Lần đầu tiên Lý Quần Thanh vươn tay ôm đáp lại cậu, giọng điệu bất lực nghe có vẻ cưng chiều: “Rốt cuộc cậu trưởng thành ở đâu thế? Hở tí là khóc.”
Văn Tự đang khóc thảm thiết, nghe thấy Lý Quần Thanh nói vậy, cậu càng ôm chặt hơn, xin lỗi Lý Quần Thanh: “Xin lỗi…”
Cứ khóc thế này, lát nữa sẽ bị bảo vệ dẫn đi mất. Lý Quần Thanh biết Văn Tự đang được voi đòi tiên, vậy nên anh lại nói lạnh lùng: “Khóc nữa thì về đi, quấy rầy cư dân đấy cậu có biết không? Thả tôi ra.”
Văn Tự bất đắc dĩ buông tay, nâng cánh tay lên chùi nước mắt, nhìn Lý Quần Thanh bằng cặp mắt đỏ hoe: “Em đến nhà anh ngủ được không?”
“…”
Nom chắc là cãi nhau với gia đình rồi. Lý Quần Thanh đi ra ngoài, tìm ván trượt của Văn Tự, đưa cho cậu, “Cầm lấy, đi thôi.”
Lý Quần Thanh lại đi giúp Trần Minh Uẩn cầm đồ, hắc liếc nhìn Văn Tự rầu rĩ không vui đằng sau Lý Quần Thanh, chẳng nói gì, ba người cùng bước vào thang máy.
Trần Minh Uẩn tắm xong ra ngoài bèn nhìn thấy Lý Quần Thanh đứng ở cửa phòng ngủ của Văn Tự, không biết đang nhìn gì, hắn từ từ bước tới, Lý Quần Thanh phát hiện ra động tĩnh, giơ tay kéo cửa, ngoái đầu gặp phải ánh nhìn săm soi của Trần Minh Uẩn.
“Anh nhìn gì thế?”
“Không gì cả.” Lý Quần Thanh đi tới cạnh bàn cà phê như không có chuyện gì xảy ra, cầm sữa bò uống dở lúc nãy lên uống cạn, nói với Trần Minh Uẩn, “Ngủ sớm đi, khuya lắm rồi.”
“Lý Quần Thanh.” Trần Minh Uẩn giơ tay kéo cổ tay Lý Quần Thanh, đắn đo rất lâu, vẫn lên tiếng, “Có phải anh thích Văn Tự không?”
Lý Quần Thanh giằng thoát khỏi tay Trần Minh Uẩn, nhìn chằm chằm vào hắn bằng ánh mắt không có nhiệt độ: “Không thích. Tôi chẳng thích ai cả.”
Ánh nhìn của Trần Minh Uẩn di chuyển xuống dưới, nhìn cổ Lý Quần Thanh, hỏi: “Thế môi và cổ anh bị làm sao vậy?”
Lý Quần Thanh không thay đổi sắc mặt: “Vô tình bị quệt phải.”
“Anh không cần phải lừa tôi, anh thích…”
“Dù là bạn, giữa bạn bè cũng phải có chuyện riêng tư đúng không? Trần Minh Uẩn, tôi thích làm bạn với anh, chính là vì anh sẽ không quan tâm đến cuộc sống của tôi quá mức, khiến tôi cảm thấy rất tự do, nếu anh khăng khăng vạch trần bí mật mà tôi không muốn nói, thế tôi nghĩ chúng ta làm đồng nghiệp là được rồi.”
Trần Minh Uẩn biết trước nay Lý Quần Thanh không nể mặt ai, nhưng bị anh nói vậy, hắn vẫn rất buồn, nhưng hắn vẫn muốn hỏi: “Văn Tự chính là bí mật ấy của anh, đúng không?”
Lý Quần Thanh nói không hề kiêng dè gì: “Đúng.”
“Tôi biết rồi.” Trần Minh Uẩn miễn cưỡng mỉm cười, “Anh mau đi ngủ đi, chúc ngủ ngon.”
Buổi sáng Lý Quần Thanh thức dậy, Văn Tự đã dậy mua bữa sáng cho ba người. Thấy Lý Quần Thanh đã dậy, cậu cho anh xem vé mình mua: “Thành phố Nam Xuân quanh năm đều là mùa xuân, phong cảnh hấp dẫn, chúng ta đến đó được không?”
Lý Quần Thanh ngồi xuống húp cháo, hỏi: “Tôi nhận lời cậu là sẽ đi từ bao giờ?”
Văn Tự kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Lý Quần Thanh, nói: “Đêm hôm qua anh đã nhận lời em sẽ cùng chạy trốn mà. Anh không thể nói lời không giữ lời được.”
Lý Quần Thanh vừa khuấy cháo vừa nhìn cậu: “Cậu bảo giả vờ nhận lời cậu. Lúc này cậu nói thế là thế nào?”
Văn Tự bóc sẵn vỏ trứng gà, đưa cho Lý Quần Thanh: “Thế anh giả vờ nói thích em được không?”
“Không được.” Lý Quần Thanh nói chắc như đinh đóng cột.
“Anh nhìn đi!” Văn Tự bực dọc nói, “Các cái khác anh đều không nhận lời, chỉ đêm hôm qua là anh nhận lời. Em không muốn bị nhốt trong nhà, không muốn kết hôn với người không quen biết, Lý Quần Thanh, anh thương em một lần được không?”
Lý Quần Thanh húp hết cháo, vẫn từ chối Văn Tự: “Cậu tìm ai rảnh rỗi đồng ý ăn uống chơi bời với cậu đi cùng cậu đi, tôi có việc làm, không rảnh.”
Văn Tự không cầu xin tiếp, cậu đứng dậy tìm ván trượt của mình, ôm ván chào tạm biệt Lý Quần Thanh: “Tạm biệt. Cảm ơn anh, Lý Quần Thanh.”
Cậu không chắc mình bướng bỉnh cầu xin có khiến anh thấy bực hay không, cậu đã biết phải dừng đúng lúc. Cậu không biết mình sẽ chạy trốn bao lâu, nhưng cậu thật sự sẽ rất rất nhớ Lý Quần Thanh.
Vậy nên lúc đi đến cửa, cậu lại vòng về ôm chầm lấy Lý Quần Thanh đang rửa bát, giọng khàn đặc: “Em rất nhớ anh, luôn rất nhớ anh, sau này cũng sẽ rất nhớ anh.”
Lý Quần Thanh không hiểu vế sau của cậu nghĩa là gì, nhưng chắc chắn sẽ không hỏi thêm. Anh tưởng Văn Tự sẽ dừng ở đây, nhưng ngày hôm sau đi làm, Tả Vận bảo anh, Văn Tự đã xin nghỉ rất lâu, bảo là gia đình có việc, nên cô phải sắp xếp một trợ lý khác cho Lý Quần Thanh, Lý Quần Thanh từ chối thẳng, bảo tạm thời không cần trợ lý.
Trong kẽ hở giờ cơm trưa, anh nhận được cuộc gọi từ mẹ mình. Mẹ anh hỏi thăm hàn huyên một tràng, sau đó bắt đầu nói với anh về các chuyện khác, nói mãi bèn nhắc đến chuyện nhà họ Văn định kết thông gia với nhà họ Dung, Văn Tự bỏ trốn, nhà họ Văn cử người đuổi theo, nhà họ Dung gây áp lực với bố của Văn Tự, bảo là nếu không tóm được người về kết hôn, người nhà họ bắt được trước thì sẽ đánh gãy chân Văn Tự, mà người đưa ra đề nghị này chính là Dung Già Lan muốn kết hôn với Văn Tự. Cô tiểu thư đó tính cách quái gở, đã muốn thứ gì thì dù cho xấu xí tột cùng cũng đòi bằng được, không có được thì phải phá hỏng.
Chắc là mẹ anh miêu tả đáng sợ quá, dường như anh cũng nhìn thấy Văn Tự bị người ta đánh gãy chân tay, quẳng vào ô tô mang đi. Anh chẳng còn lòng dạ nào làm việc nữa, thử gọi cho Văn Tự mấy cuộc, chẳng kết nối được lần nào. Lý Quần Thanh bắt đầu hơi sốt ruột, mặc dù nói là chuyện nhà, nhưng chuyện nhà dính dáng đến tổn thương sức khỏe, tính chất khác hẳn.
Thời gian vất vả nhích được một tiếng đồng hồ, Lý Quần Thanh thu dọn hành lý, xin sếp đến thành phố Nam Xuân khảo sát nghiên cứu, được chấp thuận bèn mua ngay vé máy bay chạy đến Nam Xuân.
Nam Xuân đúng là rất phù hợp để đi du lịch, trời xanh nước biếc, cứ như một thành phố mọc từ trong rừng rậm ra. Không gọi điện thoại được, tìm người dựa hoàn toàn vào may mắn.
Thuê một căn phòng ở chỗ gần biển, cất đồ đạc xong, quả thật anh không nghĩ ra phải đi tìm kiểu gì, tốt nhất là vẫn còn ở Nam Xuân, nếu thế thì ít nhất chứng tỏ là an toàn.
Nghĩ đến đau đầu, anh ra ngoài nhìn thấy phục vụ, buột miệng hỏi: “Văn Tự đã bao giờ đến đây chưa?”
Phục vụ lúng túng cười nói: “Xin lỗi, tôi không quen người này.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Anh hỏi xong cũng thấy rất ngượng ngùng, thế là anh cũng cười, rảo bước bỏ đi.
Tìm liền một tuần mà không tìm được, Lý Quần Thanh mất kiên nhẫn. Chưa biết chừng cậu đã đi mất từ lâu rồi, hoặc là đã bị bắt về đánh cho thành tàn phế.
Anh định ngày cuối ra biển hóng gió biển rồi đi, anh có lòng giúp đỡ, nhưng giờ cũng bất lực.
“Chào anh.”
Lý Quần Thanh nghe thấy âm thanh bèn ngoái đầu, là một cô bé đáng yêu tóc tết bím, cô bé lấy hết hoa trong giỏ ra, đưa cho anh, “Có người bảo em mang hoa này tặng anh, anh ấy nói anh ấy không biết anh có phải Lý Quần Thanh hay không, anh ấy không có can đảm đến nhìn xem anh là ai, nhưng mặc kệ anh có phải hay không, vì anh thật sự rất giống anh ấy, bó hoa này tặng cho anh.”
“Cảm ơn.”
Lý Quần Thanh nhận hoa, đứng dậy nhìn xung quanh, quanh đó không có ai giống Văn Tự. Lúc này vẫn còn tâm trạng chơi trốn tìm, đúng là làm người ta bực dọc! Chờ cô bé đi xa, Lý Quần Thanh ném hoa xuống đất, hậm hực bỏ đi.
Chưa đi được mấy bước đã bị người ta ôm ngang eo, hoa vừa ném xuống đất lại ở trước mặt anh, giọng người phía sau kích động đến run rẩy: “Là anh thật… tốt quá…”
“Bỏ ra.” Lý Quần Thanh vẫn đang giận, ở cùng Văn Tự, khả năng nhẫn nhịn của anh kém vô cùng, hở tí là giận. Có lúc anh cũng nghĩ, hình như anh vốn nóng tính.
Văn Tự thả ra, nhưng cậu vẫn kéo vạt áo Lý Quần Thanh, đi theo tốc độ gần như muốn giẫm cát toé ra lửa của Lý Quần Thanh, đến chỗ không người, Lý Quần Thanh quay người hung dữ lườm Văn Tự, cậu bị lườm mà ù ù cạc cạc, chẳng biết tại sao Lý Quần Thanh lại giận.
“Anh sao thế?” Văn Tự giơ tay ngoắc áo Lý Quần Thanh thăm dò, “Em gặp anh cảm thấy rất vui, nhưng anh có thể cười một cái được không?”
“Giờ có gì mà cười?” Lý Quần Thanh giận không có chỗ xả, thấy Văn Tự không biết độ nghiêm trọng của sự việc, “Cậu sắp bị người ta đánh gãy tay chân lôi đến nhà họ Dung kết hôn rồi, cậu còn đi dạo bên bờ biển à?”
“…”
Nhận ra Lý Quần Thanh đang quan tâm đến mình, niềm vui không kìm nén nổi của cậu dâng lên khuôn mặt, cười cong tít mắt, Lý Quần Thanh giận cũng mới lạ thật, một trời một vực so với con người anh, đáng yêu đến mức muốn mở cờ trong bụng. Cậu dè dặt vươn tay vòng quanh eo Lý Quần Thanh, ngửa đầu nhìn cằm anh, liếm môi nói: “Nếu chúng đến, em sẽ đấm vỡ mặt chúng, vứt chúng xuống biển cho cá ăn. Vả lại chúng cũng không tìm đến đây được ngay đâu. Nhưng chúng chưa đến, anh lại đến rồi. Nếu anh đến… em có thể dùng nụ hôn, dùng tình yêu chào đón anh được không?”