• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vở kịch đám cưới này lên trang nhất, rất lâu sau độ hot mới tan biến. Nhưng trên mạng có người đăng thông tin cá nhân của Tưởng Quân, toàn bộ phần mềm xã hội của Tưởng Quân đều bị nhét đầy tin nhắn ác ý, điện thoại cũng rung không ngừng, tin nhắn chửi bới nhận được hết cái này đến cái khác, ngay cả bố Tưởng Quân bị bệnh cũng bị người đời tấn công, thậm chí có người còn gửi vòng hoa đưa tang đến nhà bố mẹ Tưởng Quân.

Lý Quần Thanh vốn dửng dưng trước tình cảnh hiện tại của Tưởng Quân, nhưng bố mẹ hắn vô tội. Anh từng xem Tưởng Quân gọi video với bố hắn, ông cụ bên kia màn hình vừa chất phác vừa dẻo dai, lúc đó Lý Quần Thanh nghĩ, dù anh và Tưởng Quân không đi được đến cuối cùng, anh cũng sẽ dốc hết khả năng của mình giúp bố Tưởng Quân chiến thắng bệnh tật nhanh nhất có thể. Vậy nên anh đã giấu Tưởng Quân đi gặp bố hắn, kể từ khi bố Tưởng Quân mắc bệnh, anh vẫn luôn gánh vác một nửa chi phí, anh bảo bệnh viện giấu Tưởng Quân, cho đến năm nay, anh vẫn đang trả tiền viện phí thay hắn.

Nghe nói ông cụ cũng bị bạo lực mạng, Lý Quần Thanh không ngồi yên nổi nữa. Lần đầu tiên anh lên tiếng trên phần mềm mạng xã hội chia sẻ động vật, kêu gọi mọi người chấm dứt bạo lực mạng, đừng liên luỵ người vô tội. Một số người lý trí đương nhiên ủng hộ Lý Quần Thanh mà không chùn bước, một số người khác thì chuyển sang công kích Lý Quần Thanh, thậm chí nghi ngờ xu hướng tính dục của anh, cũng có người bảo bạn trai của Tưởng Quân chính là anh, lập tức nòng súng bị chuyển sang anh. Mọi khi Lý Quần Thanh vốn kiệm lời, làm sao mà ứng phó nổi. Thế là anh dứt khoát mặc kệ, đi ngủ.

Trần Minh Uẩn không ngủ cả đêm, cãi nhau với từng kẻ vu khống Lý Quần Thanh một, đến năm giờ sáng, hắn bỗng phát hiện ra một số bình luận ác ý đã biến mất, sau đó hắn tận mắt chứng kiến từng dòng bình luận ghê tởm biến mất trước mặt, cuối cùng một lời nhắn mới xuất hiện, là một người tên Hồng Đậu, người đó nói: “Anh mãi mãi là người đúng, tôi mãi mãi tin tưởng anh, ủng hộ anh, yêu anh.”

Tim Trần Minh Uẩn thắt lại, hắn lập tức bấm vào ảnh đại diện hình chim hồng hạc đó, muốn xem trang chủ của Hồng Đậu, nhưng bấm kiểu gì cũng không mở được, hắn làm mới lại trang, người tên Hồng Đậu đó đã xoá lời nhắn, như chưa từng đến đây. Trần Minh Uẩn thở hắt ra, cuối cùng đặt điện thoại xuống đi ngủ.

Văn Tự ngồi trước máy tính, nhìn dòng bình luận ác ý vừa xuất hiện đã bị nhân viên xoá mất, anh chàng kia mệt gần chết, kể từ khi Lý Quần Thanh đăng video, y đã bị một cuộc điện thoại của lãnh đạo cử tới bên cậu út nhà họ Văn, xoá từng dòng bình luận phỉ báng Lý Quần Thanh. Thiếu gia Văn không giận cũng uy nghiêm, khí phách toát ra vô cùng đáng kính sợ, ngồi thế cả đêm cũng không thấy cậu tỏ ra mệt mỏi chút nào.

Buổi sáng Lý Quần Thanh dậy, đêm hôm qua anh tắt điện thoại, sáng nay bật máy ôm quyết tâm sẽ phải đọc rất nhiều lời thoá mạ, chỉ mở ra mà không có, bên dưới video của anh toàn là lời nhắn ủng hộ anh, hơn nữa càng ngày càng đông người ủng hộ, nói rằng đừng làm tổn thương người vô tội. Lý Quần Thanh lấy làm lạ, rõ ràng hôm qua nhiều bình luận ác ý như thế, sao sáng nay đều biến mất?

Anh không có thời gian nghĩ ngợi, hôm nay phải đến dạ tiệc từ thiện với bố mẹ mình, anh phải mau chóng sửa soạn. Anh đến phòng Trần Minh Uẩn gọi hắn dậy, hắn mắt nhập nhèm, kéo áo Lý Quần Thanh, hiếm khi dùng tiếng Anh làm nũng một lần, đòi anh cho hắn ngủ thêm.

Lý Quần Thanh bỏ tay Trần Minh Uẩn ra, kéo chăn lên giúp hắn: “Được được, anh ngủ đi. Hôm nay tôi bận, phải khuya mới về được, anh tự gọi đồ ăn ngoài nhé.”

Trần Minh Uẩn nửa tỉnh nửa mơ, ừm một tiếng rồi vùi vào chăn tiếp tục ngáy pho pho.

Ngồi trên ô tô, mẹ anh cứ nhìn anh mãi, Lý Quần Thanh ngoái đầu mỉm cười với mẹ: “Mẹ, sao thế ạ?”

Mẹ anh giơ tay cầm lấy tay anh, vuốt ve từng chập, nói: “Trần Minh Uẩn là một người rất dịu dàng, cậu ta cũng tiếp xúc với con lâu thế rồi, mẹ thấy cậu ta có ý đó với con, con trai cưng à, hay là con…”

“Mẹ, con chỉ coi anh ấy là bạn bè thôi. Giờ con tạm thời không muốn hẹn hò.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Hầy, đều tại thằng Tưởng Quân… ôi…” Bà vuốt nhẹ tóc Lý Quần Thanh, đau lòng nhìn con trai mình, cuối cùng lòng chua xót, ngả đầu tựa lên vai Lý Quần Thanh, “Con ơi, giờ con sống vui vẻ là được, đừng để mình chịu thiệt, nhé?”

Đến khi dạ tiệc kết thúc, Lý Quần Thanh được Văn Loan Thần gọi đến quán bar uống rượu. Nhắc đến thì họ đã không gặp nhau ba năm trời, Văn Loan Thần rất muốn hàn huyên với bạn cũ, nhưng cứ nhớ đến việc làm của Văn Tự bèn không còn mặt mũi nào hẹn Lý Quần Thanh nữa, lần này uống rượu nóng máu, cuối cùng cũng dồn can đảm gọi điện thoại cho anh. Lý Quần Thanh phân biệt được rõ tốt xấu, Văn Tự là Văn Tự, Văn Loan Thần là Văn Loan Thần, anh sẽ không giận lây sang người vô tội vì lỗi lầm của kẻ khác.

Mặc dù Lý Quần Thanh và Văn Loan Thần đã không liên lạc rất lâu, nhưng vừa gặp mặt vẫn có chuyện để nói. Có điều Văn Loan Thần uống hơi nhiều, trò chuyện mãi bèn nhắc đến Văn Tự.

Anh ta kể Văn Tự đã viết rất nhiều thư, anh ta không đọc được, nhưng nhìn thấy trên trang cá nhân của Văn Tự. Trang cá nhân của Văn Tự rất sạch sẽ ngay ngắn, ngày nào cũng đăng, đều đăng phần cuối thư, kết thư biểu đạt biến hoá đa dạng, nhưng tổng quát mãi mãi không gì ngoài câu xin lỗi.

Văn Loan Thần phát hiện vẻ mặt Lý Quần Thanh thay đổi, anh ta uống một hớp rượu, nói: “Không nhắc đến nó nữa, tôi uống nhiều quá, cậu đừng để bụng.”

Lý Quần Thanh lắc đầu, nói: “Không sao. Cậu ta thích tự cảm động thì tự cảm động đi, tôi và cậu ta đã không còn quan hệ gì từ lâu rồi.”

Miệng thì nói vậy, nhưng anh nhìn ly rượu màu đỏ trước mặt, bỗng nhớ đến biểu cảm của Văn Tự nhìn anh hôm ấy, là choáng váng khi làm sai, là nỗi sợ hãi không biết phải làm gì.

Sợ gì chứ. Văn Tự thì sợ cái gì nữa?

Anh giơ tay cầm lấy ly rượu đó, ngửa đầu uống cạn, tán gẫu với Văn Loan Thần một vài chuyện khác, uống đến khi đầu nặng chân nhẹ, mới trở về nhà.

Khu dân cư mất điện, Lý Quần Thanh cầm điện thoại soi đèn, vịn cầu thang từ từ đi lên từng bậc một, uống rượu nhiều quá nên anh cứ lảo đảo, cầu thang trước mắt tựa xoắn ốc, muốn hút anh vào.

Anh dựa vào cầu thang, không đi nổi nữa, ngoẹo đầu tựa vào cầu thang mơ màng chực ngủ.

Người vẫn luôn đi theo sau anh thấy anh định gục trên cầu thang, lập tức xông tới đỡ anh, Lý Quần Thanh bị đánh thức bởi động tĩnh này, người đang ôm anh đeo khẩu trang, mũ áo hoodie rộng thùng thình ép sát tóc người đó, che khuất toàn bộ đường nét khuôn mặt nhận dạng được.

“Cậu là?”

Người đó không nói gì, khom lưng bế Lý Quần Thanh lên, bế anh đi từng bậc cầu thang một cách vững vàng.

Lý Quần Thanh cầm điện thoại, một tay ôm cổ người đó, cố gắng lại gần nhìn vào mắt người ta, màu xanh biếc, ai có mắt xanh biếc nhỉ? À, là Trần Minh Uẩn chăng. Nhìn mãi, anh bèn nhắm mắt, hai tay ôm chặt, gục vào vai người đó ngủ thiếp đi.

Đến tầng nhà Lý Quần Thanh, chân Văn Tự đau nhức, cậu nghiêng đầu ngắm nửa khuôn mặt xinh đẹp của Lý Quần Thanh, không nhịn được từ từ xích lại gần, hôn anh cách lớp khẩu trang.

Lòng người mãi mãi không biết thoả mãn. Ban đầu Văn Tự chỉ muốn gặp anh mà thôi, sau đó cũng chỉ muốn ôm anh, giờ chỉ muốn hôn anh.

Hôn mãi, khẩu trang bị cởi ra, cậu đỡ mặt Lý Quần Thanh, hôn lên cặp môi đỏ mà cậu đã nhớ ba năm trời. Cậu vuốt ve mặt Lý Quần Thanh, như vuốt ve món đồ dễ vỡ quý giá, dè dặt, thận trọng và thành kính.

Cậu không dám hít thở, chỉ sợ hít thở đánh thức người mình yêu, sợ phá hỏng giấc mộng này. Chất lỏng nóng hổi rơi xuống mặt, hàng mi Lý Quần Thanh run rẩy, từ từ mở mắt ra, còn chưa kịp nhìn rõ gương mặt gần trong gang tấc, một luồng sáng đèn pin gọi vào, có người hỏi: “Ai ở đó đấy?”

Người đang bế anh đặt anh xuống bên tường, Lý Quần Thanh giơ tay níu gấu quần cậu, hỏi: “Cậu là Văn Tự à?”

Bóng Văn Tự định bỏ đi chững lại, cậu quay người cụp mắt nhìn Lý Quần Thanh, đèn pin bên kia lại rọi tới, ánh sáng lạnh lùng chiếu sáng nước mắt trên mặt Văn Tự, Lý Quần Thanh ngơ ngác nhìn cậu, lại hỏi, “Tại sao cậu lại khóc?”

Người đang cầm đèn pin như nhìn rõ người dưới đất là Lý Quần Thanh, vừa gọi anh vừa đi tới.

“Không phải.” Văn Tự nhẹ nhàng dời bước, quay người bỏ đi.

Trần Minh Uẩn ngồi xổm bên cạnh Lý Quần Thanh, ngửi thấy mùi rượu, hắn nhìn Lý Quần Thanh cứ nhìn góc ngoặt mãi, đi tới đó rọi đèn, một bóng người cao to biến mất trong bóng tối.

Trần Minh Uẩn lại vòng về chạm vào mặt Lý Quần Thanh, hỏi: “Anh không sao chứ?”

Lý Quần Thanh lắc đầu, nhìn vào mắt Trần Minh Uẩn, giơ tay chạm vào, nói: “Tôi nhìn thấy một chú chó con mắt xanh biếc bật khóc, khóc rất đáng thương, tôi có thể mang nó về nhà, nuôi nó được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK