Tiếng rên rỉ của anh và tiếng thở dốc thoả mãn của Văn Tự, cuối cùng cũng như sóng biển hoà vào nước, tất cả mọi thứ đều trở về yên tĩnh.
Văn Tự rút ra khỏi cơ thể anh, kéo quần áo, vuốt phẳng nếp nhăn, rồi giơ tay định kéo Lý Quần Thanh quần áo lộn xộn.
“Đừng… tôi không cần cậu! Cậu cút đi, cút đi!”
Lý Quần Thanh nhặt hết mọi thứ có thể ném được xung quanh, ném về phía Văn Tự, thân dưới của anh vô cùng hỗn loạn, anh vừa cử động, tinh dịch bẩn thỉu của Văn Tự bèn chảy từ trong cơ thể anh ra, lốm đốm vết máu, vấy bẩn chiếc áo màu trắng của anh.
“Được được,” Văn Tự không được an ủi bởi màn giao hợp thô bạo này, cậu ta ném trả hết quần áo Lý Quần Thanh vứt tới bên cạnh mình, bóp cổ anh, khiến anh không thể không nhìn vào mắt mình, “Anh cứ cứng đầu chết ở đây đi.”
Nhìn theo Văn Tự sắp bỏ đi, Lý Quần Thanh gọi cậu ta lại.
Văn Tự ngoảnh đầu, Lý Quần Thanh tựa vào tường, cơ thể trắng ngần trải đầy dấu hôn gần như sắp hoà vào tường, biến thành một bức tường mới sặc sỡ sắc màu. Mặt anh xám ngoét, nhìn Văn Tự, nhọc nhằn lên tiếng: “Cậu phải cút xa vào, đừng lại gần tôi, tra tấn tôi nữa.”
“Không.”
Văn Tự vốn không định đi, cậu ta chỉ muốn ra ngoài hút thuốc lá, Lý Quần Thanh nói vậy, cậu ta bèn không đi ra nữa, định hút trước mặt anh.
Văn Tự ngồi xổm trước mặt Lý Quần Thanh, móc thuốc lá ra châm lửa một cách thành thạo, hít một hơi rồi phả lên mặt anh, “Trừ phi tôi chết, nếu không tôi sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi.”
“Tôi ghét…”
“Anh ghét thuốc lá, ghét tôi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Văn Tự ngậm thuốc lá bên môi, kéo chiếc quần lót ướt sũng của Lý Quần Thanh lên, rồi giúp anh mặc quần áo, khom lưng bế anh lên, ngọn lửa màu cam trên thuốc lá như rơi xuống người Lý Quần Thanh, toàn thân anh nóng rẫy, chỗ nào cũng như vết thương bị bỏng. Văn Tự nhìn anh đỏ hoe mắt, tâm trạng phức tạp thở một hơi dài trong câm lặng, “Nhưng tôi không ghét anh, không ghét anh chút nào.”
Lý Quần Thanh bảo Văn Tự đưa mình về nhà, Văn Tự không đồng ý, Lý Quần Thanh nhào tới cướp vô lăng, Văn Tự sợ anh, cuối cùng vẫn đưa anh đến khách sạn.
Đưa đến cổng khách sạn, Lý Quần Thanh đi một bước cũng rất đau, gương mặt anh trắng bệch khiến anh nom như sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào, bác bảo vệ khách sạn bước tới, hỏi anh có cần giúp đỡ không.
Lý Quần Thanh xin ông chặn kẻ ngoài cửa đang định bước vào, bất kể ra sao, đều phải chặn cậu ta ngoài cổng.
Lý Quần Thanh đi đến cửa thang máy, quả nhiên anh nghe thấy tiếng cãi cọ của Văn Tự và bác bảo vệ, anh bước vào thang máy, bám tay vịn trong thang máy mà thở hổn hển, trên trán anh cũng đau đến mức ứa mồ hôi, thân dưới thì nóng bừng. Khó lắm mới vào được phòng mình, anh không đi được đến cạnh trường kỷ đã gục xuống đất, anh dứt khoát nằm ngửa luôn, ánh mắt đờ đẫn nhìn trần nhà trắng đến mức đáng sợ.
Lúc này, tiếng gõ cửa cực nặng nề vang lên ngoài cửa, Lý Quần Thanh bị giật mình, anh vật lộn trèo lên trường kỷ, rồi trốn ra sau trường kỷ, cơ thể không kìm được run bần bật.
Giọng Văn Tự vang lên ngoài cửa, Lý Quần Thanh run rẩy bịt tai, giọng Văn Tự khiến anh sợ hãi tột độ, anh đạp đổ chiếc bàn cạnh cửa sổ, hoa hồng màu hồng phấn héo quắt vì mất nước trên đó rơi xuống, Lý Quần Thanh như nhìn thấy thứ gì càng đáng sợ hơn, anh đứng bật dậy, mặc kệ tất cả, chân trần giẫm nát bét hoa hồng dưới đất. Gai chưa cạo sạch trên cành hoa hồng cứa rách chân anh, khiến đau đớn của anh tăng thêm một tầng.
Có lẽ là đau đến tê dại, toàn bộ giác quan của Lý Quần Thanh đều mất tri giác đột ngột, anh ngã phịch xuống sàn, nằm trên cánh hoa hồng úa vàng, gương mặt tuyệt đẹp đau thương vừa suy sụp vừa lạnh lùng, tựa một đoá hoa hồng cũng bị giẫm nát, chẳng thể nào sống lại được nữa.
Cuối cùng Văn Tự bị bảo vệ đưa đi, vì cậu ta sắp đạp hỏng cửa rồi. Cậu ta ôm nỗi tức giận ấm ách về nhà, vừa bước vào còn chưa đứng vững, đã bị bố mình túm cổ hất ngã.
“Làm gì thế!” Văn Tự đứng dậy, khí thế hằm hằm trợn mắt nhìn bố.
Bố Văn tức giận đến mức ngón tay trỏ vào cậu ta cũng run bần bật: “Mày đã làm gì? Tao hỏi mày đã làm gì? Mày làm gì Lý Quần Thanh nhà người ta rồi?”
Văn Tự gân cổ gào lên với bố: “Tôi chịch anh ấy rồi, làm sao?”
“Mày!” Bố Văn tức đến nghẹn họng, ông cầm gậy đánh golf, chẳng nói chẳng rằng nện ngay lên người Văn Tự, “Mày làm thế là cưỡng hiếp! Là hiếp dâm! Mày mở video làm gì? Mày muốn phá huỷ cả đời của Lý Quần Thanh à?! Một người xuất sắc như thế, tại sao mày phải sỉ nhục người ta như vậy!”
“Đâu có… đâu có! Tôi thích anh ấy, tôi muốn anh ấy là của tôi, tôi muốn anh ấy là của tôi! Sỉ nhục chỗ nào?!”
“Mày thế mà là thích à? Mày muốn người ta chết thì có!”
Bố Văn tức quá thành bệnh, ngồi trên trường kỷ không đứng dậy được nữa. Giờ Lâm Tú Á mới dám bước tới can ngăn, lần này Văn Tự quá đáng quá mức, bố của Châu Vận Thần cũng thuộc Cục Quản Lý Động Vật, nếu không phải bố y kể cho bố Văn, chuyện này đã ầm ĩ từ lâu rồi.
“Chết?” Dường như cuối cùng Văn Tự cũng bị từ này đánh thức, cậu ta ôm vết thương trên mặt, ngơ ngác nhìn bố mình, như thể không biết chết là gì.
Lâm Tú Á nhìn con trai mình, nói: “Chú Châu của con quen biết cậu Lý Quần Thanh đó, tính tình lạnh lùng, không thích giao thiệp, bướng bỉnh quật cường, chuyện muốn làm thì chín con trâu cũng không kéo lại được, chú ấy bảo đừng nhìn bề ngoài cậu ta cứng rắn, thực ra nội tâm rất yếu ớt, rất dễ sụp đổ. Giờ con làm thế này, người ta không nghĩ thoáng được, tự tử thật thì sao? Con ơi là con, cứ tiếp tục quậy phá thế này, ai dám cho con thích!”
“Không được, không được,” Văn Tự lắc đầu điên cuồng, “Con không muốn anh ấy chết, con sai rồi, tại con sai, con đi dập đầu xin lỗi anh ấy.”
Cậu ta nói đoạn bèn định đi ra cửa, bố Văn ho một tiếng, một hàng người áo đen bước ra, họ bao vây Văn Tự, cậu ta ngoái đầu nhìn bố mình, chờ bố giải thích.
“Dập đầu cái gì? Giờ mày không được đi đâu hết! Bạn trai của Lý Quần Thanh sẽ đi an ủi cậu ta, đâu cần đến mày!”
“Anh ấy không có bạn trai.” Văn Tự nghiến quai hàm, cậu ta giận dữ nhìn những người đang bao vây mình, “Anh ấy không có, cũng không được có!”
“Bạn trai của Lý Quần Thanh đã gọi điện tới bảo chúng tao quản lý thằng oắt coi trời bằng vung là mày đấy, mày còn có mặt mũi nào đi quấy rầy người ta! Mày nghe mà xem, người ta giận dữ cỡ nào mày không biết à?” Bố Văn dứt lời bèn bật loa, đầu bên kia đúng là có người bảo là bạn trai của Lý Quần Thanh, bảo Văn Tự tránh xa Lý Quần Thanh ra, nhưng không nói rõ là ai.
“Tránh ra.” Vừa dứt lời, nắm đấm của Văn Tự đã vung lên mặt người áo đen gần cậu ta nhất, mắt cậu ta đỏ lừ, đè cứng người đó, càng đấm càng mạnh, “Tôi bảo các người tránh ra! Tránh ra hết! Tránh ra hết cho tôi! Tôi phải đi tìm Lý Quần Thanh, để tôi đi tìm Lý Quần Thanh của tôi! Tôi sai rồi… không được… anh ấy không được ở bên người khác, ai cũng không được! Của tôi, anh ấy là của Văn Tự đây!”