• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Tự vô thức tiến lên một bước, nhưng chẳng mấy chốc cậu đã rụt chân về, giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì. Nhưng ngược lại Lý Quần Thanh lùi một bước, ngần ấy năm đã trôi qua, nỗi sợ hãi và áp bức mà Văn Tự mang lại cho anh vẫn như hôm qua, chưa bao giờ khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm lấy một lần.

Văn Tự đẩy kính, rời mắt khỏi Lý Quần Thanh, cậu quay người nói với Văn Hân Minh: “Chị, em đi vệ sinh.”

Văn Hân Minh ngơ ngác trước phản ứng của em trai mình, nếu như trước kia, chắc chắn Văn Tự phải nhào tới, chỉ ước gì được dán mặt mình lên mặt Lý Quần Thanh mới đúng. Nhưng Văn Tự cứ như nhìn thấy một người xa lạ, quay đầu đi mất mà chẳng hề lăn tăn.

Sau khi gật đầu ra hiệu với Văn Hân Minh, Lý Quần Thanh dẫn Trần Minh Uẩn đi mất. Anh vốn định ra về luôn với Trần Minh Uẩn, nhưng bữa tiệc còn chưa bắt đầu, mẹ Từ Lai cũng chưa xuất hiện, đi thế này lại bất lịch sự.

Khách trong vườn hoa nhà họ Từ vắng hẳn, Lý Quần Thanh đưa Trần Minh Uẩn đến hành lang tường vi nghỉ ngơi, Trần Minh Uẩn liên tục kéo anh nói chuyện, nhưng Lý Quần Thanh toàn trả lời qua loa, hắn cứ cảm thấy kể từ khi về nước Lý Quần Thanh đã không vui, dường như chỉ có lúc anh ở bên động vật mới thật sự vui vẻ từ tận đáy lòng.

“Mai chúng ta đi chụp động vật đi, chụp xong sớm, chúng ta về Canada.” Trần Minh Uẩn nhìn Lý Quần Thanh, đề nghị.

Lý Quần Thanh ghé sát tường vi ngửi hương, lắc đầu nói: “Bên Hiệp hội của tôi có việc, phải đầu xuân năm sau mới về được.”

“Nhưng sau khi về nước hình như anh cứ không vui mãi.” Trần Minh Uẩn lấy điện thoại ra chụp Lý Quần Thanh, “Nói với tôi đi được không?”

Lý Quần Thanh dựa vào cột, ngoảnh đầu nhìn đi chỗ khác: “Không có tâm trạng, chờ khi nào tâm trạng khá hơn tôi sẽ kể cho anh.”

Trần Minh Uẩn vẫn muốn nói gì đó, nhưng hắn nhìn thấy Lý Quần Thanh đột ngột ngồi thẳng người, như đã trông thấy gì. Hắn cũng nhìn theo ánh mắt của Lý Quần Thanh, nhưng chẳng thấy gì cả.

Lý Quần Thanh vừa trông thấy Văn Tự, bàn tay đeo đồng hồ bạc vừa thò ra đằng sau gốc cây chắc chắn là Văn Tự. Không thể trùng hợp thế được, đi vệ sinh cần ra vườn hoa phía sau à.

Có điều Văn Tự vừa nhìn thấy anh mà không có biểu cảm gì, cũng có thể là anh hoa mắt chăng. Anh thật sự quá sợ Văn Tự giống như trước đây.

Văn Tự đứng dựa sau tường, hai phút trôi qua mới thò đầu ra nhìn nơi Lý Quần Thanh vừa ngồi, họ đã đi mất rồi, chỉ có đoá hoa vừa được Lý Quần Thanh vuốt ve vẫn còn ở đó, như đang khoe khoang với cậu: Nhìn xem, Lý Quần Thanh chịu sờ tôi chứ chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái, đáng đời cậu.

Cậu đi về phía đoá hoa đó, giơ tay vuốt ve, ngắt xuống, đưa lên mũi hít mạnh, cậu muốn ngửi mùi hương của Lý Quần Thanh. Mùi trên người Lý Quần Thanh chưa bao giờ tan biến nơi mũi cậu, bao lâu mà vẫn như mới. Cậu không ngờ Lý Quần Thanh cũng sẽ tới, nhưng việc cậu muốn làm sẽ không bỏ cuộc vì thế.

Chẳng mấy chốc đám cưới đã sắp bắt đầu, Lý Quần Thanh tán gẫu với mẹ Từ Lai một lúc, anh từ chối lời mời lên phía trước ngồi của mẹ Từ Lai, ngồi tít xa tận cuối với Trần Minh Uẩn, anh càng không có tâm trạng ngẩng đầu nhìn cô dâu chú rể, mở điện thoại ra xem từng tấm ảnh động vật Trần Minh Uẩn đăng cho mình, quả nhiên động vật tốt hơn hẳn con người, lấy đâu ra lắm lòng dạ xấu xa như vậy.

“Tôi từ chối.”

Bên tai bỗng nghe thấy một câu vang dội như thế, Lý Quần Thanh và Trần Minh Uẩn đồng thời ngẩng đầu lên, trợn mắt há mồm giống như các khách khứa khác.

Từ Lai cầm micro, lặp lại câu tôi từ chối bằng giọng vang dội. Khách mời bên dưới lập tức xôn xao.

“Từ Lai, em… tại sao…” Tưởng Quân không biết nên làm gì, hắn cười nói, “Anh biết rồi, em lại đang thử thách anh đúng không? Em muốn thử thách anh việc gì, em nói đi, anh chơi cùng em.”

“Tưởng Quân, rốt cuộc tại sao anh lại kết hôn với tôi, anh có dám công khai đường hoàng nói ra không? Chỉ cần anh nói ra sự thật, câu nói vừa rồi của tôi sẽ là lời thừa, chúng ta tiếp tục. Anh dám không?”

“Dám với không dám cái gì?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tưởng Quân kéo tay Từ Lai, nào biết Từ Lai lại né tránh tay hắn, không cho hắn chạm vào mình. Tưởng Quân ngượng ngùng rụt tay về, trên mặt vẫn mỉm cười không mất phong độ, “Anh kết hôn với em là vì em, anh yêu em nên mới muốn kết hôn với em.”

“Quả nhiên, mẹ nó anh đúng là kẻ lừa đảo!” Từ Lai cầm lấy hoa tươi cắm bên cạnh, đập mạnh vào người Tưởng Quân, “Kẻ khốn nạn giỏi lừa gạt nhất dưới vòm trời này chính là anh đấy Tưởng Quân! Ban đầu tôi không tin lời người khác nói, nhưng dáng vẻ vừa nãy của anh rõ ràng là có điều giấu giếm tôi! Tôi hỏi anh, người trong album riêng tư của anh là ai? Cặp nhẫn đồng tính đặt làm anh giấu dưới gầm giường là định tặng cho thằng nào?!”

“Em đang nói gì thế? Chúng ta về nhà nói được không? Từ Lai, vào dịp này sao em lại…”

Từ Lai tức quá hoá cười: “Tại sao? Nếu anh chỉ yêu tôi vì tiền, tôi cũng chẳng sao cả, tôi đánh giá cao việc anh không ngừng tiến lên, yêu tiền cũng không sai, nhưng anh muốn tiền của tôi, mà còn muốn cầm tiền đi theo đuổi đàn ông! Anh muốn cho tôi làm bình phong à? Tưởng Quân, sao anh không nhìn xem anh có xứng hay không!”

“Tôi không xứng! Tôi chẳng có gì xứng! Các người có tiền là ghê gớm nhất!” Tưởng Quân mặt đỏ tía tai, hắn ném nhẫn kim cương trong tay xuống đất, “Cô khăng khăng đòi trở mặt nói ra làm gì? Thế tôi cũng nói cho cô biết, ba năm nay tôi chưa bao giờ yêu cô, cô chỉ là công cụ tôi dùng để theo đuổi người khác thôi! Từ Lai, dáng vẻ mặt dày của cô, đúng là đê tiện chết đi được.”

“Đồ khốn nạn! Mày coi con gái tao là gì!”

“Thằng gay lừa cưới ghê tởm này! Mày còn tỏ ra cao quý đấy!”

Khung cảnh càng lúc càng hỗn loạn, Lý Quần Thanh nhìn dáng vẻ gào khản giọng xấu xí của Tưởng Quân, anh không cảm thấy Tưởng Quân có tình cảm sâu đậm với mình đến mấy, chỉ cảm thấy mỉa mai mà thôi. Ba năm nay Tưởng Quân cũng từng thử liên lạc với anh, nhưng lần nào anh cũng từ chối hắn, tình yêu của hắn chất chứa quá nhiều sự ti tiện và lỗi lầm, Lý Quần Thanh chẳng chịu đựng nổi nữa.

Lý Quần Thanh đứng dậy vỗ vai Trần Minh Uẩn đang xem say sưa, nói: “Đi thôi, đám cưới này khó coi quá.”

Trần Minh Uẩn đáp một tiếng, đứng dậy định bỏ đi cùng Lý Quần Thanh.

“Văn Tự, là mày đúng không? Mày phá hỏng quan hệ của tao với em ấy, giờ mày lại đến phá hoại đám cưới của tao, mẹ kiếp mày bị điên đúng không? Kiếp trước tao mắc nợ mày à?!”

Nghe thấy câu này, bóng Lý Quần Thanh đang định bỏ đi dừng lại, anh quay người nhìn về phía trung tâm vở kịch, Văn Tự bị Tưởng Quân túm cổ áo, cậu thản nhiên nhìn hắn, chỉ nói bằng khẩu hình miệng với hắn: “Tao đã bảo sẽ không tha cho mày. Mày phản bội Lý Quần Thanh, đáng đời bị thế này.”

“Dù mày làm những việc này, em ấy cũng sẽ không liếc nhìn mày đâu, con sâu bọ bò ra từ cống rãnh này! Mày không dám nhìn em ấy, không dám gọi em ấy đúng không? Mày vẫn còn bảo vệ em ấy đúng không? Tao gọi em ấy một tiếng, bảo em ấy quay lại nhìn con chó điên là mày được không? Lý… Ự!”

Văn Tự đã biết cách kiểm soát nắm đấm của mình, kiểm soát nhân tó bạo lực trong cơ thể mình, giống như kiểm soát tình yêu của mình dành cho Lý Quần Thanh vậy. Nhưng hôm nay thì khác, cú đấm này đã đợi rất nhiều năm rồi, cậu muốn giúp Lý Quần Thanh, muốn lo chuyện bao đồng, muốn đánh chết thằng khốn Tưởng Quân này đấy!

“Đi thôi, đừng xem nữa, máu me quá.” Trần Minh Uẩn giục Lý Quần Thanh.

Lý Quần Thanh nhìn đám người kia kéo Văn Tự ra, Tưởng Quân bị Văn Tự đánh cho nằm thượt dưới đất không bò dậy nổi, cậu còn chưa bõ tức đạp thêm hai phát, lúc này cậu ngẩng đầu lên, nhìn Lý Quần Thanh cách rất nhiều dãy ghế trống.

Tròng kính của Văn Tự dính máu, trên mặt cũng toàn là vết máu lốm đốm, cơn giận chưa tan khiến cậu nom vô cùng hung hãn.

Bạo lực, máu me, nóng nảy. Cảm giác quen thuộc ùa tới, anh quay đầu bỏ đi.

Văn Tự lập tức sững sờ, cậu ngửi thấy mùi máu tanh, lập tức giơ tay lau máu trên mặt, càng lau càng bẩn, càng lau càng bẩn! Lại làm Lý Quần Thanh sợ, cậu lại làm Lý Quần Thanh sợ. Cậu hoảng loạn chạy vào nhà vệ sinh, không được, khó lắm mới gặp được Lý Quần Thanh, cậu không thể khiến anh sợ mình nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK