• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xong việc, Hà Duệ Phong cảm thấy chính mình gan thật lớn.

Nếu lúc đó lỡ làm dơ bộ sofa cực kỳ sang trọng trong phòng khách của Đặng Thành Ninh, không biết anh sẽ xấu hổ đến mức nào, mà có khi còn giận nữa.

Về đến nhà nghĩ lại, hắn cảm thấy thật sự hối hận.

Hai ngày liền, cứ như cầm thú, chẳng nói với nhau được câu nào, vậy mà hôm nay còn dám cởi quần anh.

Cuối cùng, Đặng Thành Ninh rúc vào sofa, nhắm chặt mắt, không dám nhìn hắn.

Hà Duệ Phong thấy anh đáng yêu không chịu được, liền bế ngang anh lên, đưa vào phòng ngủ để thay quần áo. Trên đường đi, hắn cố ý để mình chạm vào Đặng Thành Ninh.

Mỗi lần bị chạm nhẹ, anh lại run lên.

Đến phòng ngủ, Hà Duệ Phong đặt Đặng Thành Ninh xuống, không nhịn được lại ôm hôn anh một lúc rồi mới buông ra, nói: “Thật xin lỗi cục cưng, em thay đồ đi, anh về trước.”

Nghe Hà Duệ Phong nói muốn đi, Đặng Thành Ninh mới mở mắt.

Khóe mắt anh đỏ ửng, dáng vẻ như vừa bị bắt nạt, lại đáng thương nhìn hắn, ánh mắt như đang cầu xin hắn đừng đi.

Hà Duệ Phong bị ánh mắt ấy làm trái tim vừa mềm vừa tê.

Hắn cúi xuống ôm lấy Đặng Thành Ninh.

Đặng Thành Ninh nhẹ nhàng vòng tay ôm eo hắn, giọng khàn khàn nói: “Anh như thế này thì làm sao ra ngoài được…”

Hà Duệ Phong xoa đầu anh, thành thật trả lời: “Em cứ ở đây đợi, anh ra ngoài phòng khách bình tĩnh chút. Không thể cứ ôm em mãi, càng ôm anh càng không kiềm chế nổi.”

Nói xong, Hà Duệ Phong định bước đi. Nhưng Đặng Thành Ninh không chịu buông tay, anh nắm lấy vạt áo hắn, chậm rãi đưa bàn tay trắng nõn định sửa lại áo cho hắn.

Hà Duệ Phong lùi một bước, kéo ra khoảng cách.

Hắn cầm tay anh, cúi xuống hôn vào lòng bàn tay, cười bảo: “Không được đâu, cục cưng. Anh sợ sẽ làm em mệt, thật sự không kiểm soát nổi mình.”

Đặng Thành Ninh ngơ ngác nhìn hắn.

Ánh mắt đó khiến Hà Duệ Phong suýt nữa không bước đi nổi. Nhưng cuối cùng, một chút lý trí còn sót lại kéo hắn trở về: đêm khuya thế này, không chuẩn bị gì cả, ngày mai còn phải đi làm…

Hắn ra phòng khách, ngồi một lúc lâu. Lợi dụng màn đêm đen kịt, mặc chiếc áo đã lấm bẩn, hắn lén dắt xe đạp về nhà.

Vừa về đến nhà, hắn đã bắt đầu nhớ người yêu.

[Gia Bối: Về đến nhà rồi.]

[DCN: Ừm.]

[Gia Bối: Nhớ em.]

[Gia Bối: Em có nhớ anh không?]

Đối phương im lặng rất lâu, rồi mới trả lời một chữ “Ừm.”

[Gia Bối: Ngày mai mình ra ngoài đi dạo nhé, chứ ở nhà anh chẳng nói được gì với em, trong đầu toàn nghĩ đến chuyện đó.]

[Gia Bối: Anh có dọa em không?]

Lần này, cũng phải rất lâu sau, tin nhắn mới hiện lên.

[DCN: Không đâu.]

[DCN: Em thích.]

Hà Duệ Phong mừng đến mức suýt ném bay điện thoại, rồi quay sang đấm vài cú vào không khí để xả hết cơn phấn khích.

Nhớ đến dáng vẻ của Đặng Thành Ninh hôm nay, Hà Duệ Phong không khỏi tà dâm khó sửa. Hắn cởi chiếc áo dính mùi tinh dịch của Đặng Thành Ninh rồi bước vào phòng tắm, tắm đến 40 phút.

Thứ ba, Đặng Thành Ninh tan làm đúng giờ. Nhưng Hà Duệ Phong thì khác, thứ năm và thứ sáu trường hắn tổ chức đại hội thể thao, bận rộn đến tận 8 giờ tối mới về được nhà.

Ăn cơm xong, Hà Duệ Phong chạy đến chờ dưới lầu nhà Đặng Thành Ninh. Hai người như dự tính, cùng nhau đi tản bộ.

Kể từ sau khi có mối quan hệ thân mật, Hà Duệ Phong cảm thấy mọi thứ thật khác. Đi cạnh Đặng Thành Ninh, hắn cứ lâng lâng, muốn chạm vào anh, muốn ôm anh. Tiếc là ở ngoài đường không tiện làm gì quá đà, đành phải dùng lời nói để thỏa mãn.

“Em thơm quá, cục cưng.”

“Sao em mặc gì cũng đẹp vậy? Anh muốn ôm em quá.”

“Đi đến chỗ ngoặt kia, anh hôn em một cái được không?”

Đặng Thành Ninh nghe hắn nói mà mặt lúc đỏ lúc trắng, hạ giọng khuyên: “Đường nhiều người lắm, anh… anh đừng nói bậy nữa.”

Hà Duệ Phong chẳng mấy để ý.

Thực ra trên đường cũng không đông lắm, hầu hết mọi người đeo tai nghe, ai thèm để ý họ nói gì.

Nhưng không muốn làm Đặng Thành Ninh khó xử, Hà Duệ Phong đề nghị: “Hay mình đến công viên nhỏ gần đây ngồi chơi một chút?”

Công viên này gần nhà Hà Duệ Phong, là một khu nhỏ trong khu dân cư, có vài thiết bị tập thể dục đơn giản, mấy trò chơi cho trẻ em, và một con đường chạy bộ. Lúc vắng người, Hà Duệ Phong thỉnh thoảng đến đây chạy bộ để thư giãn.

Trong lòng Hà Duệ Phong mang chút toan tính.

Hắn định đưa Đặng Thành Ninh đến bờ hồ nhỏ trong công viên, lợi dụng bóng tối và bụi cây để lén hôn anh. Nhưng không ngờ, khi vừa đến, hắn chết lặng: tất cả ghế dài đều đã có bác trai, bác gái ngồi nói chuyện phiếm. Khu trò chơi thiếu nhi thì ồn ào náo nhiệt, tiếng hét, tiếng cười, và cả tiếng la rầy của các bậc phụ huynh vọng đến không ngừng.

Thứ ba mà hơn 9 giờ tối rồi, sao lắm đứa trẻ không chịu làm bài tập, cũng chẳng chịu ngủ thế này? Hà Duệ Phong thầm nghĩ.

Không tìm được chỗ ngồi, Hà Duệ Phong đành dẫn Đặng Thành Ninh đi vòng quanh công viên.

“Thật xin lỗi.” Hà Duệ Phong cúi đầu nhận lỗi. “Anh lẽ ra phải sắp xếp cuộc hẹn tốt hơn, kết quả lại dắt em đi lòng vòng thế này.”

Trong ánh đèn đường mờ tối, những lùm cây rậm rạp phủ bóng xuống con đường nhỏ. Có vẻ Đặng Thành Ninh cuối cùng cũng thả lỏng hơn, anh vừa đi vừa quay đầu nhìn Hà Duệ Phong, nở một nụ cười, rồi nói: “Không sao đâu. Tan làm xong thời gian quá ngắn, đâu thể đi xa được. Cuối tuần sẽ thoải mái hơn.”

Hà Duệ Phong vội nói rõ: “Thật ra ngày thường công việc cũng nhàn lắm, anh thường tan làm đúng 5 giờ. Chỉ là gần đây phải chuẩn bị đại hội thể thao nên hơi bận. Thứ năm, thứ sáu là ngày diễn ra sự kiện, bắt đầu từ tối mai anh phải lo sắp xếp. Mấy hôm nay chưa rảnh ra ngoài được.”

“Cuối tuần thì sao?” – Đặng Thành Ninh hỏi.

“Cuối tuần rảnh, tuần sau cũng không có việc gì.” – Hà Duệ Phong đáp, rồi chợt nhớ ra, hỏi thêm: “Em có mệt không? Anh không muốn làm em mệt mỏi vì phải gặp anh sau giờ làm đâu. Nhưng mà… anh nhớ em lắm. Gặp nhau mỗi ngày, em có thấy phiền không?”

Đặng Thành Ninh yên lặng một lúc, giọng nhẹ nhàng: “Vì sao đột nhiên lại…”

Hà Duệ Phong nhìn anh, tâm trí rối bời, chẳng nghĩ được gì khác.

Khi không đi làm, Đặng Thành Ninh thường mặc áo sơ mi cotton hoặc lụa, kiểu nào cũng khiến anh trông như một vị vương tử tự do, ưu nhã.

Trong lòng Hà Duệ Phong như có gì cào nhẹ, câu nói của Đặng Thành Ninh lướt qua não hắn, chẳng để lại dấu vết nào.

“Đột nhiên làm sao cơ?” – Hà Duệ Phong lặp lại câu hỏi của anh.

Đặng Thành Ninh ngước lên nhìn hắn. Dưới bóng cây lay động, khuôn mặt anh như mang một nét tối tăm khó diễn tả. Hà Duệ Phong ngây người, tim không khỏi đập loạn.

“Đột nhiên… muốn ở bên em, đột nhiên muốn gặp em mỗi ngày.” – Đặng Thành Ninh nói với giọng khó khăn. – “Là vì sao?”

Hà Duệ Phong thu lại những suy nghĩ lan man, cân nhắc một lúc rồi nghiêm túc trả lời: “Không phải đột nhiên đâu, thật ra anh đã muốn gặp em thường xuyên từ lâu rồi, chỉ là không dám nghĩ đến. Anh sợ em giận, sợ em nghĩ anh đổi ý nhanh quá, rồi em… em sẽ chặn anh. Còn muốn ở bên em, đương nhiên là vì anh thích em.”

“Thích em ở điểm nào?” – Đặng Thành Ninh hỏi tiếp.

Hà Duệ Phong cảm thấy câu hỏi này thật ra không cần phải trả lời, nhưng hắn vẫn đáp ngay: “Thích tất cả mọi thứ.”

Tuy nhiên, Đặng Thành Ninh dường như không hài lòng với câu trả lời ấy. Anh khẽ mím môi, cố gượng cười để che giấu cảm xúc, nhưng trong đáy mắt vẫn lộ rõ chút gì đó buồn bã.

Nhìn thấy ánh mắt ấy, Hà Duệ Phong bất giác hoang mang: Sao vậy nhỉ?

“Cục cưng, em…”

Không kìm được, hắn bước tới nắm chặt tay Đặng Thành Ninh, mười ngón tay đan vào nhau, như muốn bày tỏ rằng mọi thứ về anh, từ nhỏ nhặt đến lớn lao, hắn đều thích.

Đặng Thành Ninh giật mình, liếc nhìn quanh quất. Con đường nhỏ khá khuất, không thấy có ai qua lại. Anh mới thở phào, để yên cho Hà Duệ Phong nắm tay, nhưng vẫn khuyên: “Đơn vị của anh ở ngay gần đây, mấy khu này chắc chắn có học sinh của anh. Anh nên cẩn thận một chút.”

Hà Duệ Phong thoáng ngớ người, câu định nói cũng quên béng, ngây ngốc hỏi: “Hả? Em thực sự để ý bị người khác nhìn thấy sao?”

Đặng Thành Ninh bất đắc dĩ đáp: “Không phải em để ý, mà anh phải chú ý chứ. Ở chỗ làm của em, chuyện này chẳng ai bận tâm. Dù ít người công khai, nhưng xu hướng giới tính cũng chẳng là vấn đề gì lớn, không ai để ý đâu. Mối quan hệ phức tạp hơn thế còn đầy rẫy. Nhưng anh thì khác. Anh là giáo viên, môi trường công tác bảo thủ hơn, anh nên cẩn thận một chút, tránh phiền phức không đáng có.”

Những lời ấy khiến Hà Duệ Phong vui đến lâng lâng. Cục cưng nhà hắn đang quan tâm hắn thật lòng!

Hắn mỉm cười giải thích: “Không sao đâu, anh đâu phải giáo viên môn chính. Giáo viên thể dục trong mắt nhà trường cũng giống như người vô hình thôi.”

Đặng Thành Ninh bất lực, liếc hắn một cái đầy trách móc.

Hà Duệ Phong cười khà khà, nắm tay anh chặt hơn, đề nghị: “Lần sau mình tìm quán cà phê nào ngồi. Ra ngoài thế này, em cứ phải lo cái này, cái kia.”

Hai người tay trong tay, chậm rãi đi dọc con đường nhỏ trong công viên vắng lặng.

“Nhưng mà…” Hà Duệ Phong cười cười “Anh ngồi yên ở quán cà phê lâu không được đâu. Từ nhỏ mẹ anh đã bảo anh mắc chứng hiếu động. Có lần đi xem mắt, hẹn ở một quán cà phê cao cấp trong trung tâm. Quán đó yên tĩnh đến nỗi nghe rõ cả tiếng muỗi bay. Anh ráng ngồi im một tiếng đồng hồ, mà cả người khó chịu không yên. Lúc về, đối tượng xem mắt còn mỉa mai, bảo không biết mông anh có bị kim đâm hay không.”

Hà Duệ Phong vừa kể vừa cười ha hả, làm không khí thoải mái hẳn lên.

“Cậu ta còn gửi cho anh một đoạn tin nhắn rất dài, trách móc anh thậm tệ, đến nỗi bây giờ nhìn tiệm cà phê thôi là anh cũng thấy ngại.”

Hà Duệ Phong vừa cười vừa kể, nhưng khi nhìn sang, hắn nhận ra Đặng Thành Ninh không cười, thậm chí nét mặt còn rất nghiêm túc.

Nụ cười của Hà Duệ Phong dần nhỏ lại, cuối cùng tắt hẳn.

Đặng Thành Ninh dừng bước, nghiêm giọng hỏi: “Cậu ta đã nói gì với anh?”

“Hả?” Hà Duệ Phong nhớ lại, vẻ mặt thoáng bối rối “Đại khái là bảo anh không biết thưởng thức cà phê, không có gu, khuyên anh nên trau dồi thêm chút khí chất.”

Ánh đèn đường chỉ rọi sáng mặt đất, khuôn mặt của Đặng Thành Ninh trong bóng tối trở nên khó đoán. Anh đứng im, mắt nhìn chăm chăm Hà Duệ Phong, cả người toát lên vẻ lạnh lùng đầy khó chịu.

Hà Duệ Phong cảm thấy không ổn, lòng bắt đầu bồn chồn.

“Rồi anh trả lời cậu ta sao?” – Đặng Thành Ninh hỏi tiếp.

Hà Duệ Phong có cảm giác như đang bị thẩm vấn, vội vàng nhớ lại và đáp: “Chắc… không trả lời gì cả. Có lẽ anh không hồi âm…”

Đặng Thành Ninh khẽ thở ra, bước thêm vài bước rồi dừng lại, im lặng một lúc trước khi nói: “Không phải chỉ cần kiểm tra tin nhắn là biết anh đã nói gì sao?”

Câu hỏi bất ngờ làm Hà Duệ Phong rùng mình, vội đáp: “Anh xóa rồi. Xem mắt thất bại là anh xóa hết.”

“Vậy à.” – Đặng Thành Ninh gật đầu, không nói thêm gì.

Hai người tiếp tục bước đi.

Ra khỏi con đường nhỏ trong công viên, họ buông tay nhau. Hà Duệ Phong đưa Đặng Thành Ninh về nhà, cả hai cùng đi thêm khoảng hai mươi phút. Suốt quãng đường, Hà Duệ Phong cảm nhận được Đặng Thành Ninh hơi buồn, nhưng không biết mình đã nói sai điều gì. Để xua tan không khí gượng gạo, hắn chỉ chăm chú kể chuyện hài hước liên quan đến công việc.

Khi đi dưới ánh đèn đường sáng hơn, Đặng Thành Ninh dường như trở lại bình thường. Nét mặt nghiêm túc trong công viên trước đó như chỉ là ảo giác của Hà Duệ Phong. Anh lắng nghe chăm chú, cười khích lệ, cho đến khi họ chào tạm biệt mà không nói thêm gì khác.

Tối hôm đó, Hà Duệ Phong nhận được một tin nhắn từ Đặng Thành Ninh.

[DCN]: Xin lỗi anh. Vừa rồi em không nên hỏi anh nhiều về chuyện anh và đối tượng xem mắt đã nói gì. Chỉ là em thấy cậu ta không lịch sự nên hơi bận tâm. Nhưng anh là người trưởng thành, em tin anh biết cách xử lý tốt. Em không nên hỏi như vậy, thực sự xin lỗi. Em không có ý gì khác, mong là không làm anh buồn.

Hà Duệ Phong đọc tin nhắn mà trố mắt.

Có đôi khi, hắn cảm thấy Đặng Thành Ninh thật sự cần được ôm lấy một cái, cần một nụ hôn nghiêm túc để anh ngừng nói mấy lời kỳ quặc như thế này.

Hà Duệ Phong vội nhắn lại.

[Gia Bối]: Cục cưng, em muốn hỏi anh bất kỳ điều gì cũng được, anh đều sẵn sàng trả lời. Em quan tâm anh, anh rất vui. Em chịu mở miệng hỏi anh, anh còn vui hơn nữa.

[Gia Bối]: Thẳng thắn là tốt lắm. Sau này em có gì thắc mắc thì cứ lập tức hỏi anh, được không?

Một lúc lâu sau, Đặng Thành Ninh mới nhắn lại vỏn vẹn hai chữ: “Được rồi.”

Hà Duệ Phong gửi thêm một biểu tượng cái ôm.

Hình nhân vật đậu nành trong bộ đồ màu xanh giang rộng hai tay ra trên màn hình điện thoại.

[Gia Bối]: Thật sự rất muốn ôm em một cái.



Nhấn mạnh lần nữa là thụ có bệnh tâm lý. Qua quá khứ của thụ chắc mọi người cũng thấy em thụ có vấn đề về thần kinh, có hội chứng tâm thần nhẹ. Nên nhiều khi hành động của em đối với công sẽ khiến mọi người khó chịu như tra hỏi, kiểm soát, nhắc đi nhắc lại về nyc của công. Nhưng hãy nhớ, ẻm bị bệnh và ẻm rất yêu công nên mới như vậy, quan trọng hơn đây là TRUYỆN.

Giải thích về tên wechat của công: Gia Bối (加贝) là được tách ra bởi Chữ Hạ (贺) trong họ của công

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK