• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Minh Uẩn lấy cà phê cho Lý Quần Thanh, hắn chìa cà phê ra trước mặt anh, thấy anh ngơ ngẩn đọc tờ giấy ướt sũng ấy, hắn cũng sấn lại gần đọc: “Anh đang đọc gì thế?”

Lý Quần Thanh vo thành cục, ném vào đống lửa trước mặt: “Không có gì, thư người khác gửi nhầm.”

Trần Minh Uẩn ồ lên, liếc nhìn bức thư bị lửa ngấu nghiến, lại đặt cà phê vào lòng bàn tay Lý Quần Thanh như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Uống đồ nóng cho ấm người.”

Cảm ơn xong, Lý Quần Thanh nghe Trần Minh Uẩn xin lỗi, suy nghĩ trôi xa, nhìn ngọn lửa bập bùng trước mặt, ngọn lửa ấy như bị người viết thư khống chế, phản chiếu một bóng người mơ hồ trong mắt Lý Quần Thanh, có điều bóng người ấy vừa sắp chạm vào anh, anh bèn nhắm nghiền mắt, những ký ức đó cũng bị ngọn lửa nuốt chửng.

Chuyến quan sát kết thúc, Lý Quần Thanh định về nước. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tưởng Quân và Từ Lai sắp kết hôn, ba năm nay dường như Tưởng Quân thật sự đã từ bỏ Lý Quần Thanh, nhưng đêm trước ngày cưới, hắn chân thành mời Lý Quần Thanh đến tham dự hôn lễ của mình. Lý Quần Thanh không nể mặt Tưởng Quân, anh từ chối thẳng. Nhưng bên anh từ chối cũng vô ích, hai năm trước bố Từ Lai có hợp tác với nhà anh, sau đó vẫn giữ liên lạc, lần này kết hôn cũng gửi thiếp mời cho nhà Lý Quần Thanh, mẹ Từ Lai còn đặc biệt nhấn mạnh muốn gặp chuyên gia bảo vệ động vật nổi tiếng Lý Quần Thanh, anh không lảng tránh được.

Trần Minh Uẩn thoái thác công việc sau đó, bảo muốn về nước cùng Lý Quần Thanh, chụp động vật mà Canada không có, Lý Quần Thanh đã quen với tác phong tự do tuỳ hứng của hắn, bèn mặc kệ hắn.

Trần Minh Uẩn biết nói tiếng Trung, nhưng mẹ hắn chưa bao giờ đưa hắn về Trung Quốc, mẹ hắn đã không còn người thân trong nước nữa, cũng chẳng cần thiết phải trở về nữa. Vốn dĩ Trần Minh Uẩn định tự đi một chuyến, thăm thú nơi mẹ lớn lên, nhưng lúc ấy định chụp xong đợt động vật cuối cùng rồi mới đi, chụp cuối chính là gấu Bắc Cực, hắn gặp được Lý Quần Thanh vừa đến Canada khảo sát nghiên cứu.

Hắn từng gặp rất nhiều người Trung Quốc, cũng từng kết bạn với rất nhiều người, nhưng tiếp xúc với Lý Quần Thanh là thoải mái nhất. Lý Quần Thanh có gương mặt lạnh lùng xa cách, khiến người khác càng ngắm càng thấy đẹp, cơ bản là không thể tự thoát ra được. Có điều muốn tấn công anh thì khó quá. Dường như trái tim của Lý Quần Thanh đã bị thứ gì đó khoá lại, Trần Minh Uẩn chẳng có kế nào dùng được, vậy nên ba năm nay vẫn luôn là bạn bè, là người bạn duy nhất ở Canada của Lý Quần Thanh.

Đám cưới được cử hành ở dinh thự nhà họ Từ, Tưởng Quân ở rể. Lý Quần Thanh bất đắc dĩ thay Âu phục vừa người trang trọng, Âu phục tuyệt đẹp làm anh càng lạnh lùng hơn, anh đeo một chiếc khuyên tai dây xích hình dây gai, tựa một đoá hồng trắng đầy gai trong đêm tối.

Vì Trần Minh Uẩn không có người thân trong nước, Lý Quần Thanh sợ hắn ở nhà một mình tẻ nhạt không quen, cho hắn đi theo cùng, Trần Minh Uẩn vốn còn đang vắt hết óc nghĩ cách kiếm cớ đi theo, giờ thì hay rồi, Lý Quần Thanh quả là tuyệt quá.

Lúc bố mẹ Lý Quần Thanh nhìn thấy Tưởng Quân, mới nhận ra cái tên Tưởng Quân trên thiệp cưới không phải trùng tên. Tưởng Quân thì chẳng ngượng ngùng chút nào, chủ động dẫn cô dâu Từ Lai đến chúc rượu.

Lý Quần Thanh uống cùng một ly, thấy Tưởng Quân định bắt chuyện với mình, anh giơ rượu lên ra hiệu, quay người đi thẳng ra phía sau. Bề ngoài anh phóng khoáng như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu. Anh không phải kẻ khiếm khuyết EQ, đắng cay ngọt bùi mà Tưởng Quân mang lại cho anh, vị nào cũng khiến anh đau khổ vô cùng.

Trần Minh Uẩn nhạy bén phát hiện ra khác biệt, nhưng hắn sẽ không nói rõ. Hắn đưa Lý Quần Thanh đến khu đồ ngọt, bảo anh chọn cho mình cái anh thích nhất. Bình thường Lý Quần Thanh không thích ăn đồ ngọt lắm, nhưng rất thích bánh kem Black Forest, anh xúc cho Trần Minh Uẩn một miếng to, cắm dĩa đưa cho hắn.

Black Forest: Bánh kem socola nhân anh đào của Đức.

Trần Minh Uẩn xúc một miếng, há miệng kêu a, bảo Lý Quần Thanh há miệng: “Nơi lãng mạn như đám cưới, phải ăn nhiều cười nhiều, mới tìm được người mình thích, đầu bạc răng long. Lý Quần Thanh, tại sao anh toàn không vui thế?”

Lý Quần Thanh không trả lời hắn, anh giơ tay định cầm dĩa, nhưng Trần Minh Uẩn khăng khăng đòi bón cho anh, anh chẳng buồn từ chối, há miệng cắn bánh kem, môi vểnh lên: “Thế à? Cười thế này là tìm được người yêu? Trần Minh Uẩn, anh sắp ba mươi tuổi rồi đấy, bình thường tí đi được không? Đi thôi, chúng ta sang bên kia xem, bên này không khí không được tốt lắm, tôi không thích.”

Vừa quay người, người đứng phía trước cách anh ba mét đang nhìn anh đăm đăm, Lý Quần Thanh nhìn thấy cậu cũng sững sờ, bỗng nhớ ra nhà Văn Tự và nhà Từ Lai là bạn lâu năm, dịp quan trọng thế này, sao Văn Tự lại không tới được.

Cậu đã thay đổi.

Trước kia Văn Tự không thích đeo kính cận, vì các môn thể thao mạo hiểm mà cậu thích đều không tiện đeo kính, nhưng ba năm nay cậu không đi tù mà còn hơn cả đi tù, ngày nào cũng ăn ngủ nghiêm ngặt, không có bất cứ nguồn thu nhập nào, cũng không có bất cứ thiết bị điện tử nào liên hệ tìm hiểu bên ngoài, Văn Tự đã học cách giết thời gian bằng luyện chữ, nên mới đeo cặp kính không gọng của mình. Ngay hôm sau ngày Lý Quần Thanh ra đi, cậu đã bị đưa ra nước ngoài, trải qua ba năm như sống trong bóng tối, cậu cũng viết thư hết ba năm, chữ mỗi một lá thư đều khá hơn, có điều cậu chỉ gửi thư viết trong năm đầu tiên, không nhận được hồi âm, cũng bắt đầu sợ hãi.

Cặp kính màu bạc gác trên sống mũi thẳng tắp của cậu, cặp mắt trước kia cuồng nhiệt, chất đầy hung tợn giờ như đã lắng đọng, vừa sâu thẳm vừa quyến rũ sau tròng kính. Trên khuôn mặt tuấn tú cũng không còn niềm vui không cần bộc lộ bằng lời khi nhìn thấy Lý Quần Thanh nữa, cậu chỉ lặng lẽ nhìn anh đăm đăm.

Nhưng chỉ có cậu biết, trái tim mình run rẩy nhường nào. Mỗi một tế bào, mỗi dây thần kinh của cậu đều đang trở nên hoạt bát vì Lý Quần Thanh.

Cậu cảm thấy mình đang là một cái cây, một cái cây chết khô trong mùa đông, lại tái sinh trong mùa xuân có tên là Lý Quần Thanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK