• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Làm gì thế!”

Động tác khom lưng cầm ống thép vứt đi của Tưởng Quân cứng đơ, mấy kẻ bám đuôi hắn mãi từ lúc hắn vào công ty đứng đằng sau hắn cũng sợ khiếp vía, Tưởng Quân ngoái đầu nhìn nguồn âm thanh, Từ Lai mặc váy dài màu đen, nom thon thả, lạnh lùng khác thường.

Mấy kẻ đó rủa thầm, xông tới đánh nhau với bảo vệ mà Từ Lai gọi tới, thấy bảo vệ sắp không chống cự nổi nữa, Từ Lai gọi điện gọi vệ sĩ riêng của mình, một gã trai con lai nhuộm tóc đỏ trong số đó đưa mắt ra hiệu với một kẻ khác, ba người đó co giò bỏ chạy.

Họ chỉ đến xả giận thay anh em, chứ không phải đến ăn đòn. Không xả giận được thì lần sau, ăn đòn thì đau lắm.

Từ Lai bước tới khoác tay Tưởng Quân, hỏi đầy lo âu: “Không sao chứ?”

Tưởng Quân xoa tay cô, nói: “Không sao, sao em lại đến đây?”

“Sáng nay em đã phát hiện ra chúng ở cổng nhà anh, lúc đó em không để ý, đến hầm gửi xe công ty thì phát hiện ra ô tô sáng nay của chúng, biết ngay chúng nhắm vào anh. Vậy nên em gọi theo bảo vệ đến cùng.”

Tưởng Quân không nhìn rõ mặt chúng, quả thật hắn không nhớ ra mình từng đắc tội ai, hắn hỏi: “Em biết chúng là ai không?”

“Em cũng không biết, chưa từng gặp, có điều dạo này anh phải cẩn thận vào, nhìn chúng còn trẻ, chắc sẽ còn đến nữa.” Từ Lai bấm thang máy, theo Tưởng Quân vào thang, cô nghiêng đầu dựa vào lòng Tưởng Quân, “Không nói về chúng nữa, nói về chúng ta đi, anh Tưởng, bây giờ chúng ta… đang hẹn hò à?”

Ánh mắt Tưởng Quân cứng đờ, hắn nhìn kẽ hở thang máy, nghĩ đến sáng nay Lý Quần Thanh nhắn tin bảo chia tay, vừa nghĩ đến đã đau đầu kinh khủng, hắn nhìn Từ Lai, miễn cưỡng tươi cười: “Đúng thế, cô Từ, việc này còn cần phải hỏi sao?”

Văn Tự múc một muỗng canh xương thanh đạm đặt vào bát, rồi múc cơm khuấy, đưa ra trước mặt Lý Quần Thanh, nói: “Mau ăn đi.”

Lý Quần Thanh nhìn Văn Tự, hỏi lần thứ mười: “Tưởng Quân sao rồi?”

“Anh ăn cơm đi đã, ăn xong tôi nói cho anh.” Văn Tự múc một thìa đưa tới cạnh môi anh, “Anh không ăn, hoặc anh hỏi thêm câu nữa, tôi sẽ trở mặt thật đấy.”

“Tôi ăn.” Lý Quần Thanh giơ tay cầm tay Văn Tự, anh sợ, trong lòng anh sợ chết đi được, nhưng anh vẫn tỏ ra lạnh lùng như thế, “Cậu đừng lừa tôi.”

“Ừm,” trong lòng Văn Tự vui như nở hoa, “Anh ăn xong tôi sẽ kể cho anh, thật đấy.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lý Quần Thanh còn chưa ăn xong, tiếng gõ đã vọng vào từ bên ngoài cửa. Văn Tự không biết là ai, cậu ta trùm khăn tắm lên mái tóc chưa khô của Lý Quần Thanh, đứng dậy đi mở cửa.

“Thằng nhóc này làm sao thế? Sao không đọc tin nhắn. Nói trước đã, không phải bọn tao không giúp mày, hôn nay thằng oắt đó quả thật rất may mắn, có người giúp, bọn tao cũng không xơ múi được gì.”

“…” Văn Tự nhìn họ định bước vào, cậu ta chặn trước cửa cản đường họ, “Về đi, việc này lần sau nói, buổi tối tao mời bọn mày uống rượu.”

Gã trai tóc đỏ và mấy kẻ khác không chịu, đẩy Văn Tự ra bước thẳng vào: “Giờ bọn tao mệt lắm, bọn tao cần nghỉ ngơi, tránh ra.”

“Hứa Gia Đình, Châu Vận Thần, Nhạc Tây! Đợi đã đợi đã, mẹ kiếp!” Văn Tự sốt ruột đóng cửa, vội vàng chạy ra trước, cậu ta còn chưa cho Lý Quần Thanh mặc quần, giờ anh vẫn còn ngồi đó ăn cơm với cặp chân trần trụi.

Văn Tự lấy tấm chăn nhỏ trùm kín chân Lý Quần Thanh, các bạn của cậu ta cũng vừa đi tới bàn ăn, bối rối ra mặt nhìn thanh niên tuấn tú đang ngồi đó ăn, nom có vẻ nhàn nhã.

Họ không phải học trò giỏi gì, nhưng họ cũng biết bụng chứa đầy thơ nghĩa là gì. Ánh nắng ban chiều hơi chói mắt, một tia nắng ấm áp rọi trên má anh, dấu hôn xanh tím trên cần cổ tựa vô số bươm bướm vây quanh đóa hoa tuyết trắng, lúc này cặp mắt hoa đào xinh đẹp của Lý Quần Thanh đang nhìn về phía họ, Hứa Gia Đình vuốt tóc mình, lắp bắp nói: “Xin… xin chào.”

Lý Quần Thanh chào họ vì phép lịch sự, sau đó ngoái đầu nhìn Văn Tự: “Rốt cuộc Tưởng Quân sao rồi?”

Văn Tự kéo ghế ngồi cạnh Lý Quần Thanh, cậu ta đè chặt tấm chăn, không cho nó tuột khỏi đùi anh: “Nó không sao, các bạn đánh thuê của tôi toi công trở về, anh không tin thì có thể hỏi bọn nó.”

Hứa Gia Đình nhìn ánh mắt dò hỏi của Lý Quần Thanh đổ dồn vào mình, gã bỗng cảm thấy mình đã làm việc xấu rất đáng hổ thẹn, bèn vỗ Châu Vận Thần, bảo y nói.

Châu Vận Thần nghẹn một lúc, ngượng ngùng gãi đầu, nói: “Chưa đánh, bọn tôi thức tỉnh lương tâm, không đánh thuê cho Văn Tự.”

Lý Quần Thanh như hỏi học trò, khăng khăng hỏi từng người một, Nhạc Tây còn ngượng không dám ngẩng đầu lên nhìn Lý Quần Thanh, chỉ gật đầu bảo đúng thế.

Văn Tự làm cái trò gì vậy? Chuyện này làm lén lút là xong rồi, sao còn phải kể cho người khác, còn kể cho gái, à không phải, giai mà cậu ta muốn tán.

Hứa Gia Đình nhìn khuôn mặt càng lúc càng đỏ của Nhạc Tây, biết ngay thằng nhãi này đang đoán mò người ta đã làm gì, trong đầu toàn là suy nghĩ bậy bạ, gã đạp Nhạc Tây một phát, kéo theo Châu Vận Thần, nói với Văn Tự: “Bọn tao lên tầng hai… lên tầng hai, hai người ăn đi nhé.”

Nhìn họ đi xa, Văn Tự vẫn dựa lên vai Lý Quần Thanh, hôn xương quai xanh tuyệt đẹp của anh, nói: “Bọn nó cũng nghĩ anh đẹp, Lý Quần Thanh, rốt cuộc tại sao anh lại đẹp thế này? Nước anh uống là nước trên trời phải không? Anh cũng là người trời phải không?”

“…”

Lý Quần Thanh im lặng chốc lát, sau đó nhìn người đang ôm mình, hôn lồng ngực mình, dửng dưng nói: “Nếu tôi là người trời, cậu đã bị tôi tống đi tầng mười tám địa ngục rồi.”

Văn Tự mê mẩn đến choáng váng bởi hương thơm trên người Lý Quần Thanh, cậu ta hỏi mơ hồ: “Tôi đã làm sai việc gì mà anh phải ác với tôi thế?”

Nhưng Lý Quần Thanh không trả lời cậu ta nữa, chỉ nhìn căn phòng trống rỗng mà trầm ngâm, như một tảng đá.

Văn Tự sán tới hôn lên cặp môi bị hắn chà đạp, đỏ tươi đến đáng sợ kia, cứ như say rượu, tự độc thoại: “Tôi biết rồi. Nhưng tôi bằng lòng bị anh phạt, xuống tầng mười tám địa ngục bị lột gân rút xương cũng được.”

Văn Tự vốn không phải người tốt, xuống địa ngục cũng đáng đời, nhưng Lý Quần Thanh đích thân phán quyết cậu ta, thế thì địa ngục chính là thiên đường của Văn Tự, không, bất cứ nơi nào dính dáng đến Lý Quần Thanh cũng đều là thiên đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK