sự xuất hiện bất ngờ của cặp kính,máy tính,cùng với tự nhiên biết tiếng Anh,tính toán của em vậy,đây là món quà tuyệt vời của thượng đế,bây giờ em sẽ dùng món quà tuyệt với ấy để đem lại hạnh phúc cho anh!

Diệp Hy sẽ tin sao?

Chắc sẽ tin thôi,Diệp Hy dù có nói gì thì anh cũng sẽ tin mà.

Gần đến trưa,để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn,cậu quyết định về nhà sớm một chút.

Vừa đi đến ban công,điện thoại trong nhà đột nhiên vang lên. Bây giờ rồi còn dùng loại điện thoại cố định này cũng chỉ có số ít họ hàng cùng với bố mẹ cậu thôi.

Hồ Nhất Thần nhanh chóng nhấc máy,đầu bên kia điện thoại quả nhiên là mẹ cậu.

“Mẹ gọi điện thoại cho con mà không ai nghe,con đang ở nhà à?”

bà hỏi.

Hồ Nhất Thần nghiêm túc giả vờ làm mèo nên không thể lúc nào cũng cầm theo điện thoại được,vì để tránh phiền phức cậu quen cài chế độ im lặng,nên không thường không nhận điện thoại của ai cả.

“Con còn chưa ngủ đủ,có chuyện gì vậy ạ?”

Hồ Nhất Thần giả giọng như chưa tỉnh ngủ.

“Aiya,mẹ xin lỗi. Con mau dậy giúp mẹ nhìn xem trên giá sách có phải có một túi văn kiện hay không?”

Hồ Nhất Thần ngay lập tức có một dự cảm không lành: “Mẹ không phải định bảo con đưa qua đó đấy chứ?”

“Nếu như con lười thì có thể gửi chuyển phát nhanh.”

Mẹ cậu nói.

Hồ Nhất Thần nhìn đồng hồ: “Ừm…Nhưng mà…”

“Nhưng nhị cái gì nữa,con có gì khó nói à?”

Mẹ cậu giục, “Nhanh lên đấy,gọi chuyển phát nhanh đi,buổi chiều mẹ có cuộc họp cần dùng đến.”

Hồ Nhất Thần không biết làm sao,sau khi cúp điện thoại cậu nhanh chóng lên mạng đặt một đơn.

Bây giờ là 11 giờ 30 phút,chuyển phát nhanh sẽ đến lấy đồ trong ba mươi phút nữa,thời gian vẫn còn rất dư dả. Cho dù Diệp Hy có về nhà sớm hơn một chút,thì chắc cũng sẽ không có vấn đề gì lớn.

Hồ Nhất Thần không có chuyện gì để làm,cậu chạy lại chỗ cái thùng giấy,cậu bế một con mèo ra,sau đó ngồi lên sô pha,rồi dụi mặt vào người con mèo.

Chi Ma Hồ không may bị cậu bế ra.

Chi Ma Hồ ở nhà cậu thì không được gọi là Chi Ma Hồ,mà gọi là Bảo Bối.

Tên nhóc này rất biết cách lấy lòng người khác,bình thường thì lạnh lùng,ra vẻ cao quý. Chỉ thỉnh thoảng nó mới chủ động làm nũng,mỗi lần nó làm nũng cũng tuyệt đối không vượt quá nửa phút,nháo đến mức cả nhà Hồ Nhất Thần đều trở nên vô cùng thấp bé,rất hiếm khi được nó chủ động đến gần,mỗi lần như thế bọn họ đều vô cùng vui mừng,giống như được lâm hạnh vậy.

Mẹ của Hồ Nhất Thần bị nó mê hoặc cho thần hồn điên đảo,mỗi lần được nó chủ động làm nũng bà đều lập tức khoe với chồng mình.

Ngược lại với hai người,Hồ Nhất Thần càng bá đạo không nói lí hơn,cậu từ trước đến nay đều không thèm nhìn sắc mặt của con mèo nhỏ.

Con mèo thối này càng không muốn cậu đến gần,cậu càng dùng sức cọ vào mặt nó.

Chi Ma Hồ bị cọ đến kêu meo meo ầm lên,móng vuốt nhỏ cào mạnh lên mặt cậu. Đáng tiếc là,không có tác dụng gì.

Hồ Nhất Thần cuối cùng cũng chơi đủ,cậu vuốt lại đám lông lộn xộn trông như vừa bị cường (*??▽??*) bạo xong trên người con mèo,sau đó đặt nó trên đầu gối,thở ra một hơi.Đúng là vui vẻ.

Chi Ma Hồ cúi người,cố gắng liếm gọn đám lông lúc nãy bị cậu làm cho lộn xộn trên bụng.

“Nhóc đáng yêu.”

Hồ Nhất Thần nói.

Chi Ma Hồ đương nhiên nghe không hiểu,nó cũng không thèm để ý cậu,chỉ vùi đầu liếm lông.

“... khó trách anh ấy thích mày thế.”

Chi Ma Hồ đổi tư thế khác rồi tiếp tục liếm.

Hồ Nhất Thần há miệng,rồi lại thôi. Cậu vỗn dĩ còn muốn nói,tao vô cùng ngưỡng mộ mày đó.

Cậu lựa chọn nuốt lại những lời ấy,không phải vì cái này khiến người ta thấy vô cùng xấu hổ.

Cậu lại dơ tay ra xoa mặt Chi Ma Hồ.

Vừa bỏ tay ra,Chi Ma Hồ lại bắt đầu dùng sức liếm mặt mình.

“Xin lỗi mày nhé.”

Hồ Nhất Thần nói.

Tao đã lấy trộm tất cả sự yêu thích của anh ấy dành cho mày rồi,tạm thời không muốn trả lại.

Trừ khi có một ngày nào đó,anh ấy còn thích tao hơn thích mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK