• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Hy trải qua một đêm không khác gì với trước kia,nhưng đó lại là một đêm căng thẳng hơn nhiều lần so với trước đó.

Hồ Nhất Thần nằm trong chăn,cậu vẫn dựa rất gần vào anh như trước,còn ôm eo anh nữa.

Thời tiết đột nhiên chuyển lạnh,họ vẫn chưa kịp đổi chăn khác,đến đêm thì càng đơn bạc hơn. Vì thế mà nhiệt độ cơ thể của người còn lại càng trở nên hấp dẫn hơn nhiều.

Diệp Hy không hề ghét phần ấm áp này chút nào,nhưng anh lại cảm thấy lo lắng khi khoảng cách của hai người quá gần.

Cho dù là vốn dĩ anh cũng đã quen rồi.

Hoặc có lẽ là ở sâu trong đáy lòng anh biết rằng,tuy hai người có vẻ không nói gì cả,nhưng thật ra có một vài thứ,đã âm thầm thay đổi rồi.

Hồ Nhất Thần nhất định cũng biết,nên cậu mới trở nên ngoan ngoãn nghe lời như thế,thậm chí còn có chút nịnh bợ.

Cậu còn đang nhắm mắt mà vẫn hôn lên má và trán của Diệp Hy,còn cười với Diệp Hy ở một khoảng cách vô cùng gần.

Cậu hỏi: “Anh Diệp Hy,em có tốt không?”

Diệp Hy gật đầu.

Cậu lại hỏi: “Có thích em không?”

Diệp Hy nhắm mắt lại,sau đó lại gật đầu lần nữa.

Anh vốn còn cho rằng sẽ rất nhanh cảm nhận được hơi ấm của đối phương,sau đó là một nụ hôn dịu dàng tràn đầy tình yêu từ cậu.

Nhưng đợi một lúc lâu,không có gì cả.

Hồ Nhất Thần vui vẻ mà ôm lấy anh,ngủ rồi.

Diệp Hy tỏ vẻ anh không thất vọng một chút nào cả.

Anh do dự,anh có cần dịch về phía trước một chút,hôn lên môi Hồ Nhất Thần một cái không.

Chỉ là chạm vào một cái thôi,cũng không khó.

Nếu như Hồ Nhất Thần còn muốn hôn sâu hơn,thì anh cũng sẽ phối hợp với cậu.

Anh nghĩ mãi,nhắm mắt lại,lại mở mắt ra,rồi lại nhắm lại,tự làm mình đỏ mặt luôn.

Cuối cùng thì anh ngủ lúc nào không biết.

Hôm sau cũng là một ngày bình thường.

Lúc Diệp Hy tỉnh lại,thì Hồ Nhất Thần đã dậy lâu rồi.

Trong những ngày không phải ra khỏi nhà,anh thường sẽ thức dậy muộn hơn một chút. Gần đây,con mèo nhỏ của anh sẽ cố ý dậy sớm hơn một chút trong những ngày này để chuẩn bị bữa sáng cho anh.

Sau khi Diệp Hy ra khỏi phòng,anh thò đầu nhìn vào phòng bếp một cái. Hồ Nhất Thần đang đứng trước bàn bếp,cầm cái thìa dẹt để lật trứng.

MMáy hút dầu trên đầu cậu phát ra âm thanh rất lớn,nó át đi tiếng xì xèo khi rán trứng,cùng với bài hát mà Hồ Nhất Thần đang ngâm nga.

Diệp Hy mặc định cho rằng là cậu đang hát,bởi vì trông dáng vẻ của cậu bây giờ rất giống như đang hát,cũng bởi vì thế nên cái người này sẽ càng đáng yêu,càng được người ta thích hơn.

Anh im lặng nhìn một lúc mới hồi thần lại,sau đó chạy đi vệ sinh cá nhân.

Trong lúc đánh răng,anh bất giác nghĩ đến những chuyện khiến mình buồn bực.

Chẳng hạn như,cậu nhóc này cứ không chịu về nhà,vợ chồng chú Hồ nhà bên không biết có phát hiện ra có gì không đúng không.

Lại ví như,một thời gian nữa anh phải về nhà tham dự đám cưới của em họ,không thể nhét con mèo nhỏ của mình vào túi mang về cùng được,anh không nỡ xa cậu.Đánh răng xong,đi ra khỏi nhà tắm,chỉ thấy Hồ Nhất Thần đang đứng trước cửa phòng ngủ,ngó đầu nhìn nhìn về phía giường.

Diệp Hy sau khi ngủ dậy không kéo rèm cửa sổ ra,anh cũng không bật đèn,bên trong phòng vẫn tối đen.

Máy hút khói dầu trong nhà bếp vẫn đang bật,rất ồn. Con mèo ngốc của anh hình như vẫn chưa phát hiện ra là anh đã dậy rồi.

Diệp Hy chớp chớp mắt,anh nín thở,nhẹ tay nhẹ chân đi đến sau lưng cậu,nhấc bàn tay vừa rửa nước lạnh của mình lên,ấn vào cổ cậu.

Hồ Nhất Thần nhảy lên tại chỗ,phát ra một tiếng kêu vừa ngớ ngẩn vừa đáng yêu.

Cậu mở to mắt quay đầu lại,ngây ngốc vài giây trong ánh mắt đang cười của Diệp Hy,tiếp đó thở dài một hơi,rồi cũng bật cười.

“Buổi sáng tốt lành.”

Cậu vừa nói vừa dang tay ra,ôm lấy Diệp Hy,rồi hôn lên môi Diệp Hy.Động tác vô cùng tự nhiên,Diệp Hy nghĩ,thật muốn học tập một chút.

Trong miệng họ có mùi kem đánh răng cùng một hãng giống nhau.

Diệp Hy cũng đã học được cách đáp lại Hồ Nhất Thần khi cậu muốn hôn sâu rồi,tuy không phải rất giỏi,nhưng cũng đủ để khiến cho Hồ Nhất Thần vô cùng vui vẻ.

Anh bây giờ cũng đang học một vài cái khác nữa,nhìn thì có vẻ dễ,nhưng nó lại là thứ khảo nghiệm người khác đó.

Ví dụ,chủ động dán môi hai người lại với nhau.

“Bữa sáng hôm nay là bánh bột chiên với trứng ốp.”

Hồ Nhất Thần nói.

Khi nói những lời này giọng cậu còn mang theo một chút khoe khoang. Gần đây Diệp Hy mới biết,cậu đây là đang muốn được khen.

Vì thế Diệp Hy lại dơ tay lên,sờ đầu cậu.

“Lần trước khô quá,nên lần này em cho nhiều dầu hơn một chút,”

Hồ Nhất Thần nói, “Nhưng cho nhiều quá cũng không tốt cho sức khỏe,anh ăn thử xem như này có ngon không.”

Bánh bột chiên là lần trước lúc hai người đi siêu thị mua về,vỏ bánh vốn dĩ đã có một lớp dầu mỏng,lần trước Hồ Nhất Thần chiên bánh bằng nồi chiên không dầu,nói là nhiều dầu quá thì không tốt cho cơ thể.

Nhưng tiếc là,ăn không ngon lắm.

Sau khi gật đầu,Diệp Hy lại hỏi lại: “Cậu biết nấu cơm,có phải cũng là do Hồ Nhất Thần không?”

Hồ Nhất Thần ngơ mất nửa giây,cậu hoang mang gật đầu.

“…. Sao cái gì cậu ấy cũng giỏi vậy,”

Diệp Hy hỏi, “Rõ ràng là vẫn sống ở nhà.”

“Bởi vì đồ ăn bố mẹ cậu ấy làm rất khó ăn.”

Hồ Nhất Thần nói.

“….”

“Cho nên…bây giờ cậu ấy không ăn cơm cùng với bố mẹ,cũng là điều rất bình thường.”

Diệp Hy nhịn cười: “Ồ.”

Bánh bột chiên lần này quả nhiên là ngon hơn lần trước nhiều lắm.

“Lần sau em sẽ thử dùng bơ xem sao,”

Hồ Nhât Thần nói, “Chắc là nó sẽ thơm hơn một chút.”

Diệp Hy gật đầu: “Được.”

Hồ Nhất Thần rất vui vẻ,qua một lúc,hình như cậu lại nhớ ra cái gì,cẩn thận nhìn về phía Diệp Hy,hỏi: “Anh Diệp Hy,em vẫn còn một vấn đề?”

“Hử?”

“Sao anh lại quan tâm đến cái người tên Hồ Nhất Thần ở nhà bên vậy chứ…”

Cậu nói.

Lúc cậu nói cũng không nhìn Diệp Hy,mà ánh mắt nhìn loạn khắp nơi,vừa chột dạ lại vừa như đang chờ đợi điều gì đó,trông vô cùng giảo hoạt.

Diệp Hy ngây ra vài giây,rồi cụp mắt: “Bởi vì,tôi cảm thấy cậu ấy là một cậu nhóc không tồi.”

Hồ Nhất Thần nhét bánh vào trong miệng,nhìn về phía anh,nghiêm túc nhai đồ ăn trong miệng.

Dường như đang ám thị anh nói thêm vài câu nữa đi.

Diệp Hy không còn cách nào khác: “Cậu ấy… biết rất nhiều thứ, còn…còn…đẹp trai,còn….

còn thông minh….

có suy nghĩ riêng của mình.”

Hồ Nhất Thần quả nhiên vô cùng vui vẻ.

Cậu chiếm hời còn giả vờ ngoan ngoãn,sau khi gật đầu lại hỏi: “Thế so với em thì sao?”

Diệp Hy nghĩ trong lòng,cậu nhàm chán quá đấy.

Anh quyết định không chơi đùa với cậu nữa,anh định sẽ làm khó cậu nhóc này một chút.

“Cậu nhắc tôi mới nhớ,”

Diệp Hy nhét miệng bánh cuối cùng vào trong miệng,nuốt xuống, “Tôi phải đi đón Hồ Nhất Thần về đây.”

Hôm nay là cuối tuần,chú Hồ vẫn phải đi làm,có cô Hồ ở nhà thôi.

Lúc mở cửa nhìn thấy Diệp Hy,mặt bà đầy ý cười,đợi đến khi bà nhìn thấy Hồ Nhất Thần sau lưng Diệp Hy thì vô cùng bất ngờ.

“Con ra ngoài lúc nào thế!”

Bà hỏi.

Hồ Nhất Thần không trả lời,cậu rất tự nhiên đi vào nhà,cậu cúi đầu định thay giày thì phát hiện dép lê của mình không có ở trước cửa,vì thế cậu dứt khoát đi chân trần vào phòng khách luôn.

“Anh Diệp Hy,anh cũng vào đây ngồi đi?”

Cậu vẫy tay với Diệp Hy.

“Aiyo,”

Cô Hồ cau mày,thu lại ý cười trên mặt, “Con gọi….”

Hồ Nhất Thần tỉnh táo lại,mặt đỏ bừng,cậu cúi đầu ho khan một tiếng,giả vờ bình tĩnh.

Cũng không thể vừa đến cửa đã bế mèo đi được,Diệp Hy cười với cô Hồ,ngoan ngoãn thay giày đi vào trong nhà.

“Cháu là đến là để tìm…”

Lúc anh nói chuyện,tầm mắt anh đặt lên mặt Hồ Nhất Thần một lát, “Chi Ma Hồ ạ.”

Cô Hồ rõ ràng là không nỡ,dáng vẻ rất do dự,kéo anh vào nhà: “Ngồi một lúc đã nào, tên nhóc đó bây giờ cũng không biết đã chui vào góc nào rồi.”

Cô Hồ đi lấy đồ uống,Diệp Hy vào trong phòng khách,nhìn bốn phía một lượt,thật sự là không nhìn thấy bóng dáng còn mèo nhỏ nhà anh đâu,nhưng anh lại nghe thấy tiếng kêu kì lạ.

Hình như là tiếng mèo kêu,vô cùng mềm mại,nghe rất giống như đang làm nũng,nhưng lại không giống âm thanh mà Diệp Hy quen thuộc.

“Ở đâu vậy chứ?”

Hồ Nhất Thần cũng nghe thấy rồi,cậu đi về phía bên kia phòng khách.

Diệp Hy cũng nhanh chóng đi theo cậu.

Tiếp đó,hai người đều ngây người luôn rồi.Ở hành lang nối liền giữa phòng ngủ chính và phòng khách,có một đống lông đen và một đống lông trắng đè lên nhau.

Con mèo trắng nằm bên dưới kêu meo meo,con mèo đen bên trên thì nhanh chóng chuyển động,miệng thì cắn vào chỗ gần cổ của con mèo nằm bên dưới.

Hoàn toàn coi đây như chốn không người.

Diệp Hy mở miệng,sau khi ngây người một lúc,anh quay đầu nhìn sang người bên cạnh: “…Hồ Nhất Thần?”

Tác giả có điều muốn nói :

Hiển nhiên là không phải đảng viết tiêu đề.

Hồ Nhất Thần : Cứu…..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK