• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồ Nhất Thần bình thường là người thế nào?

Cậu là Hồ Nhất Thần cho nên đương nhiên là cậu sẽ nói tốt một chút về mình rồi.

Ví dụ như là,em cảm thấy cậu ta rất thông minh,lớn lên đẹp trai,còn vô cùng đáng tin,có thể dựa dẫm được.

Những suy nghĩ này giống như bong bóng nổi lên từ dưới đáy bể vậy,khi nổi lên mặt nước thì thì thầm một chút rồi lại biến mất không thấy đâu.

Cậu có thể thổi phồng mình trước mặt Diệp Hy mà không hề có chướng ngại tâm lí.

Em đáng yêu nhất,chăm chỉ nhất,biết quan tâm nhất,yêu anh nhất. Em vô cùng lợi hại,em còn biết cả phép thuật nữa. Bởi vì em không phải là Hồ Nhất Thần,em là Chi Ma Hồ.

Em là con mèo mà anh Diệp Hy yêu nhất,cũng là con mèo yêu anh Diệp Hy nhất.

Hồ Nhất Thần không được,Hồ Nhất Thần có quá nhiều tật xấu.

Cậu xấu hổ không dám nói tiếp,nhưng lại hi vọng Diệp Hy có thể hỏi cậu nhiều hơn. Chỉ cần là anh hỏi thì cậu sẽ thành thật trả lời.

“Anh muốn biết về điều gì đây?”

Cậu hỏi Diệp Hy.

Diệp Hy nhìn cậu,nghĩ một lúc,anh đưa tay ra,ngón tay đưa lên vò mái tóc mềm mại của mình một chút.

“Chẳng hạn như…. tại sao cậu ta lại có nhiều tóc trắng đến thế?”Đây có lẽ là điều anh và Chi Ma Hồ giống nhau nhất. Hồ Nhất Thần thầm cho rằng,lúc đầu Diệp Hy tin cậu là Chi Ma Hồ thì phần lớn là nhờ công của việc này.

“Bẩm sinh đã vậy rồi,”

Cậu nói với Diệp Hy, “Em,à không,Hồ Nhất Thần từ cấp một đã bắt đầu có tóc trắng rồi. Bố mẹ cậu ta cho cậu ta ăn rất nhiều mè đen nhưng cũng không có tác dụng.”

Diệp Hy như có điều suy nghĩ,anh gật đầu.

Hồ Nhất Thần lại nhỏ giọng bổ sung: “…. Chắc là do quá thông minh nên vậy đó.”

Diệp Hy ngây ra một lúc,rất nhanh lại cúi thấp đầu xuống,anh bật cười: “Là vậy à.”

Sau đó,anh lại nói: “Vậy cậu biết nhiều thứ như thế,cũng đều là vì cậu ta phải không?”

Hồ Nhất Thần gật đầu: “Đúng vậy.”

“Tên Hồ Nhất Thần cũng giỏi đấy chứ.”

Diệp Hy nói.

Hồ Nhất Thần túm tóc: “Cũng tạm được thôi.”

“Thế là giỏi lắm rồi,thật đấy,”

Diệp Hy vẫn cúi thấp đầu,nhìn xuống ngón tay mình, “Còn trẻ tuổi thế mà đã có thể tự nuôi bản thân rồi. Không phải ai cũng làm được như thế, tôi rất ngưỡng mộ cậu ta.”

“Sao có thể chứ,anh Diệp Hy không phải cũng làm được đó sao!”

Hồ Nhất Thần nói.

“Tôi á?”

Diệp Hy hơi nhăn mày,rất nhanh đã lắc đầu, “Tôi căn bản là không làm được như thế,cậu phải là người rõ ràng nhất chứ.”

“Anh một thân một mình,sống độc lập ở một nơi xa nhà,còn có thể chăm sóc cho một con mèo vô cùng tốt,”

Hồ Nhất Thần nói, “Cái này không phải ai cũng làm được đâu.”

Diệp Hy vẫn lắc đầu: “Tôi dọn ra ngoài sống,chỉ bởi vì ở nhà càng khiến tôi mệt mỏi mà thôi.”

Hồ Nhất Thần vừa định mở miệng nói,nhưng lại nhịn xuống.

Quan hệ giữa Diệp Hy và gia đình không tốt lắm,cậu cũng biết điều đó. Mỗi lần nhà anh gọi điện đến, anh đều trầm mặc,lâu ngày không gặp nhưng lại không nhìn ra được chút nhớ nhung,vui vẻ gì cả.

Nhưng Diệp Hy từ trước đến nay chưa từng nói đến chuyện này với cậu.

Chuyện này cũng không phải chuyện gì đáng để vui mừng cả,trong lòng Hồ Nhất Thần lại mơ hồ có vài phần vui vẻ.

Rõ ràng là Diệp Hy đang muốn hiểu rõ hơn về Hồ Nhất Thần,nhưng Hồ Nhất Thần lại không nhịn được mà đảo khách thành chủ,cậu mở miệng hỏi anh.

“Anh Diệp Hy,sao anh lại quyết định từ chức để thi nghiên cứu sinh vậy?”Đây là một nghi vấn đã nằm trong lòng cậu từ lâu. Trước ngày hôm nay,cậu cảm thấy nếu cậu hỏi thì Diệp Hy cũng sẽ không nói. Nhưng bây giờ,Diệp Hy chủ động nhắc đến rồi,cậu dường như cũng có thể thử một chút.

Vẻ mặt Diệp Hy trở nên vô cùng xấu hổ,anh mấp máy môi,nhưng lại không nói gì.

“Bởi vì sở thích?”

Hồ Nhất Thần hỏi, “Đam mê học thuật,cảm thấy những thứ cao thâm khó hiểu ấy rất thú vị? Hay bởi vì đây là mong muốn muốn đạt được để hoàn thành lí tưởng của mình?”

Cậu càng đoán,vẻ mặt của Diệp Hy càng trở nên khó xử.

“Đều không phải sao?”

Hồ Nhất Thần thực sự không nghĩ ra thêm gì nữa.

Diệp Hy cười khổ một cái,anh thở dài,bày vẻ mặt không muốn sống nữa: “…. Là bởi vì đi làm rất mệt.”

Hồ Nhất Thần ngây người,chớp mắt hai cái.

“Tôi không muốn đi làm,”

Diệp Hy nói, “Cho nên mới muốn học tiếp lên.”

Hồ Nhất Thần nghĩ,đi học hình như cũng chả có gì thú vị cả.

“Nhưng mà,trước kia anh vẫn đi làm thêm mà…”

“Cái đấy thì khác,”

Diệp Hy lắc đầu, “Đi làm thêm thì tôi có thể đến đúng giờ,về đúng giờ là được,không cần quan tâm đến vấn đề quan hệ với mọi người thế nào,không kết bạn với ai. Nếu như không muốn làm tiếp,thì có thể bỏ việc bất cứ lúc nào.”

Hồ Nhất Thần không hiểu lắm: “Thế thì có gì khác với công việc lúc trước của anh chứ?”

Diệp Hy nghĩ một lúc,không trả lời cậu. Anh đưa tay lên,xoa xoa mái tóc ngắn của Hồ Nhất Thần,nói: “Không giải thích rõ với một con mèo nhỏ được.”

Lần đầu tiên Hồ Nhất Thần chịu thiệt vì cái thân phận này của mình.

Cậu giữ chặt lấy tay của Diệp Hy,cậu dịch người lên trước một chút,dịch đến trước mặt Diệp Hy rồi hôn lên môi anh.

Thấy cậu dựa vào gần mình,Diệp Hy rất tự nhiên nhắm hai mắt lại,ngẩng đầu lên.

“Anh có thể nói rõ ràng hơn một chút,”

Cậu ngậm lấy môi Diệp Hy,làm nũng với Diệp Hy, “Em có thể hiểu được,em muốn biết mà.”

Diệp Hy vẫn nhắm mắt,một lúc lâu sau,anh mới nói: “Tôi không muốn đi làm,có thể nguyên nhân của chuyện này cùng với việc Hồ Nhất Thần không muốn đi học cũng không khác nhau lắm.”

Hồ Nhất Thần lùi lại,cậu nhíu mày.

“Sao cậu ta lại không muốn đi học?”

Diệp Hy hỏi.

Hồ Nhất Thần nhìn ra chỗ khác.

Bởi vì cảm thấy không có gì thú vị cả,vô cùng nhàm chán,không vui chút nào,cũng không cần thiết.

Tại sao cậu lại phải lãng phí thời gian để nghe mấy bài giảng nhạt nhẽo,những kiến thức mà cả đời này đều không dùng đến, chỉ cần học để thi,còn phải chấp nhận cái nhìn phiến diện không chút nhân quyền nào của thầy cô,còn phải làm bạn với những người mà mình không hề thích chứ?

Cậu có thể hòa hợp được với tất cả mọi người.

Nhưng nếu có thể,thì cậu vẫn muốn ở một mình hơn.

Gần như những người từng tiếp xúc qua với cậu đều nói cậu là người hướng ngoại.

Cậu có thể vô cùng bình tĩnh,tự nhiên nói chuyện trước mặt bàn bè và thầy cô,cậu có thể cười nói vui vẻ với những người lạ mới quen không lâu,mỗi khi đến một hoàn cảnh mới,cậu đều có thể lập tức kết bạn được với rất nhiều người.

Nhưng cậu lại không tìm được người nào thích hợp để tâm sự,nói cho đối phương biết rằng cậu cảm thấy rất mệt mỏi khi phải giao lưu với người khác,nói rằng cậu không thích điều đó chút nào.

Nhưng làm người vốn dĩ đã rất mệt mỏi,không thể nào bì được so với cuộc sống hạnh phúc khi làm mèo được.

Không ai sẽ nói với mèo là,mày không được cứ ở nhà mãi thế này được,tốt nhất là mày phải có một văn bằng nào đó,mày không thể tránh né xã hội này được,mày cứ như thế thì tương lai chắc chắn sẽ hối hận cho mà xem.

Cuộc sống bình thường của một con mèo vô cùng đơn giản,vui vẻ,chỉ cần nó có một chủ nhân tốt,là có thể làm nũng qua ngày,được tình yêu bao bọc.

Hồ Nhất Thần có một thời gian vô cùng ngưỡng mộ Diệu Diệu.

Mỗi ngày của nó rất đơn giản. Ăn,ngủ,chơi,không cần quan tâm chuyện gì,vừa đơn thuần lại vui vẻ,lại còn nhận được tình yêu từ trên trời rơi xuống.

Làm người quá phiền phức rồi.

Rõ ràng là có thể tự nuôi sống chính mình,vô cùng thỏa mãn với cuộc sống hiện tại của mình,nhưng cũng sẽ luôn luôn có người đến nói với bạn,như thế này không được,không đúng,phải sửa đi.

Không chỉ nói với mình cậu thôi,mà họ còn nói với bố mẹ cậu,nói với những người không liên quan nhưng có quen biết cậu hoặc những người quen biết bố mẹ cậu nữa.

Bọn họ ôm cái lòng đồng tình rẻ tiền ấy,để đoán xem cậu có phải đã gặp phải chuyện gì không may không,bọn họ sẽ lôi ra để cảm khái sau mỗi chén trà hay bữa cơm,họ hy vọng cậu sớm quay về con đường đúng đắn,họ nhận định rằng nếu cậu cứ như vậy thì tương lai sẽ bị hủy.

Vô cùng phiền phức,phiền chết đi được.

Hồ Nhất Thần dang tay ra ôm lấy Diệp Hy,cậu đặt trán mình lên vai Diệp Hy,nói: “Bởi vì cậu ta vô cùng vô cùng tự cao,cậu ta chỉ muốn làm chuyện mình thích mà thôi.”

Tay Diệp Hy nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu,anh gật đầu: “…ngưỡng mộ quá đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK