• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chi Ma Hồ thoạt nhìn thì là một con mèo đen,ngoài trừ phần da trên bụng với phần tam giác bên dưới ra thì trên người không có cái lông trắng rõ ràng nào.

Nhúm lông trắng trên tay Diệp Hy,nhìn trông rất mềm mại,nửa đen nửa trắng rõ ràng,chắc chắn là lúc Hồ Nhất Thần cưỡng chế cọ vào người khiến chúng rụng xuống.

Nhúm lông này cũng kiên cường quá rồi. Cậu sau đó còn chạy xuống dưới một vòng,chèo qua ban công hai lần,tắm rồi còn thay hai bộ quần áo nữa,vậy mà nó vẫn kiên cường bám vào vành tai cậu không rơi. Thật khiến cho người ta không thể không nghĩ rằng nhúm lông này mang theo oán niệm của chủ nhân chúng đến báo thù cậu.

Hồ Nhất Thần liếm liếm môi.

Nói dối cho qua cái này,hình như cũng không khó nhỉ?

Cậu nhanh chóng nghĩ ra những gì mình định nói,cậu đang định nói thì Diệp Hy từ lúc về đến giờ vẫn im lặng không nói gì đột nhiên lại lên tiếng.

“Cậu rụng lông à?”

Giọng anh hơi kì lạ,âm cuối hơi cao lên,nghe không giống như đang hỏi mà nó giống như thay cậu trả lời hơn.

Hồ Nhất Thần ngây ra một lúc,vội vàng gật đầu: “Đúng vậy!”

Diệp Hy nhìn cậu,rồi lại đặt tầm mắt vào nhúm lông trên tay,như có điều gì suy nghĩ.

“Nếu đã rụng lông thế này thì có phải là em sắp biến trở lại rồi không?”

Hồ Nhất Thần cố ý nói như đang nhắc nhở điều gì,cậu thử thu hút sự chú ý của anh.

Diệp Hy nhìn cậu,sau đó anh đứng dậy mà không nói gì.

“Làm sao vậy?”

Hồ Nhất Thần hỏi.

Diệp Hy lắc đầu,anh cúi người xuống,cẩn thận tìm kiếm gì đó trên ghế sô pha. Rất nhanh,anh lại phát hiện một thứ,dơ tay ra xem.

Một sợi lông màu đen nhánh.

Trên người mèo có hai lớp lông.

Một tầng cứng hơn,dài hơn một chút,bóng mượt hơn,ở trên bụng không dài.

Một lớp khác là lông tơ,mềm mại và có thể giữ ấm.

Cái này khác với nhúm lông mềm ban nãy,sợi lông này cứng hơn,rất rõ ràng là hai chỗ rụng lông khác nhau.

Hồ Nhất Thần nuốt nước bọt.

Chi Ma Hồ vừa nãy chạy loạn khắp phòng,chắc chắn là không chỉ rụng có vài sợi lông như vậy.

Diệp Hy nếu như nghiêm túc tìm kiếm tất cả các góc trong nhà kiểu gì cũng phát hiện được thêm nhiều thứ hơn.

Lỡ như anh tìm dưới ghế sô pha,phát hiện dưới đấy cũng có lông mèo,thì phải giải thích như nào đây?

Diệp Hy lại nhìn chằm chằm cậu một lúc,sau đó anh để sợi lông mèo ấy vào cùng với nhúm lông ban nãy,đặt trong lòng bàn tay rồi tiếp tục tìm kiếm.

“Anh Diệp Hy,anh không cần tìm như vậy đâu,phiền phức lắm,em sẽ tự dọn dẹp sạch sẽ mà,”

Cậu dơ tay ra kéo Diệp Hy, “Buổi tối anh muốn ăn gì,để em đi nấu cơm.”

“Cái gì cũng được.”

Diệp Hy nói.

Nói xong,anh đẩy tay Hồ Nhất Thần ra,vẫn cúi người,tìm kiếm kĩ càng từng góc một trên sô pha.

Rất nhanh,anh đã thu hoạch thêm được một ít nữa rồi.

Hồ Nhất Thần chột dạ,cậu không dám đi chỗ khác,chỉ đứng nhìn trong lo lắng.

Tên nhóc Chi Ma Hồ này,cũng giỏi rụng lông quá rồi,giống hệt như bồ công anh. Không phải là nó đang cố ý báo thù cậu đấy chứ?

Thái độ bây giờ của Diệp Hy cũng khiến cho cậu cảm thấy rất bất an.

Dường như tất cả sự tín nhiệm của anh bây giờ chỉ là lừa gạt để làm dịu bớt đi mà thôi,còn mục đích thật sự của anh là thu thập những chứng cứ quan trọng rồi cho cậu một đòn chí mạng.

Mắt thấy Diệp Hy đã tìm xong trên ghế sô pha,anh còn định bò xuống đất,Hồ Nhất Thần dứt khoát bò xuống trước anh một bước.

“Em xin lỗi mà,đều tại em làm nhà bẩn thành như vậy,để em tự dọn dẹp là được rồi,”

Cậu lẩm bẩm, “Em cũng không muốn bị anh Diệp Hy ghét bỏ.”

Diệp Hy nhìn cậu một cái,đứng thẳng người dậy,đưa tay ra sờ đầu cậu,động tác vô cùng dịu dàng như là đang an ủi cậu vậy.

Sau đó,cũng không đợi Hồ Nhất Thần mở miệng nói gì,anh lại bò xuống đất,nhanh tay nhanh mắt tìm thấy một sợi lông mèo ở trong góc.

Hồ Nhất Thần sợ rồi.

Cậu giả vờ thành dáng vẻ đang nghiêm túc tìm kiếm lông mèo,dán chặt vào cạnh ghế sô pha,cẩn thận nhìn vào khe hở dưới ghế sô pha.

Diệp Hy im lặng đã lâu lại mở miệng nói “Trong đó cũng có à?”

Nếu như Hồ Nhất Thần thật sự là mèo thì bây giờ lông cậu cũng bị rụng trụi mất rồi.

Cứ tiếp tục như này cũng không được.

Diệp Hy bình thường mềm mỏng dễ bắt nạt nay đột nhiên trở nên thâm sâu khó dò,Hồ Nhất Thần ngày thường nói dối vô số cũng sắp bị sự chột dạ của mình ép hỏng rồi.

Nhưng cậu cũng không dễ nhận thua.

“Anh Diệp Hy,rốt cuộc thì anh đang tìm gì,”

Cậu ngồi dậy,duỗi chân ra,cưỡng chế kéo Diệp Hy đứng dậy, “Anh chắc chắn là có chuyện gì đó đang giấu em.”

Diệp Hy cầm một nắm lông mèo,anh nhìn cậu,lại im lặng không nói gì.

“Anh không thích em nữa à?”

Hồ Nhất Thần mặt mày buồn bã,vô cùng đáng thương nói, “Anh hôm nay kì lạ lắm! Anh cứ như thế này em không có cảm giác an toàn gì cả.”

Biểu tình của Diệp Hy hơi thay đổi.

Tốt quá rồi,anh vẫn là anh Diệp Hy quen thuộc của cậu.

“Anh chắc chắn không phải là đang tìm lông mèo,anh rốt cuộc là đang tìm gì vậy?”

Cậu thuận thế hỏi.

Diệp Hy đáp: “Mèo.”

Hồ Nhất Thần mở to mắt: “Anh có mèo khác nữa à?”

Cậu nhảy dựng lên,đứng thẳng người,chỉ vào Diệp Hy: “Anh giấu em,có mèo khác rồi à?”

Diệp Hy còn chưa nói gì,cậu đã cúi người xuống,kéo tay Diệp Hy,kéo anh đứng dậy: “Anh giấu em,có mèo khác,còn đem về nhà?”

“Không phải,tôi….”

“Tại sao lại như thế chứ!”

Hồ Nhất Thần nháo, “Chúng ta không phải là duy nhất của nhau ư?”

Diệp Hy lại cúi đầu nhìn đống lông mèo trong tay.

“Em rụng lông thì sao chứ,con mèo khác thì không rụng lông à, anh vì em rụng lông mà muốn tìm con mèo khác? Vậy em cũng có thể đi tìm người khác rồi?”

Hồ Nhất Thần nói liên tục,tự hỏi tự trả lời,hoàn toàn ngăn Diệp Hy lại, “Em sẽ không! Bởi vì em chỉ thích anh Diệp Hy thôi!”

Diệp Hy mở miệng nói,vẻ mặt rối rắm: “Tôi không có con mèo nào khác cả.”

Hồ Nhất Thần giang tay ra,ôm lấy anh,ấn anh vào lòng mình: “Anh thề đi!”

“.…Từ trước đến giờ tôi chỉ có một con mèo duy nhất mà thôi.”

Diệp Hy nói.

Hồ Nhất Thần vốn dĩ còn muốn hỏi thêm một câu,vậy thì vừa nãy anh còn định tìm mèo gì nữa.

Nhưng lại sợ cậu thật sự nói ra rồi,Diệp Hy bị bức đến không biết làm sao,anh thành thật nói rằng anh đang tìm Chi Ma Hồ.

Bây giờ Hồ Nhất Thần cũng không rõ rốt cuộc thì Diệp Hy có còn tin cậu hay không.

“Cậu có phải vẫn còn bí mật gì không nói với tôi đúng không?”

Diệp Hy hỏi.

Hồ Nhất Thần hít sâu một hơi,cậu hôn lên mặt Diệp Hy một cái: “Ăn tối trước đã.”

Rốt cuộc thì cậu có nên thăm dò một chút không đây.

Tính tình của Diệp Hy tốt như vậy,có thể là anh sẽ bao dung tha thứ cho những gì mà cậu lừa gạt anh bao lâu nay.

Nhưng Diệp Hy cũng từng nói,nếu lừa dối anh thì anh sẽ đuổi cậu đi.Đều nói những người hiền lành thì tính tình càng ương ngạnh,những người bình thường càng dịu dàng thì khi tức giận càng đáng sợ.

Cho dù chỉ là nếu như,nhưng Hồ Nhất Thần vẫn rất sợ.

Hai người ngồi bên cạnh bàn ăn,mỗi người đều ôm một tâm sự riêng.

Mới vừa ăn được vài miếng,thì ngoài ban công lại có tiếng lộp độp,có người đang gõ cửa.

Hồ Nhất Thần tinh thần căng thẳng cao độ.

“Tiểu Diệp,cháu có nhà không?”

Tiếng gọi của cô Hồ truyền đến cách lớp kính cửa sổ.

Diệp Hy nhìn Hồ Nhất Thần một cái sau đó đứng dậy,đi ra ngoài ban công.

“Cháu có,cô….”

Giọng của anh đột ngột ngừng lại với một tông giọng rất mất tự nhiên.

Hồ Nhất Thần tò mò,cậu liếc mắt ra ngoài nhìn một cái.

Hồn cậu cũng bị dọa bay mất rồi.

Mẹ cậu đáng đứng trên ban công.

Trong lòng bà có hai con mèo,một đen,một trắng.

Tác giả có điều muốn nói:- Sắp rồi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK