Thân trên của Văn Tự dán sát vào Lý Quần Thanh, cơ ngực săn chắc sượt qua đầu v* bị cậu mút đỏ bừng vô số lần, hai tay Lý Quần Thanh quấn quanh vai Văn Tự, ngón tay anh găm vào thịt cậu, móng tay màu hồng biến thành trắng nhợt, tình yêu Văn Tự dành cho anh, thậm chí tất cả mọi thứ đều điên cuồng mà mãnh liệt.
“Ưm…”
Lý Quần Thanh không nhịn nổi tiếng rên rỉ trào ra, Văn Tự ưỡn thẳng người khỏi hõm cổ Lý Quần Thanh để ngắm anh, dương v*t bị dục vọng thổi phồng tấn công dữ dội trong cơ thể Lý Quần Thanh, tiếng bành bạch khiến người ta nghe mà phải xấu hổ, Lý Quần Thanh ngượng đỏ cả mặt, Văn Tự càng làm càng hăng, như muốn nhét cả tinh hoàn còn ở lại bên ngoài vào trong.
Dù đã đến mức này, mắt Lý Quần Thanh vẫn trong trẻo lạnh lùng như thế, có điều đã nhuốm dục vọng, không thể bảo người ta lùi lại, chỉ khiến cảm xúc dâng trào, hận không thể thúc ra gợn sóng trên mặt hồ lạnh băng đó, bắt anh lấp lánh sóng nước, sinh động quyến rũ.
“Nhanh quá…” Lý Quần Thanh cụp mắt, màu hồng lan rộng từ khóe mắt anh, vừa thuần khiết vừa thèm muốn, anh không thể nói lấy một câu hoàn chỉnh, toàn bộ lời nói đều bị tông nát bởi khúc dương v*t cứng rắn quá đáng ấy.
Văn Tự cúi đầu hôn khóe mắt anh, hôn chóp mũi anh, hôn môi anh, dịu dàng như thể trên dưới tách làm hai, lách vào môi lưỡi của Lý Quần Thanh, tốc độ của cậu không giảm bớt mà còn nhanh hơn, cánh tay Lý Quần Thanh vắt vẻo trên cổ cậu bị thúc đến mức bấu thành vệt dài đo đỏ trên bả vai cậu, cặp chân treo trên eo cậu lung lay chực rơi xuống, ngón chân trắng nõn co quắp, như đang ra sức chịu đựng khoái cảm mãnh liệt này.
“Ha…” Văn Tự thúc thật sâu vào trong, Lý Quần Thanh ôm cậu thật chặt, cậu quấn lấy lưỡi anh mà mút, nước bọt bên khóe miệng Lý Quần Thanh chảy không ngừng, cũng như tinh dịch cậu bắn vào trong cơ thể anh, họ cùng run rẩy, da thịt run lên không ngừng như cánh ve sầu.
Văn Tự rút ra khỏi cơ thể Lý Quần Thanh, trong nháy mắt anh như tè dầm, muốn kẹp chặt đùi cỡ nào cũng không kiềm chế nổi tinh dịch chảy ra ngoài. Văn Tự ngồi thẳng người, tách hai chân Lý Quần Thanh ra, cậu nhìn tinh dịch của mình chảy từ hang động đỏ tươi của Lý Quần Thanh, vấy bẩn nốt ruồi màu nâu ấy bằng ánh mắt nóng bỏng.
“Bẩn rồi.”
Một câu không đầu không đuôi của Văn Tự khiến Lý Quần Thanh chẳng thể hoàn hồn khỏi cao trào. Văn Tự vùi đầu vào giữa chân Lý Quần Thanh, liếm sạch tinh dịch của anh hòa lẫn với của mình, liếm sạch nốt ruồi đó, rồi há miệng ngậm lấy, tạo thành một dấu răng gần như trái tim xung quanh nốt ruồi ấy.
“Đẹp quá.” Văn Tự mơn trớn, rồi tiện tay chạm vào dương v*t Lý Quần Thanh vuốt vài phát, xung quanh dương v*t anh vẫn luôn sạch bóng, xem ra anh rất ghét để mọc lông.
Văn Tự khom lưng bế Lý Quần Thanh lên đùi mình, anh ấn vai cậu nói: “Đủ rồi.”
Văn Tự giả vờ không nghe thấy, cậu kéo tay Lý Quần Thanh đặt lên dương v*t cứng rắn nóng bỏng của mình, trượt xuống dưới, chạm vào mớ lông màu đen ấy, cậu hỏi: “Lần sau cạo giúp em được không? Anh thích màu hồng, sạch sẽ.”
“…” Lý Quần Thanh từ chối trả lời câu hỏi của cậu, chỉ lặp lại lần nữa, “Đủ rồi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Thanh Thanh…” Văn Tự hôn cằm anh, hai tay cầm eo Lý Quần Thanh vuốt ve không ngừng, “Mới một lần, thêm lần nữa được không? Nhịn ngần ấy năm, em khổ sở lắm… Anh đẹp thế này, cho em chịch thêm được không?”
“Tôi…”
“Anh đồng ý.” Văn Tự miết cánh mông của Lý Quần Thanh, cọ vào đó bằng dương v*t ẩm ướt của mình, cậu ngửa đầu, mỉm cười nhìn Lý Quần Thanh, “Làm thêm một lần được không?”
Lý Quần Thanh chấp nhận số phận, nhắm mắt vào, anh đã nhận lời sẽ thương cậu. Văn Tự kéo cổ anh xuống, hôn lên bờ môi đã trở nên sưng tấy đỏ bừng ấy, “Anh là tuyệt nhất, Thanh Thanh ơi.”
Lúc Văn Tự ưỡn người tiến vào, cánh tay vắt trên vai cậu biến thành ôm. Văn Tự cầm eo Lý Quần Thanh, thúc vào trong, tinh dịch đã bắn vào bị kéo ra ngoài, chảy xuống cặp đùi cơ bắp vừa đủ của cậu, sau khi cậu thúc vào hết lần này đến lần khác, tinh dịch kéo thành sợi trên đùi cậu.
Nụ hôn của Văn Tự di chuyển đến đầu v* của Lý Quần Thanh, đầu v* ấy đã thê thảm không nỡ nhìn, nếu sáng mai Lý Quần Thanh chỉ mặc một chiếc áo phông màu trắng, chỉ cần gió thổi thôi, áo dán sát vào người, nhất định sẽ có một chỗ gồ be bé.
“Đừng cắn nữa…” Lý Quần Thanh co rúm lại đằng sau, anh không muốn biến thành một anh chàng vú to đâu.
“Đẹp biết bao.” Văn Tự đè eo anh không cho anh lùi lại, cậu liếm vòng quanh quầng vú của anh, “Gồ lên, đáng yêu quá thể. Chưa biết chừng mai phải mặc áo ngực của con gái mới ra ngoài được, anh thích màu hồng, em mua cho anh, anh muốn thắt nơ bướm hay là ren?”
Lý Quần Thanh thấy Văn Tự vẫn nghịch đầu v* của mình không biết mệt, anh cười nhạo: “Cậu là trẻ con à? Thích bú thế.”
“Thế em gọi anh là mẹ Lý Quần Thanh được không?” Văn Tự tỏ vẻ mút thật mạnh, phát ra tiếng chụt, cười nghịch ngợm, “Mẹ ơi, cho con bú thêm đi.”
“… Im mồm.” Lý Quần Thanh khiêu khích không thành công, còn bị trêu, càng nghĩ càng cáu, anh túm tóc Văn Tự, bắt cậu nhìn mình, “Cái miệng của cậu đúng là đáng ghét vô cùng, vừa dẻo quẹo vừa tục tĩu, có gì không biết nói không?”
Văn Tự bị túm đau, cậu thúc mạnh vài phát vào trong như trả đũa, thấy Lý Quần Thanh suy giảm khí thế, cậu giơ tay cầm tay anh, kéo tay anh chạm vào môi mình, rồi chạm vào chỗ dính chặt vào nhau của họ, kéo tay anh xoay vòng, sau đó lại không cam lòng mút đầu v* căng đầy như hạt đậu của anh phát nữa, nói: “Miệng của anh là tốt nhất, miệng bên trên xinh đẹp hôn thích, bên dưới… giỏi ngoạm, ngoạm chặt không thả lỏng chút nào. Em thích lắm.”
“…”
Lý Quần Thanh không còn gì để nói, sao mà anh thắng được tên khốn miệng lưỡi sắc bén này?
“Ngoạm chặt thế này, sướng quá…” Văn Tự không định tha cho anh, cậu ôm chặt eo Lý Quần Thanh, thúc mạnh vào trong, vừa thở dốc vừa gọi anh, “Thanh Thanh… Thanh Thanh… cục cưng Thanh Thanh của em…”
Cảm giác này không thể nói thành lời, Lý Quần Thanh không chống đỡ nổi va chạm dữ dội này, anh vừa muốn chạy trốn, vừa muốn lên đỉnh mau chóng. dương v*t của anh tỳ lên cơ bụng Văn Tự, chảy tinh dịch tí tách, anh ôm chặt cổ Văn Tự, cậu thúc mạnh bao nhiêu, anh ngoạm chặt bấy nhiêu, bờ mông trắng mịn của anh giờ đã biến thành một quả đào mật hồng phấn, Văn Tự bóp khiến bờ mông đầy dấu tay.
Tốc độ cắm rút của Văn Tự đáng sợ khác thường, Lý Quần Thanh cứ cảm thấy mình sắp bị nện vỡ, nếu không nhờ khoái cảm bên trong cơ thể, anh cũng phải nghi ngờ mình đã bị nện đến tàn phế. Văn Tự cúi đầu nhìn thấy da bụng Lý Quần Thanh bị mình thúc gồ lên, cậu bắt anh cúi đầu xuống, sau đó hôn lên má anh, càng đút sâu hơn, bắt anh nhìn hình dạng gồ lên ấy, cậu đùa: “Thanh Thanh, anh mang bầu rồi, đang đạp kìa, đáng yêu chưa.”
“… Đừng nói lung tung…” Lý Quần Thanh cắn mạnh vào cổ Văn Tự, “Đồ điên…”
“Shhhh… Đau thật đấy.” Văn Tự chau mày, sau đó siết chặt eo Lý Quần Thanh, va chạm lần cuối, “Em muốn chịch anh phát khóc.”
dương v*t sẵn sàng xuất phát nhận được mệnh lệnh, nó phình to trong cơ thể Lý Quần Thanh, ma sát càng dữ dội, khoái cảm lan rộng từ từng tấc da thịt, từng tế bào ra toàn thân, vách ruột và dương v*t ôm khít lấy nhau, lên đỉnh trong tiếng thở dốc ngắn ngủi của Văn Tự.
Lý Quần Thanh co rúm trong lòng Văn Tự, không kìm nổi run rẩy rên rỉ, lệ ở khóe mắt trào ra từng giọt một như ngọc trai. Văn Tự không chịu rút ra, cậu nâng mặt Lý Quần Thanh lên, ngắm khuôn mặt bị tình dục va chạm đến mức giàn giụa nước mắt, nhuốm đầy ham muốn ấy, cậu thơm từng phát từng phát, rồi ôm chặt cổ Lý Quần Thanh, hôn môi quấn quýt với anh, khẽ khàng nói lời yêu: “Cục cưng ơi… em yêu anh lắm.”
Trước đây cậu nghĩ từ cục cưng quê chết đi được, nhưng Lý Quần Thanh quý giá thế này, ấy chính là cục cưng cậu nâng niu trong lòng bàn tay.