Văn Tự khom lưng xuống dưới, hai tay cầm eo Lý Quần Thanh, ánh sáng tối tăm chuyển động trong con ngươi mắt màu nâu thẫm của cậu ta, thứ đang cuộn trào là vô số dục vọng trần trụi đáng sợ mà Lý Quần Thanh không dám nhìn thẳng: “Tại lần nào anh cũng phải chống lại tôi, tôi chưa bao giờ quấy phá vô lý, tôi chỉ muốn gặp anh, muốn hôn anh, muốn làm tình với anh, nào có yêu cầu gì quá đáng? Lý Quần Thanh, anh đã đến rồi, giả vờ bị tôi đe doạ, bất đắc dĩ phải làm tình với tôi là được.”
“Nền tảng của việc làm tình là tình yêu, cậu hiểu không?”
Lý Quần Thanh ngoảnh đầu đi, khuôn cằm xinh đẹp khiến cõi lòng Văn Tự rục rịch, cậu ta giơ tay vuốt ve, sau đó cúi đầu hôn lên đó từng chút một, ngón tay cũng thong thả cởi cúc áo của Lý Quần Thanh, làn da của anh mềm quá mịn quá, Văn Tự chỉ sờ thôi đã thấy sung sướng: “Có, tôi yêu anh đủ chưa?”
“…” Lý Quần Thanh túm tay Văn Tự, cười lạnh lùng nhìn cậu ta, như nhìn một trò đùa, “Tình yêu của cậu chẳng có trọng lượng, chẳng đáng một xu.”
Văn Tự mỉm cười với Lý Quần Thanh, anh còn chưa nhận ra điều gì từ nụ cười không rõ ý nghĩa đó, cậu ta bỗng kéo anh lên, đẩy anh ngã vào đống chim hồng hạc, tầm nhìn của Lý Quần Thanh bị chim hồng hạc rơi xuống che khuất, anh không kịp hất chim hồng hạc ra, Văn Tự đã cúi xuống, ôm gáy anh, lẩm bẩm bên tai anh: “Bây giờ là thế. Nhưng sau này ngày nào anh cũng ở cùng tôi, ngày nào tôi cũng yêu anh một chút, tình yêu sẽ tích luỹ nhiều hơn, anh muốn nặng bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Lý Quần Thanh, làm tình với tôi đi, ngay bây giờ, đừng từ chối tôi nữa.”
Áo sơ mi cắm thùng của Lý Quần Thanh bị Văn Tự kéo lên, cánh tay gân xanh ngoằn ngoèo co lên, ngón tay thon dài trắng muốt vuốt ve vùng bụng trắng mềm của Lý Quần Thanh, nhẹ nhàng mò xuống, vòng ra sau lưng anh, muốn sờ vào nơi mềm mại hơn, có thể khiến anh sung sướng.
“Đợi đã, đợi đã!” Lý Quần Thanh vươn tay sờ lung tung, anh chạm tới cổ Văn Tự, đè cậu ta về phía mình, nhìn vào mắt nhau qua kẽ hở đống đồ chơi màu hồng, “Tắm sạch đã, cậu tắm sạch đi đã.”
Văn Tự nhướn lông mày, đứng dậy lùi lại, Lý Quần Thanh đứng dậy theo, Văn Tự tụt quần lót xuống không báo trước, khúc dương v*t vẽ chim hồng hạc giống trong ảnh đó không còn buồn cười nữa, căng máu sưng phồng, vừa đỏ vừa thô, nom càng đáng sợ hơn.
“Tôi cứ tưởng anh thích, được thôi.” Văn Tự sờ quy đầu, kéo quần lót lên, tranh thủ lúc Lý Quần Thanh không đề phòng, cậu ta lại đi tới trước mặt anh, hôn anh một phát, rồi quay người gõ cửa bảo Hứa Gia Đình mở cửa.
Văn Tự vừa đi, cửa liền bị kéo lên nhanh chóng, Lý Quần Thanh đi tới gõ cửa, quả nhiên bên ngoài không có phản ứng gì. Lý Quần Thanh từ bỏ việc đấu tranh, lùi về đống đồ chơi, ngồi trên đồ chơi cân nhắc cách đối phó với Văn Tự.
Kết quả cân nhắc chỉ có một, lên giường với cậu ta, mọi chuyện đều dễ dàng. Nhưng anh không muốn, không muốn chút nào. Anh cho rằng làm tình là việc phải được tiến hành bởi hai người yêu nhau, chứ không phải một người đau khổ, một người tận hưởng tột độ trên giường. Huống hồ anh chẳng thích kẻ làm tình với anh chút nào, có thể nói là hận tận xương tuỷ, chỉ ước người này biến mất trước mắt mình ngay tức khắc.
Nhưng nếu Văn Tự biến mất, anh sẽ lại nghĩ, người này đang ấp ủ âm mưu gì, cậu ta lại định tra tấn những người không liên quan đến chuyện này ra sao. Gặp cậu ta cũng sợ, không gặp càng đáng sợ hơn.
Cửa lại mở.
Lý Quần Thanh không ngẩng đầu lên, anh đang đọc tài liệu bằng điện thoại. bề ngoài anh điềm tĩnh, nhưng trong lòng thấp thỏm không yên. Nhiều chữ hơn, hơn chút nữa, đủ khiến anh quên mất Văn Tự sắp làm gì với mình là được.
“Đọc gì thế?” Văn Tự cầm khăn tắm lau nước đọng trên cơ bắp, khom lưng nhích tới gần tai Lý Quần Thanh, nhìn điện thoại của anh, nước nhỏ từ đuôi tóc cậu ta rơi xuống vai anh, chậm rãi ngấm vào chiếc áo trắng.
Lý Quần Thanh hơi quay đầu, nhìn cậu ta: “Cậu đọc hiểu không?”
“Tàm tạm, nhưng tiếng Anh chuyên ngành quá thì vẫn không đọc được,” Văn Tự nhìn cần cổ Lý Quần Thanh, xích lại gần hôn một phát, “Tôi rất vô dụng, nhưng anh giỏi giang là được rồi. Giờ được chưa?”
“…” Lý Quần Thanh nhích từ bên dưới Văn Tự ra trước mặt cậu ta, lướt xuống dưới tài liệu tiếng Anh, anh sờ cánh mũi bằng ngón trỏ, nói, “Tôi dạy cậu đọc tài liệu tiếng Anh, thế nào?”
“Tôi không muốn học, trừ phi học làm tình.”
Văn Tự giơ tay cầm lấy điện thoại của Lý Quần Thanh, mở trình duyệt, nhập một địa chỉ trang mạng, cậu ta tìm một ID rồi bấm vào trang chủ, sau khi tìm được video mà cậu ta từng xem, cậu đật điện thoại vào kẽ bậu cửa sổ, tăng âm lượng, Lý Quần Thanh muốn đi lấy điện thoại của mình, tay anh bị Văn Tự túm chặt, cậu ta ôm lấy anh, đặt anh tỳ lên lan can, mặc kệ anh còn muốn nói gì đó, cậu ta chẳng chờ nổi lấy một khắc nào nữa.
“Giọng người đàn ông trong video đó rất giống anh, anh nghe mà xem,” Văn Tự hôn xương quai xanh của Lý Quần Thanh, cậu ta ngước mắt nhìn anh, lưỡi đi một vòng men theo xương quai xanh của anh, “Anh không thích rên, thế thì để anh ta làm thay anh. Các GV khác tôi đều không thích, tôi thích cái này, người đàn ông đó giống anh quá, vẻ mặt trên giường và ánh mắt né tránh tôi, đặc biệt là giọng nói giống y hệt, tôi xem lần nào bắn lần ấy, đương nhiên, được chịch anh mới là sướng nhất.”
Người đàn ông trong video đã bị kẻ khác đút vào, tiếng rên đau đớn ban đầu của anh ta dần trở nên sung sướng, tiếng rên rỉ bắt đầu cố tình lấy lòng gã đàn ông đang ** mình, càng rên càng khiến người ta đỏ mặt.
“… Tắt đi.” Lý Quần Thanh ra lệnh.
“Ha, chẳng biết đỏ mặt chút nào, chẳng có chút ham muốn nào sao?” Văn Tự nhích tới hôn lên mặt anh, thong thả dời môi đến chóp tai đỏ bừng sắp nhỏ máu của anh, chạm vào nhè nhẹ, “Nhưng chỗ này đã đỏ bừng rồi, Lý Quần Thanh, anh cũng chào cờ rồi phải không?”
Ánh mắt Lý Quần Thanh vẫn bình tĩnh: “Không.”
“Thế cho tôi xem nào, tôi thích xem.” Văn Tự nói đoạn bèn kéo quần của anh xuống, Lý Quần Thanh giơ chân định đạp cậu ta, Văn Tự chặn chân của anh trước, cậu ta lật người anh, đè anh lên kính, tụt phắt quần anh xuống hẳn.
Lý Quần Thanh mặc quần lót tam giác màu trắng, anh thích màu nhạt, giống như tính cách của bản thân anh. Nhưng bây giờ trong mắt Văn Tự thì khác. Quần lót trắng bao bọc cặp mông vểnh vừa tới của Lý Quần Thanh, trắng nõn mềm mại đến thế, thích hợp bị cậu ta chịch nhất.
“Lý Quần Thanh,” Văn Tự chặn cùi chỏ Lý Quần Thanh định tấn công bụng mình, cậu ta lại đè tay anh lên kính, tóm chặt, “Những chiêu anh dạy tôi, tôi đều nhớ rõ, đừng làm việc công dã tràng nữa, đánh nhau thật thì anh không phải đối thủ của tôi đâu, anh biết mà.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Thế cậu có thể nổi điên đánh người ta đến chết như lần ở sàn đấm bốc, tôi không trách cậu đâu.”
“Tôi sẽ không đánh nhau với anh, cơ thể anh đẹp thế này không nên bị đánh cho đầy rẫy vết thương, chỉ thích hợp làm tình với tôi thôi.” Văn Tự kéo quần lót của Lý Quần Thanh xuống một nửa, giơ tay bóp mông anh, ngắm lỗ huyệt màu đỏ vừa hết sưng đó, yết hầu cậu ta chuyển động, kéo phăng khăn tắm, bên trong chẳng mặc gì cả, chỉ có một khúc dương v*t màu đỏ sốt sắng muốn được bao bọc, đang đứng sừng sững.
Cậu ta chọc quy đầu, Lý Quần Thanh lập tức ưỡn người về phía trước, tiếng rên rỉ của đàn ông bên tai sắp phá vỡ màn hình, khiến đầu người ta kêu ong ong không ngừng.
“Sợ gì? Có phải chưa từng vào đâu?”
Văn Tự giơ tay vòng tới cổ họng Lý Quần Thanh, bóp cổ anh, nhét vào bên trong, Lý Quần Thanh ưỡn dài cổ ngửa đầu, đau đớn khiến anh chau mày.
Văn Tự nghiêng đầu hôn lên má anh, cậu ta kéo chiếc áo sơ mi trắng ngay ngắn của anh xuống, để lộ bả vai xinh đẹp của anh.
“Ưm…” Lý Quần Thanh không kìm được rên rỉ, bật ra tiếng, nửa thân trên của anh dán sát mặt kính, hai đầu v* màu hồng dán lên đó, cảm giác lạnh băng khiến anh không nén được run lẩy bẩy, anh ngoảnh đầu, muốn nhìn Văn Tự, “Chướng quá… cậu ra ngoài đi đã…”
“Anh sẽ ra nước,” Văn Tự quay đầu Lý Quần Thanh, không cho anh ngoái lại, “Tôi chà xát một lúc nữa, giống như lần đầu tiên, anh sẽ ra rất nhiều nước, đúng không?”
“Không đúng…” Lý Quần Thanh xấu hổ và giận dữ không thôi, trong mắt anh toàn là phẫn nộ, “Không phải tôi…”
“Không đúng à? Thế đây là gì?” Văn Tự cọ xát rất nông, cậu ta đã cảm thấy bên trong Lý Quần Thanh đã rỉ nước, bèn nhét vào trong thêm một đoạn, còn tạo ra âm thanh như đùa dai. Lý Quần Thanh nhắm mắt, cắn môi, nhưng anh vẫn không tránh được nụ hôn của Văn Tự.
Tay Văn Tự vòng ra trước ngực Lý Quần Thanh, ngón tay nổi rõ khớp xương kẹp đầu v* bé nhỏ của anh, rõ ràng Lý Quần Thanh đã mềm nhũn, Văn Tự cắn cần cổ anh, canh đúng lúc đâm lút cán, tiếng rên đứt quãng của anh tắt ngóm.
“Sướng chết mất, Lý Quần Thanh ơi.”
Văn Tự xoa nắn đủ đầu v* của Lý Quần Thanh, thong thả lần xuống dưới, đỡ eo anh, bắt đầu thúc.
“Cậu…” Lý Quần Thanh hít sâu một hơi, mới thích nghi được với cuộc tấn công quá dữ dội của Văn Tự sau lưng, lời đến miệng anh đổi cách diễn đạt khác, “Đừng làm việc xấu xa.”
Văn Tự khom lưng hôn vai Lý Quần Thanh, cậu ta ngắm anh bị mình thúc đến nỗi hàng mi cũng run rẩy theo, dương v*t chỉ ước to thêm mấy chục lần. Cậu ta mỉm cười dửng dưng, nói: “Là vì Tưởng Quân, nên anh mới quay lại phải không.”
Lý Quần Thanh không trả lời cậu ta, anh bị thúc đến nỗi toàn thân mềm nhũn, chẳng biết lần tiếp theo nói chuyện phải lấy hơi mấy lần.
Văn Tự không nghe thấy Lý Quần Thanh trả lời, cậu ta thấy buồn bực vô cớ, nhưng trước giờ anh đều không để ý đến cậu ta, cậu ta cũng quen rồi. Có điều chuyện này liên quan đến Tưởng Quân, anh ghim Tưởng Quân trong đầu, muốn anh chết có mấy trăm cách, Tưởng Quân Tưởng Quân, anh chỉ biết mỗi Tưởng Quân!
“Thì ra anh có thể làm đến mức này vì nó, Lý Quần Thanh, anh thật sự khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác đấy.” Văn Tự càng thúc càng mạnh, bản thân cậu ta cũng không phát hiện ra mặt mình đã sầm sì đến mức đáng sợ, “Thế tôi muốn anh tự sướng trên giường tôi cho tôi xem, anh cũng bằng lòng à?”
“… Không được.” Chuyện mất mặt như thế, anh tuyệt đối không thể làm được.
Văn Tự bật cười trầm vài tiếng, cậu ta giơ tay bịt miệng Lý Quần Thanh đang định lấy hơi, vươn người hôn lên chóp mũi anh, hôn cặp mắt ướt át của anh, nhàn nhã như đang nói sáng mai ăn gì: “Đã đến mức này rồi, anh còn thanh cao cái gì nữa? Lý Quần Thanh, tôi ghét nhất anh từ chối tôi, giờ anh từ chối tôi một lần, tôi *** anh một lần, rồi đi gây rắc rối cho Tưởng Quân một lần, thế nào?”