• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khi Diệp Hy đi ra ngoài ban công,tầm mắt anh từ đầu đến cuối đều không rời con mèo được cô Hồ ôm trong lòng.

Anh nhìn thế nào cũng thấy đó chính là Chi Ma Hồ của anh.

“Tốt quá rồi,”

cô Hồ cười với anh, “Tiểu Diệp,nhà cháu có giấm không? Lão Hồ nhà cô thật là,đồ đã cho vào nồi hết rồi mới phát hiện trong nhà hết giấm.”

Diệp Hy gật đầu,anh lại không nỡ mà nhìn Chi Ma Hồ thêm một cái,rồi quay người chạy vào trong nhà bếp.

Chi Ma Hồ lại “meo meo”

một tiếng,giọng còn khá là lớn.

Không chỉ bề ngoài giống nhau,đến cả tiếng kêu cũng không khác nhau là mấy. Không sai vào đâu được.

“Bảo Bối ngoan,đừng động đậy,nguy hiểm lắm,”

Chi Ma Hồ vốn dĩ đang được cô Hồ ôm chặt lại đột nhiên cọ quậy, “Aiya! Con đợi chút!”

Diệp Hy cầm chai giấm chạy quay lại,đúng lúc nhìn thấy cảnh Chi Ma Hồ nhảy một cái vào nhà mình.

Chi Ma Hồ vừa chạm đất,nó chạy thẳng về phía anh.

“Aiya,Bảo Bối,”

cô Hồ gấp gáp, “xin lỗi cháu,tiểu Diệp,tự nhiên nó….”

Diệp Hy cầm chai giấm,anh cúi đầu,nhìn Chi Ma Hồ dưới chân mình,không động đậy.

“Tiểu Diệp?”

cô Hồ đưa tay ra, “Cái đó…giấm?”

Lão Hồ vẫn còn đang đợi trong nhà bếp nữa kìa. Diệp Hy bước nhanh qua đó,đưa chai giấm cho cô Hồ. Cô Hồ vừa đi vào trong nhà,vừa nói: “Thật sự rất xin lỗi cháu,cháu đợi cô một chút nhé!”

Chi Ma Hồ đã lâu không được gặp Diệp Hy,nó đi vòng quanh chân anh,cọ mặt vào chân anh hai cái,rất nhanh đã phát ra tiếng kêu vô cùng thỏa mãn.

Hai mắt Diệp Hy ửng đỏ,lúc anh cúi người xuống bế nó lên gần như đã rơi nước mắt.

Cô Hồ rất nhanh đã chạy quay lại: “Ấy,nhóc này sao lại thân với cháu vậy!”

Diệp Hy nhìn Chi Ma Hồ trong lòng anh: “Cô à,con mèo này…”

“Cháu cứ đưa qua đây đi,”

Cô Hồ dơ tay ra, “Cẩn thận một chút,đừng để nó nhảy linh tinh.”

Diệp Hy làm sao mà nỡ,anh ôm càng chặt hơn: “Cô à, cô nuôi con mèo này được bao lâu rồi? Nó từ đâu đến vậy?”

“Sao vậy?”

Cô Hồ không hiểu.

Diệp Hy dơ Chi Ma Hồ lên cao,nhìn vào phần tam giác màu trắng dưới bụng nó,anh càng chắc chắn hơn: “Đây là mèo của cháu!”

Anh nói còn mang theo tiếng nức nở,nháy mắt khiến cô Hồ choáng váng ngay tại chỗ.

“Chi Ma Hồ,”

Diệp Hy nước mắt ròng ròng nhìn con mèo trong lòng mình,anh cũng không biết phải nói gì,lại gọi thêm một câu, “Chi Ma Hồ….”

“Bảo Bối….

là của nhà cháu? Cháu gọi nó là Chi Ma Hồ?”

cô Hồ nhăn mày hỏi.

Diệp Hy gật đầu.

Chi Ma Hồ rất ngoan,bị anh ôm trong lòng cũng không động linh tinh,còn rên hừ hừ,rõ ràng là rất thích anh,nó đang rất vui vẻ.

Cái này rất có tính thuyết phục. Khi nó được gọi là Bảo Bối,nó lại vô cùng lạnh nhạt.

“Cháu chờ chút,”

cô Hồ nói,bà quay người chạy vào trong nhà,hét lớn, “Hồ Nhất Thần! Hồ Nhất Thần,con dậy chưa? Ra đây một chút đi!”

Diệp Hy vốn dĩ vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác ấm áp trong lòng đột nhiên tỉnh táo lại,anh quay đầu nhìn vào trong phòng khách.

Tốt rồi,bây giờ,anh có tận hai Chi Ma Hồ rồi.

Một trong hai còn rất ấm áp,có tính tự giác.

Một con còn lại thì lại đang hoảng sợ.

“Cái này là có nguyên nhân cả đó.”

Chi Ma Hồ trong hình dạng con người nói với anh.

Diệp Hy yên lặng nhìn cậu.

Ban công nhà bên kia lại vang lên tiếng của cô Hồ: “Hồ Nhất Thần? Hồ Nhất Thần,rốt cuộc thì con có ở nhà không vậy?”

Chi Ma Hồ trong hình dáng con người bước nhanh đến,xông thẳng ra ngoài ban công: “Mẹ đừng gọi nữa,con ở đây!”

Cô Hồ sửng sốt: “Sao con lại chạy sang nhà tiểu Diệp người ta rồi? Hóa ra hai đứa quen biết nhau à?”

Diệp Hy ngơ ngác đứng ôm mèo.

Trong lòng anh không hề cảm thấy ngạc nhiên,ngược lại anh còn cảm thấy hơi mong đợi.

Tên nhóc này nói,chuyện này có nguyên nhân.

Anh lại muốn nghe xem,cậu còn có thể bịa ra cái nguyên nhân gì đây.

Cô Hồ vô cùng yêu thích Bảo Bối của mình,nhưng bà cũng là một người có lí lẽ.

Bà tin con mèo này thật sự là của Diệp Hy,cũng không thể xấu hổ mà cố ý chiếm lấy không trả cho anh,bà chỉ hy vọng sau này nó có thể thường xuyên sang nhà bà chơi,bồi đắp tình cảm các thứ.

Diệp Hy đương nhiên không từ chối chuyện này.

Sau khi nói tạm biệt,anh vừa muốn đóng cửa sổ lại,Chi Ma Hồ vậy mà lại nhảy qua bên nhà bên canh1,chạy thẳng vào trong nhà,không thấy bóng dáng nó đâu nữa.

“Cái này….”

Diệp Hy lo lắng,anh rướn cổ nhìn vào trong nhà.

“Aiya,chắc là nó không nỡ ấy mà,”

Cô Hồ cười với anh, “Cô thấy cưỡng ép nó thì cũng không tốt,hay là,chúng ta cứ từ từ….”

Rõ ràng là bà cũng không nỡ,muốn giữ Chi Ma Hồ ở lại thêm một đêm nữa.

Diệp Hy tuy rằng có hơi do dự,nhưng anh vẫn là gật đầu đồng ý rồi.

Cô Hồ rất vui vẻ: “Nhớ bảo Hồ Nhất Thần nhà cô về sớm một chút nhé.”

Hồ Nhất Thần ngồi im lo sợ.

Không khí trong phòng chưa bao giờ căng thẳng như vậy.

Thấy Diệp Hy đã quay lại,cậu nuốt một ngụm nước bọt.

“Đó là Chi Ma Hồ.”

Diệp Hy chỉ vào vách tường.Ý trong lời anh là,còn cậu thì sao.

Hồ Nhất Thần đột nhiên cười với anh: “Anh Diệp Hy,anh đừng có hung dữ như vậy mà.”

Diệp Hy nghĩ trong lòng,sao cậu còn gọi anh như thế chứ.

“Cậu về nhà đi.” anh nói với Hồ Nhất Thần.

Hồ Nhất Thần rõ ràng là bị anh dọa sợ,lắc đầu liên tục: “Không phải đâu,em…em cũng là Chi Ma Hồ. Anh đừng không cần em.”

“….

Tôi từ trước đến nay chỉ có một con mèo mà thôi.”

Diệp Hy nói.

“Em biết,những lời em sắp nói sau đây,có thể là anh sẽ cảm thấy hơi khó tin…”

Hồ Nhất Thần xoa tay, “Nhưng em thật sự là Chi Ma Hồ,hàng thật giá thật,vô cùng chính xác.”

Sao lại có người thấy quan tài rồi mà vẫn không đổ lệ vậy chứ.Điểm này thật sự giống một con mèo nhỏ.

“Cậu là Chi Ma Hồ,thế nó là gì?”

Diệp Hy lại chỉ về phía bức tường.

“Nó là… Nó là…”

Hồ Nhất Thần liếm liếm môi,mặt mày thần bí dán sát vào người Diệp Hy, “Nó là Hồ Nhất Thần.”+++++++++++++++++++=Đậu xanh vẫn còn lươn lẹo???????

Tác giả có điều muốn nói:- Tôi cũng không biết đây có được coi là đã lộ rồi không,dù sao thì có người ( mèo) đang giãy giụa trước khi chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK