• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quần áo của Diệp Hy khi anh bỏ chạy cũng không chỉnh tề.

Anh cúi người chạy thẳng vào nhà tắm,đóng cửa lại sau đó trực tiếp khóa trái luôn.

Sau đó,anh dùng mất khoảng hai phút để bình tĩnh lại nhịp tim đang đập mạnh của mình.

Khi anh vô thức đưa tay lên che mặt,lòng bàn tay anh rất nhanh đã chạm vào được chất lỏng ươn ướt trên má mình.Điều này khiến anh run lên một chút.

Cảnh tượng lúc nãy cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh,trong lúc hoảng hốt anh dường như một lần nữa cảm nhận được cái cảm giác được dịu dàng bao lấy,khiến người ta hoa mắt chóng mặt ấy.

Mà lúc này,tất cả những điều này đều không bằng ánh mắt lúc nãy của Chi Ma Hồ.Đôi mắt luôn ngoan hiền và ngây thơ ngày thường hơi nheo lại, khi nhìn từ dưới lên, hàng mi hơi rũ xuống tạo thành bóng nhỏ, vẽ một đường vòng cung nhỏ nơi khóe mắt.

Sự khác biệt nhỏ bé này cũng tản phát ra vô số tia ám muội.

Diệp Hy cúi đầu,nhìn xuống hai bàn tay dính đầy vết bẩn không phân biệt được là gì của mình,sau đó anh nhanh chóng đi đến bồn rửa tay,rửa sạch tay mình.

Rửa tay xong anh lại thấy mình rất ngốc,bởi vì anh vẫn còn phải rửa mặt nữa.

Sau khi rửa mặt xong anh lại hối hận,bởi vì bị liếm đến mức cả người đều dính dấp,không bằng đi tắm luôn cho xong.

Chờ đến khi anh đứng dưới vòi hoa sen,tắm qua một lượt,Diệp Hy mới hồi thần lại,anh đã bỏ lỡ một cơ hội tốt rồi.

Dưới tình huống lúc nãy,nếu như hai người âu yếm thêm một lúc,thì hoàn toàn có thể chủ động nói ra mong muốn của bản thân rồi.

Không chỉ như vậy,bản thân anh lo lắng bỏ chạy như thế,có phải hơi quá đáng rồi không? Có một câu nói như thế nào ấy nhỉ,cái gì mà vô tình gì đấy.

Diệp Hy có chút đau đầu.

Có thể thấy,Chi Ma Hồ ràng buộc với anh đến bây giờ đúng là không dứt ra được mà.

Thực tế chứng minh,sau khi sống chung với nhau một thời gian,Diệp Hy cũng hiểu rõ tính cách của chú mèo nhỏ này rồi.

Chi Ma Hồ khoanh chân ngồi ôm gối dựa trên ghế sô pha,cậu ngồi đúng chỗ Diệp Hy vừa ngồi.

Lúc Diệp Hy ra khỏi nhà tắm,Chi Ma Hồ rõ ràng là cố ý phát ra âm thanh bất mãn,cậu cố ý quay đầu lại,chỉ chừa lại cho anh cái gáy.

Diệp Hy cũng thật sự chột dạ,cũng không thể cứ thế mà đi,anh đứng im tại chỗ do dự không biết phải làm sao.

Chi Ma Hồ không nghe thấy tiếng bước chân,đại khái cũng đoán được anh đang nghĩ gì,liền mở miệng nói: “Em lau sạch ghế sô pha cho anh rồi đó.”

Diệp Hy lại đỏ mặt.

Tại sao ghế sô pha lại bẩn chứ?

Cái đó,cũng không phải là anh chủ động nói muốn.

Chi Ma Hồ cũng thật là cứng miệng mà.

Trong lòng thì nghĩ như thế,nhưng anh cũng không nói được ra khỏi miệng.

Diệp Hy bước về phía trước hai bước: “…..

cảm ơn.”

Phòng khách cũng chỉ to như thế thôi,chỉ cần dịch một chút,là có thể đứng gần nhau rồi.

Lúc Chi Ma Hồ làm ra vẻ quay đầu lại,Diệp Hy đã đứng sát anh ở cạnh sô pha từ lúc nào rồi.

Hai người nhìn vào mắt nhau vài giây,Chi Ma Hồ cũng không giả vờ tức giận được nữa,cậu bật cười.

Cậu vứt gối ôm trong tay đi,ôm chặt eo của Diệp Hy,ép anh nghiêng về phía trước,cuối cùng ngã vào lòng mình.

“Em vẫn muốn ôm anh nữa,mà sao anh chưa gì đã chạy rồi.”

Chi Ma Hồ nói.

Tuy cậu là đang phàn nàn anh,nhưng giọng cậu lại vô cùng dịu dàng,Diệp Hy nghe mà tim đập thình thịch.

Chi Ma Hồ tiếp tục phê bình anh: “Lần sau anh không được như thế nữa đâu đấy.”

“Lần.

lần sau…cậu có cần…..

cái kia….

không.”

Diệp Hy căng thẳng đến mức nói không ra lời, “Tôi cũng có thể….

bây giờ cũng được….”

“Không cần đâu.”

Chi Ma Hồ vô cùng dứt khoát.

Không khí yên tĩnh ba giây.

“Tại sao?”

Diệp Hy hỏi.

Chi Ma Hồ thu tay lại,rồi hôn lên má anh: “Em chỉ cần anh Diệp Hy vui vẻ là được rồi.”

Diệp Hy lại hỏi: “Tại sao ?”

“Bởi vì em thích anh.”

Chi Ma Hồ nói.

Diệp Hy im lặng một lúc,lại hỏi: “Tại sao chứ?”

“Bởi vì…”

Chi Ma Hồ nghĩ một lúc, “Bởi vì em là mèo của anh chứ sao.”Ồ,là vậy à.

Diệp Hy gật đầu,rồi hơi thay đổi tư thế,anh cũng không mở miệng nói gì nữa.

Chi Ma Hồ cúi đầu xuống nhìn anh.

Nhìn một lúc,cậu nhỏ giọng nói: “Vậy,anh Diệp Hy tại sao lại thích em? Bởi vì em là mèo của anh à?”

Diệp Hy không biết.

Cũng có thể là như thế. Từ trước đến nay anh đều rất ỷ lại vào mèo của mình,như bây giờ thì cũng chỉ như là đổi một cách sống chung khác mà thôi. Quan hệ giữa hai người cũng ngày càng thân mật hơn,đối với hai người mà nói thì thân phận của đối phương cũng trở nên phức tạp hơn,nhưng cũng quan trọng hơn.

Anh cũng không biết như thế này có tốt hay không,nhưng ít nhất thì nó cũng không phải là chuyện gì xấu.

Tiền đề là,người này cũng thật sự là mèo của anh.

Diệp Hy đột nhiên mở to mắt ra.

Nếu như cậu không phải là mèo của anh,vậy thì anh có còn thích cậu nữa không?

“... Sao lại không trả lời em,”

Chi Ma Hồ lại bắt đầu làm nũng với anh, “Nếu như bỏ qua tầng thân phận này,thì anh Diệp Hy có phải là sẽ không thích em nữa không?”

Diệp Hy không trả lời được.

Sự im lặng của anh dường như đã khiến Chi Ma Hồ cảm thấy vô cùng thất vọng.

“Ồ,em biết rồi,”

Chi Ma Hồ cũng không nháo ầm ĩ lên với anh,cậu chỉ gật đầu, “Vậy thì em sẽ ngoan.”

“.…ở bên cậu rất vui vẻ.”

Diệp Hy nói.

Chi Ma Hồ lại gật đầu,cậu còn cười với anh.

“Ở cùng với cậu rất có cảm giác an toàn,rất thoải mái,”

Diệp Hy cố gắng sắp xếp lại ngôn từ của mình, “Chính là cảm giác như ở nhà vậy.”

Chi Ma Hồ nhìn anh: “Em cũng có cảm giác như vậy.”

Diệp Hy cúi thấp đầu,tránh khỏi tầm mắt của cậu,hỏi: “Vậy…đối với cậu mà nói….”

“Cái gì?”

“...

Thôi đi,không có gì.”

Diệp Hy đem lời nuốt lại vào trong.

“Anh nói đi,”

Chi Ma Hồ bất đắc dĩ,ôm anh lắc qua lắc lại, “Tính tò mò của em nặng lắm đấy! Anh đừng có nói lấp lửng như thế,em sẽ khó chịu lắm đó! Anh nói đi!”

“Tôi….”

xấu hổ quá,Diệp Hy không dám ngẩng đầu lên, “Vậy đối với cậu mà nói,nếu như không có tầng thân phận này,thì cậu….”

“Em vẫn thích,”

không đợi anh nói hết câu,Chi Ma Hồ đã trả lời rồi, “Em vốn dĩ…không phải,em…em đã nói rồi,từ lần đầu tiên gặp em đã thích anh rồi.”

Diệp Hy không nói gì.

Chi Ma Hồ tiếp tục bổ sung: “Lần đầu gặp em đã thấy anh rât tốt,càng sống chung với anh lâu,em càng thấy anh lại tốt hơn một chút. Anh cái gì cũng tốt,mọi mặt xứng đáng được yêu thích.”

Nhưng Diệp Hy nghe vậy,anh lại cảm thấy không vui vẻ gì lắm.

Anh nghĩ,cũng có thể là trước kia anh đã nghĩ nhiều rồi đi,đây chắc chắn chính là Chi Ma Hồ của anh. Không có gì nghi ngờ,anh thích cậu,chỉ đơn giản là vì cậu là mèo của anh thôi.

“Sao vậy?” Chi Ma Hồ vô cùng mẫn cảm phát hiện ra cảm xúc dao động của anh, “Em nói sai cái gì rồi sao,tại sao anh lại không vui vậy?”’Diệp Hy lắc đầu,anh vừa muốn nặn ra một nụ cười để Chi Ma Hồ có thể yên tâm,thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên từ chiếc bàn trà bên cạnh.

Chi Ma Hồ ngoan ngoãn thả lỏng tay ra để Diệp Hy đi nghe điện thoại.

Sau khi nhìn rõ tên người gọi đến là ai, lòng anh bất giác trùng xuống một chút.

“Mẹ?”

Tuy rằng lúc trước họ tách ra trong không vui,đoạn thời gian này, bố mẹ anh thi thoảng liên lạc với anh. Họ vốn dĩ cho rằng sau khi Diệp Hy mất đi nguồn cung về kinh tế thì rất nhanh anh sẽ phải cúi đầu nhận thua,nhưng anh lại không hề có bất kỳ động thái nào.

Làm cha mẹ,cho dù có không thấu tình đạt lí,nhưng chung quy lại thì họ vẫn rất quan tâm đến con cái của mình. Khi họ hỏi tới,Diệp Hy đều nói là anh đã tìm được công việc có mức lương khá ổn,có thể tự cung tự cấp cho mình được.Đáp án này khiến cho hai vị phụ huynh rất không hài lòng,nhưng cũng không nói được gì. Vì thế,mỗi lần họ gọi điện thoại đến,không khí đều vô cùng cứng ngắc.

Hôm nay họ lại khuyên anh thêm lần nữa,bảo anh từ bỏ việc thi lên nghiên cứu sinh,trở về tìm một công việc tốt để làm. Diệp Hy vẫn không nghe lọt tai câu nào như trước.

Sau khi nói một loạt những chuyện không đâu,mẹ anh cuối cùng cũng nói vào chuyện chính. Em họ của anh tháng sau kết hôn rồi,bảo anh trở về uống rượu mừng.

Sau khi cúp điện thoại,Diệp Hy vô cùng ảo não.

Quan hệ của anh với người em họ ấy cũng không tồi,chuyện lớn đời người,khi nào có thời gian thì kiểm chứng một chút.

Nhưng nếu anh trở về thì Chi Ma Hồ phải làm sao?

Trong lúc sầu não,Chi Ma Hồ vẫn đang ôm anh từ nãy đột nhiên lại lên tiếng: “Dáng vẻ anh Diệp Hy kiên trì với ước mơ của mình cũng rất đẹp trai,khiến em cảm thấy anh vô cùng lợi hại! Cũng không phải ai cũng biết mình muốn gì.”

Có mèo nghe trộm.

Chi Ma Hồ có lẽ đang rất cố gắng để dỗ cho anh vui vẻ.Đáng tiếc,cái miệng nói toàn lời đường mật ngày thường,hôm nay nói ra lại có cảm giác không đúng lắm.

Diệp Hy rất muốn cười với cậu một cái,nhưng trong lòng anh vẫn không yên.

Anh nghĩ,Chi Ma Hồ vô cùng sai lầm. Chi Ma Hồ đáng ra không nên thích anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK