Ngón tay cậu ngoắc vạt áo của Lý Quần Thanh, đẩy lên trên, để lộ lồng ngực trắng mịn, cậu giơ tay trùm lên trên, nhìn Lý Quần Thanh bằng ánh mắt chân thành, tha thiết cần câu trả lời.
Lý Quần Thanh giơ tay móc mất cặp kính của Văn Tự, lần này cặp đồng tử mắt đen láy giống y hệt trước kia, trần trụi không giữ lại gì, giấu đầy tình yêu và ham muốn cháy bỏng, cuồn cuộn sóng ngầm.
“Giả vờ đứng đắn cái gì?” Lý Quần Thanh giơ tay vỗ mặt Văn Tự, sau đó bóp mặt cậu, cười khẩy, “Cậu đeo kính là để bình thường giống mọi người à? Nhưng cậu giả vờ bình thường cách mấy, dáng vẻ phát điên vì tình của cậu vẫn bán đứng cậu hết lần này đến lần khác. Văn Tự, cậu không lừa được tôi đâu. Đến nước này rồi, cậu có thể ép buộc tôi, làm theo mong muốn của mình, đúng không?”
Văn Tự không nhìn thấu được Lý Quần Thanh đang nghĩ gì, cậu cầm tay anh, liếm từng ngón tay một khiến chúng sáng lấp lánh: “Phải, anh nói đều đúng. Nhưng em đã không còn là Văn Tự hai mươi mốt tuổi phát điên bất cứ lúc nào nữa, đối với người khác em vẫn như trước đây, có điều anh, Lý Quần Thanh, em sẽ kiềm chế mình bằng tình yêu, để mình yêu anh, chứ không phải làm tổn thương anh.”
Trước kia Lý Quần Thanh có thể nói rằng cậu chỉ biết nói chứ không bao giờ làm. Nhưng ngần ấy thời gian, anh đã nhìn thấy sự thay đổi từ trong ra ngoài của Văn Tự, mặc dù rất nhiều lúc vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng Văn Tự của quá khứ, nhưng Lý Quần Thanh nhanh chóng phát hiện ra đã có khác biệt, rõ ràng đã có gì đó khác hẳn.
Anh từng khinh bỉ thứ tình yêu không đáng để vào mắt của Văn Tự, không chịu nghe bất cứ lời yêu nào thốt ra từ miệng cậu, chẳng ai cho rằng mục đích của tổn thương là vì tình yêu, vậy nên Lý Quần Thanh vẫn luôn chà đạp, xem thường tình yêu không đáng để tâm này. Nhưng giờ tình yêu ấy đã trở nên có sức nặng, Lý Quần Thanh không thể phớt lờ, cũng không thể giẫm lên nó lần nữa. Tình yêu nào có thể chờ đợi mãi một cách thấp hèn, hết năm này đến năm khác?
Nhưng anh sẽ không thừa nhận toàn bộ việc mình nhượng bộ Văn Tự hiện tại đều là đến từ tình cảm mà bản thân anh không dám tin và cũng không dám chấp nhận ấy, chẳng phải rẻ mạt khủng khiếp sao? Anh chưa bao giờ cúi đầu nhìn người đã phạm tội không thể tha thứ ấy.
Nụ hôn của Văn Tự đáp xuống má anh, lúc này anh mới giật mình phát hiện ra mình đang rơi lệ.
Lý Quần Thanh nhìn Văn Tự, vẻ mong đợi của cậu đã biến thành hụt hẫng, không biết là vì anh không thể nhận lời cậu, hay là vì nhìn thấy anh khóc, Văn Tự lau nước mắt cho anh, vành mắt cũng đỏ hoe, anh nghe thấy Văn Tự nói: “Anh đừng khóc, em sẽ không làm tổn thương anh đâu, em thề, em sẽ không bao giờ làm tổn thương anh nữa.”
“…”
Lý Quần Thanh chờ đôi tay ấy lau sạch nước mắt cho mình, anh vươn tay cầm lấy bàn tay sắp rời khỏi má mình.
Cậu nhìn Lý Quần Thanh, lúc này anh như thần tiên đang thương xót người đời, trên mặt lãnh đạm xa cách, nhưng trong mắt mềm lòng đến ẩm ướt.
“Hôm nay tôi thương cậu.” Lý Quần Thanh nói.
Giọng anh như lơ lửng trong không trung, Văn Tự nghiêm túc lắm mới bắt được. Cảm giác này kỳ diệu đến mức nào? Chắc là như lúc du xuân nhìn thấy một cánh bướm đẹp lạ thường, nó tự nguyện đậu xuống chóp mũi mình, nhưng vì mình tham lam làm đau cánh bướm, bươm bướm lập tức biến mất không còn bóng dáng. Đúng lúc Văn Tự cảm thấy ủ rũ, cho rằng không bao giờ được nhìn thấy nữa, bươm bướm lại vỗ cánh quay về, hôn lên môi cậu.
Văn Tự không biết phải chạm vào cánh bướm bị mình làm đau như thế nào, bản năng xúi giục cậu hôn, ôm, đáp lại bằng tình yêu tột đỉnh.
“Thương em có giới hạn thời gian không? Nếu không có,” Văn Tự vuốt ve vòng eo thon của Lý Quần Thanh, tranh thủ trong lúc hôn môi quan sát sắc mặt đỏ ửng của anh, cảnh đẹp cánh môi đỏ thở dốc, cậu ngắm nhìn một cách say mê, tham lam, “Thương em cả đời đi Lý Quần Thanh.”
Lý Quần Thanh không muốn mất tập trung nghe Văn Tự nói, anh cần tập trung tinh thần cảm nhận bước tiếp theo Văn Tự sẽ chạm vào đâu trên người anh, anh phải dự đoán trước, phải ngăn cản tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng mình, anh sẽ không thừa nhận mình bị mê hoặc bởi tình dục, bởi cơ thể gợi cảm của Văn Tự.
Không nhận được câu trả lời, Văn Tự bắt đầu hôn khắp nơi, như động vật đánh dấu, hôn để lại vết khắp nơi, vô số dấu hôn tựa cánh hoa màu hồng đáp xuống từ cổ Lý Quần Thanh, in đầy lồng ngực.
Văn Tự không thể nói là kiên nhẫn, nhưng cậu biết Lý Quần Thanh bị mút đầu v* sẽ rất nhạy cảm, vậy nên cậu bắt đầu dồn đủ lực ra sức mút, lưỡi quấn lấy đầu v* bị lún, từ từ gồ lên, trở nên căng đầy. Lồng ngực Lý Quần Thanh bên dưới người cậu run rẩy không ngừng, hai chân anh cứ muốn khép lại, Văn Tự tách chân ra, Lý Quần Thanh bứt rứt cọ chân vào đùi Văn Tự, cặp chân trắng muốt mảnh mai rất quyến rũ, khiến Văn Tự muốn làm thêm việc khác, tay thay miệng hôn sờ mó không ngừng trên bắp chân Lý Quần Thanh.
“Đừng mút nữa…”
Lý Quần Thanh nhìn thấy răng Văn Tự day đầu v* của mình, anh thật sự rất muốn kẹp chặt chân, nhưng Văn Tự đã muốn chơi xấu, anh chỉ có thể vất vả lên tiếng ngăn cản cậu.
“Nhưng mà ngọt lắm,” trong ánh mắt chăm chú của Lý Quần Thanh, Văn Tự thè lưỡi, liếm thêm phát nữa, “Anh muốn nếm thử không?”
“Có gì… ư…”
Văn Tự bịt kín miệng Lý Quần Thanh, trao đổi không khí với anh, nụ hôn của cậu luôn vừa ngang ngược vừa mạnh mẽ, Lý Quần Thanh không thở nổi, mỗi lần như sắp ngạt thở, Văn Tự lại buông ra, liếm sạch nước bọt loé sáng bên miệng anh, rồi lưu luyến dùng lưỡi trêu đùa lưỡi anh, khăng khăng đòi xem Lý Quần Thanh chảy nước bọt không khép được miệng vào, thở hổn hển đầy quyến rũ.
“Lần sau bôi sữa bò lên đầu v* anh, khiến chúng như chảy từ cơ thể anh ra, nhuốm vị của anh, chắc chắn rất thơm.”
Văn Tự nói đoạn, bèn kéo quần mình xuống, để lộ dương v*t bừng bừng khí thế, cậu khom người cởi quần lót của Lý Quần Thanh, lật người anh lại, để anh quỳ sấp, phơi bày hang động hồng phấn mềm mại với mình.
“Không có chất bôi trơn…” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đã lâu lắm rồi Lý Quần Thanh chưa làm chuyện giường chiếu, nếu Văn Tự cứ thế tiến vào, nhất định trong đó sẽ chảy máu.
“Em sẽ không để anh bị đau đâu.” Văn Tự cúi đầu hôn hõm eo của Lý Quần Thanh, hai tay tách mông anh, tỳ dương v*t vào, chen vào mông anh, bắt đầu chuyển động lên xuống, “Mài một tí là ra nước thôi, Lý Quần Thanh… trên giường anh luôn ướt đẫm.”
Lý Quần Thanh vùi mặt vào khuỷu tay, lời Văn Tự nói cứ như thuốc kích dục, khiến mặt anh không ngừng nóng lên, dương v*t bên dưới không ngừng cháy bỏng, anh hơi hé miệng, nước bọt trong miệng cũng như chảy mãi không hết, nhuộm màu dâm đãng cho người trước giờ luôn lãnh đạm tột cùng với tình dục.
Gân xanh uốn quanh dương v*t cọ vào nếp nhăn tựa đáo hoa hồng phấn ấy, kích thích tế nhị khiến Lý Quần Thanh bật ra tiếng rên rỉ, dương v*t của anh rỉ ra vài giọt chất lỏng trong suốt.
Văn Tự giơ tay xoa quy đầu của Lý Quần Thanh, sau đó càng lúc càng thúc mạnh, Lý Quần Thanh nhét cánh tay vào miệng mình, cắn chặt, nhưng dù vậy, tiếng ma sát da thịt và tiếng thở dốc trầm trầm của Văn Tự bên tai khiến anh dù đã cắn chặt nhưng vẫn phát ra một ít âm thanh dâm đãng tột độ.
Mông Lý Quần Thanh bị Văn Tự bóp tạo thành dấu tay, kẽ mông bị cậu chà đỏ ửng, như sắp rỉ máu, không biết tay Văn Tự đã vòng lên ngực anh từ lúc nào, nắn mạnh hai vú của anh, Lý Quần Thanh như một cây cầu không chịu nổi tải trọng nặng, anh hét lạc cả giọng, tinh dịch màu trắng bắn ra ga giường sạch sẽ, toàn thân nằm gục xuống giường co giật không ngừng, tinh dịch đã bắn hết, một ít chất lỏng trong suốt cũng chảy ra theo.
Văn Tự tách mông Lý Quần Thanh, giơ ngón tay mò vào trong, một dòng chất lỏng trong vắt chảy ra ngoài theo ngón tay cậu.
“Lâu quá chưa làm, Thanh Thanh, sao anh nhạy cảm thế này?” Văn Tự vừa vui vẻ vừa hưng phấn, dương v*t càng phình to, háo hức muốn tiến vào trong hơn cả chủ nhân của nó. Cậu khom mình đè lên người Lý Quần Thanh, quay mặt anh lại, hôn lên gò má phớt đỏ xinh đẹp của anh, rồi hôn lên bờ môi lộn xộn ấy.
“Em vui lắm.”
Cậu lật Lý Quần Thanh đang xấu hổ không chịu trở mình lại, nhưng chẳng mấy chốc anh đã dùng cánh tay che mặt, Văn Tự nâng cằm anh hôn anh, lẩm bẩm, “Thanh Thanh, cục cưng của em… cục cưng của em…”
Hôn đủ rồi, cậu gập chân Lý Quần Thanh, cái quần lót màu đen đó còn vắt vẻo trên chiếc chân thon dài trắng nõn của anh, càng thêm phần khêu gợi, cậu nhắm dương v*t vào cửa hang của Lý Quần Thanh, từ từ đút vào từng chút một, được bao bọc chặt chẽ khiến cậu sướng vô cùng, tim đập thình thịch.
“Đau…” Văn Tự nhét được một nửa, Lý Quần Thanh đã không nhịn nổi nữa. Văn Tự to quá, cứ khiến anh vừa đau vừa sướng, việc này làm anh không phân biệt rõ khoái cảm và đau đớn nữa.
Văn Tự gạt cánh tay Lý Quần Thanh ra, nhìn vào cặp mắt tuyệt đẹp đẫm nước, cậu khom người, dịu dàng hôn Lý Quần Thanh: “Thế thì hôn hôn, hôn hôn là không đau nữa.”
Hai tay Lý Quần Thanh không có chỗ để, cuối cùng Văn Tự tiến vào thúc mạnh một phát, cánh tay nhẵn mịn trắng ngần vắt lên cổ cậu, Văn Tự nhấc đùi anh lên, để anh vòng quanh eo mình, thử di chuyển từ từ vài nhịp.
Đúng là không đau, có điều chướng đến khó chịu, bụng như sắp bị nổ tung. Nhịp thở của Lý Quần Thanh chậm lại, vì Văn Tự đang ngắm anh, vẫn luôn ngắm anh, đến mức anh thấy xấu hổ, anh tát nhẹ cậu một phát, hỏi: “Nhìn… nhìn tôi làm gì?”
“Đẹp.” Văn Tự nói chẳng do dự, khom lưng hôn phát nữa, “Lý Quần Thanh của em là người đàn ông thông minh nhất, xinh đẹp nhất trên thế giới.”
Lần này thì hay rồi, xấu hổ đến mức biến thành một chiếc đèn lồng đỏ luôn. Anh rời mắt, chim hồng hạc trên xương quai xanh của Văn Tự thu hút ánh mắt anh, chẳng chờ anh nhìn rõ, Văn Tự đã giơ tay vòng quanh cổ anh, vùi đầu vào hõm cổ anh, tốc độ tấn công bên dưới tăng vọt, cậu thở hổn hển, trầm giọng nói bên tai anh, “Xin lỗi, làm tình với anh em vẫn sẽ biến thành một tên côn đồ, Thanh Thanh… cho em phát điên thỏa thích trên người anh nhé.”