Buổi sáng tỉnh dậy, vừa mở mắt, hắn đã thấy gương mặt đẹp trai của bạn trai mình nằm gọn trong vòng tay. Hơi thở nhẹ nhàng của anh phả lên ngực hắn, từng làn ấm áp như chạm thẳng vào trái tim hắn.
Hà Duệ Phong cố gắng cử động nhẹ nhàng để không làm anh thức giấc. Hắn ngồi xổm xuống bên mép giường, chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ ấy, đôi mắt ánh lên sự si mê.
Dù có nhìn thêm trăm lần, ngàn lần, Hà Duệ Phong vẫn không khỏi cảm thán.
Khuôn mặt ấy đẹp như một tác phẩm nghệ thuật bằng sứ trắng, tinh tế, thanh tao, hoàn mỹ.
Hắn không kiềm lòng được mà lấy điện thoại ra, lén chụp một tấm. Sau đó, với tâm trạng hân hoan, hắn rửa mặt, chuẩn bị bữa sáng rồi đi làm.
Một ngày trôi qua thật thuận lợi. Có lẽ vì hôm nay là sinh nhật của mình, Hà Duệ Phong nghĩ.
Hôm nay, mọi tiết dạy đều suôn sẻ. Không có đứa trẻ nào ngã đến mức rách da, khóc lóc như thể gãy xương. Không có cảnh bọn trẻ chạy loạn khắp sân tập. Tất cả đều yên tĩnh, ngay ngắn.
Ngay cả buổi trực trưa cũng vô cùng thuận lợi. Không có đứa trẻ nào làm đổ cơm trưa, cũng không có ai lén chạy từ tầng một lên tầng năm hay trốn trong góc sân trường để nghịch điện thoại, hút thuốc lá điện tử.
Ngày hôm nay là thứ Sáu, và lãnh đạo thậm chí không mở cuộc họp. Đúng giờ tan tầm, hắn rời khỏi trường với một tâm trạng nhẹ nhõm.
Hà Duệ Phong nhắn tin cho Đặng Thành Ninh, bảo rằng hắn tan làm đúng giờ và hỏi anh muốn ăn gì để hắn mua đồ.
Nhưng Đặng Thành Ninh không trả lời.
Trên đường về, Hà Duệ Phong tiện thể mua vài bó rau. Trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn và thịt, nên hắn dự định nấu vài món mà Đặng Thành Ninh thích.
Hôm nay, điều duy nhất hắn mong mỏi là nhanh chóng được gặp lại người bạn trai đã xa cách bấy lâu.
Vừa bước vào cửa, hắn đã lớn tiếng gọi: “Cục cưng, anh về rồi đây!”
Hà Duệ Phong nghĩ rằng Đặng Thành Ninh sẽ chạy ra đón hắn. Nhưng không có ai trả lời.
Hắn thay giày ở cửa, đặt túi đồ xuống. Ngẩng đầu lên, cảnh tượng trước mắt khiến hắn sững người.
Toàn bộ phòng khách chất đầy quà tặng.
Không phải là nói quá, những hộp quà lớn nhỏ được bọc giấy xinh xắn chất đống khắp nơi. Hộp dài, hộp ngắn, hộp dày, hộp mỏng, đủ mọi hình dạng.
Có đến hàng trăm hộp quà như vậy, chiếm hết không gian phòng khách, chỉ để chừa lại một lối đi nhỏ thông sang phòng ngủ và thư phòng.
Hà Duệ Phong vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, liền gọi lớn: “Cục cưng, em không ra đây giải thích cho anh sao?”
Không có tiếng trả lời.
Chẳng lẽ em ấy ra ngoài rồi?
Hà Duệ Phong lấy điện thoại gọi cho Đặng Thành Ninh. Tiếng chuông vang lên từ phía thư phòng.
Cuối cùng, Đặng Thành Ninh cũng bước ra, nhìn hắn với vẻ mặt đầy dè dặt. Trong ánh mắt ấy, không cần nói cũng hiểu rằng người này sẵn sàng mang cả thế giới đến trước mặt hắn, chỉ để làm hắn vui lòng.
Dù bất ngờ trước cảnh tượng này, Hà Duệ Phong vẫn không nhịn được cười khi nhìn thấy anh.
Đặng Thành Ninh khẽ nói: “Chúc mừng sinh nhật anh, Hà Duệ Phong.”
Hà Duệ Phong nhìn những hộp quà lớn nhỏ chồng chất trong phòng, bật cười:
“Thật sự là quá vui sướng rồi đấy, cục cưng. Nhưng em không định giải thích một chút sao? Đây là chuyện gì vậy? Em muốn cho anh một bất ngờ, nhưng thế này thì hơi bị kinh hãi quá. Mở hết số quà này ra, nhà chúng ta liệu có chỗ để cất không đây?”
Đặng Thành Ninh bước đến gần, nhỏ giọng nói: “Được mà. Chỉ là vì hộp nhiều, hơi to một chút thôi.”
Hà Duệ Phong vòng tay ôm lấy anh, khẽ thì thầm: “Anh muốn một món quà thật đặc biệt, nhưng món quà đó chắc là phải chậm rãi mở ra thôi.”
Nói xong, hắn cúi xuống, đặt lên môi Đặng Thành Ninh một nụ hôn.
Nụ hôn kéo dài rất lâu, lâu đến mức Đặng Thành Ninh cảm thấy đầu óc mình choáng váng, ngộp thở vì thiếu oxy. Anh đẩy nhẹ Hà Duệ Phong ra, hắn mới chịu buông tay.
Hà Duệ Phong nhìn quanh căn nhà tràn ngập quà tặng, thoáng bối rối không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Phải mở cái nào trước đây? Cục cưng, mở quà trước hay nấu cơm trước? Mở xong mấy thứ này chắc mất cả buổi. Hay anh nấu cơm trước nhé? Em đói chưa?”
Đặng Thành Ninh lắc đầu: “Hôm nay không cần anh nấu cơm. Anh mở quà trước đi.”
Anh háo hức nhìn Hà Duệ Phong, đôi mắt sáng long lanh, giống như anh mới chính là người nhận được những món quà này, tràn đầy phấn khích.
Hà Duệ Phong cười đồng ý, dọn sạch một khoảng trống trên sàn, bảo Đặng Thành Ninh ngồi lên sofa. Hắn ngồi xuống đất, cầm kéo bắt đầu mở quà.
“Cục cưng, sao lại có nhiều đồ như vậy? Em mua từ khi nào? Làm sao mang lên được đây? Quà sinh nhật mua một món là đủ rồi, em…” Hà Duệ Phong nói đến đây thì bỗng dưng ngừng lại.
Hắn vừa mở chiếc hộp lớn nhất.
Bên trong là chiếc áo thi đấu có chữ ký mà hắn yêu thích nhất, vốn được trưng bày trong phòng khách nhà Đặng Thành Ninh.
Chiếc áo vô cùng quý giá. Quý đến mức dù Hà Duệ Phong rất thích, hắn chưa bao giờ ngỏ lời xin.
Hà Duệ Phong quay lại nhìn Đặng Thành Ninh.
Đặng Thành Ninh cười rạng rỡ như một đứa trẻ, ánh mắt lấp lánh, tràn đầy mong chờ và niềm vui. Giống như anh chắc chắn rằng món quà này sẽ làm Hà Duệ Phong hài lòng nhất.
Hà Duệ Phong đột nhiên có linh cảm kỳ lạ.
Hắn nhanh tay kéo lấy một món quà khác bên cạnh, mở ra.
Đó là bộ mô hình Người thủ hộ Ngân Hà phiên bản giới hạn, được phát hành 10 năm trước. Bộ này chỉ được bán tại nước ngoài, và ngay trong ngày mở bán, fan xếp hàng dài đã mua sạch.
Hà Duệ Phong tiếp tục mở từng hộp quà.
Đặng Thành Ninh đứng bên cạnh, tay cầm một túi rác lớn, cần mẫn thu dọn giấy gói và hộp bìa. Anh còn cẩn thận đặt từng món mô hình và đồ chơi mà Hà Duệ Phong vừa lấy ra, rồi hỏi: “Để em sắp xếp gọn gàng cho anh nhé? Đặt ở chỗ này được không?”
Hà Duệ Phong lúc này mới nhận ra, giá trưng bày trong phòng khách từ lúc nào đã bị Đặng Thành Ninh thay đổi. Những mô hình vốn dĩ được đặt rải rác giờ đây bị sắp xếp chặt chẽ lại với nhau, tận dụng mọi khoảng trống để bày biện đầy các món quà sinh nhật mà Đặng Thành Ninh chuẩn bị cho hắn.
Đặng Thành Ninh cẩn thận lấy từng món quà mình đã chuẩn bị ra, từng món một, như nâng niu một báu vật.
Từ mô hình nhân vật trong “Người thủ hộ”, đôi giày bóng rổ phiên bản giới hạn, đến bản gốc truyện tranh quý hiếm, đó là bộ truyện thiếu niên mà Hà Duệ Phong yêu thích nhất, từng đọc đến cả chục lần, đến nỗi những trang truyện đã sờn cũ vì lật đi lật lại.
Hà Duệ Phong khó tin vào mắt mình. Hắn mở từng món quà, từng cái một. Suốt một tiếng đồng hồ, hắn chỉ mới mở được vài chục hộp.
Trong khi đó, Đặng Thành Ninh không hề tỏ ra mệt mỏi, kiên nhẫn thu dọn giấy gói và hộp quà, sắp xếp gọn gàng các món đã được mở ra, rồi tiếp tục ngồi nhìn hắn, ánh mắt đầy mong chờ.
Cuối cùng, Hà Duệ Phong dừng lại, quay sang nhìn anh, hỏi: “Cục cưng, em chuẩn bị mấy món này từ bao giờ? Chỉ một ngày thôi làm sao kịp đóng gói hết từng này quà?”
Đặng Thành Ninh cười, nhẹ nhàng đáp: “Em bắt đầu chuẩn bị từ trước chuyến công tác rồi. Cứ mỗi lần mua được gì, em lại lén mang về thư phòng giấu đi. Anh không phát hiện ra, đúng không? Hôm nay em chỉ gói lại những món đã trưng bày ở giá thôi, không tốn nhiều thời gian lắm. Còn mấy món lớn hơn thì em nhờ người mang đến giúp.”
Hà Duệ Phong im lặng nhìn Đặng Thành Ninh, lòng ngổn ngang. Hắn chần chừ rồi hỏi tiếp: “Những món này… ngay từ đầu, em mua đều là vì anh sao? Em chú ý đến Người thủ hộ và bóng rổ cũng vì anh à?”
Hắn không thể tin được.
Mặc dù biết rõ Đặng Thành Ninh đã thích hắn từ thời cấp ba, mặc dù biết anh từng lén chụp hình hắn, thậm chí còn gắn camera theo dõi sau khi hai người ở bên nhau… Nhưng thật sự có thể có một người vì thích hắn mà chú ý đến mọi thứ hắn yêu thích, sưu tầm và chuẩn bị chỉ vì hắn sao?
“Ừm.” Đặng Thành Ninh gật đầu, không chút ngại ngần. Với anh, điều này dường như chẳng phải chuyện gì to tát. Thấy Hà Duệ Phong dừng tay, anh còn cầm một hộp quà nhỏ khác đưa cho hắn, thúc giục: “Anh mau mở cái này đi.”
Hà Duệ Phong cầm lấy hộp quà, nhưng tay hơi run.
“Vậy truyện tranh… Em cũng đọc là vì anh sao?”
Đặng Thành Ninh lại gật đầu, ánh mắt ngây thơ, không hiểu vì sao hắn cứ mãi hỏi những câu này thay vì mở tiếp quà.
Nhìn quanh căn nhà, mọi thứ đều gợi lên một sự thật: tất cả đều là những thứ hắn thích.
Mô hình từ Người thủ hộ, bóng rổ, truyện tranh,… tất cả đều xoay quanh sở thích của Hà Duệ Phong.
Trước đây, hắn từng nghĩ rằng hai người họ là tri kỷ, là bạn đời tâm đầu ý hợp, đến cả sở thích cũng giống nhau. Từ thể loại phim yêu thích đến loại hình giải trí, tất cả đều trùng khớp hoàn hảo.
Thế nhưng giờ đây, khi nhìn thấy tất cả những điều này, tay hắn bất giác run rẩy, buông chiếc kéo.
“Cục cưng, em có thích xem phim siêu anh hùng không? Hay em chỉ xem vì anh?”
Đặng Thành Ninh ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại hỏi vậy? Em thích xem cùng anh.”
Hà Duệ Phong bật dậy, quỳ trên sàn, nhìn thẳng vào mắt Đặng Thành Ninh đang ngồi trên ghế sofa, giọng khàn đi: “Vậy… em rốt cuộc thích gì? Em thích kiểu phim nào, thích đọc sách gì, thích nghe nhạc gì, hay chơi môn thể thao nào? Cục cưng, anh thật sự không biết em thích gì.”
Đặng Thành Ninh nhìn hắn, ngơ ngác một chút, rồi khẽ cười. Anh trả lời bằng giọng nhẹ nhàng, không hề do dự: “Em thích anh.”
Đáp án đó làm Hà Duệ Phong như bị sét đánh.
Hắn sững sờ, ngây người nhìn người trước mặt mình, đôi mắt sáng lấp lánh, nụ cười ngây thơ, và câu trả lời đơn giản đến mức đánh gục mọi lý lẽ trong lòng hắn.
Hắn quỳ xuống, dùng hai đầu gối tiến lại gần anh, vươn tay ôm chặt lấy chân anh, để mặt mình khổ sở dựa vào đùi anh.
“Em vì cái gì, vì sao không nói sớm cho anh biết?”
Đặng Thành Ninh nghi hoặc mà vuốt tóc ngắn của hắn.
“Em vì sao không nói với anh là em thích anh? Em vì sao không lại gần anh khi còn học cấp ba?” Hạ Duệ Phong thống khổ hỏi.
Hắn không thể tưởng tượng nổi, mười mấy năm qua, vẫn luôn loay hoay chuẩn bị quà mà không có dũng khí tặng cho Đặng Thành Ninh.
Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến hắn đau đớn không thở nổi.
“Bởi vì lúc đó… Em nghĩ anh đã có bạn gái rồi…” Đặng Thành Ninh thì thào.
Hạ Duệ Phong ngẩng đầu nhìn anh: “Em chỉ cần nói với anh một câu thôi, nói cho anh biết em thích anh, dù chỉ là một chút thôi cũng được…”
Chỉ cần Đặng Thành Ninh gọi hắn một tiếng, dù là khi nào, hắn cũng sẽ cam tâm tình nguyện chạy đến bên anh, không cần suy nghĩ gì.
Chỉ cần anh có một chút động thái, dù là nhỏ nhất, hắn sẽ không chút do dự mà chạy đến bên anh, không ngại ngần gì cả.
“Em sợ anh sẽ ghét em.”
Đặng Thành Ninh thốt ra lời khó tin.
“Lúc đó em còn đang điều trị, uống thuốc, em có bệnh, anh sẽ không thích em đâu, anh sẽ ghét em.”
Hạ Duệ Phong tuyệt vọng nhìn Đặng Thành Ninh, mắt hắn đỏ hoe.
“Bất kể lúc nào, anh cũng sẽ không bao giờ ghét em. Anh chỉ biết yêu em mà thôi.”
Đặng Thành Ninh ngây người, anh nhìn hắn một lúc lâu, rồi sau đó mới lên tiếng: “Vậy còn anh thì sao? Anh vì sao không tìm em? Không nói với em là anh cũng thích em?”
Anh cũng đỏ mắt.
Hạ Duệ Phong cười khổ: “Trước khi gặp lại em, trong đầu anh chưa từng dám mơ về việc sẽ được ở bên em. Em hiểu không? Em như thần trong mắt anh, anh không dám cầu xin bất kỳ điều gì từ em.”
Đặng Thành Ninh ngơ ngác nhìn hắn.
Hạ Duệ Phong nắm chặt tay anh, đặt lên ngực mình.
“Cục cưng, anh cầu xin em, đừng bao giờ rời xa anh nữa. Tin anh đi, được không?”
Không cần phải lén lút gắn camera, không cần phải sống như không còn ngày mai, không cần phải gấp gáp đưa hết quà tặng cho anh, không cần phải cảm thấy bất an, không cần phải nghi ngờ tình yêu của anh, cũng không cần phải sợ anh sẽ bỏ đi.
Một trăm món quà vẫn chưa tặng hết, những kẻ ngốc nghếch yêu nhau cuối cùng đã hôn nhau và ôm lấy nhau.
Hạ Duệ Phong bế Đặng Thành Ninh vào phòng tắm.
Nước ấm xoa dịu làn da, khiến cả hai run lên trong cảm giác kỳ lạ.
Họ hôn nhau không ngừng, chìm đắm trong làn nước ấm đến mức khó thở nhưng vẫn không muốn buông tay nhau. Họ tắm lâu đến mức cảm thấy thiếu không khí.
Hạ Duệ Phong dùng khăn lau khô tóc và cơ thể Đặng Thành Ninh, thậm chí còn giúp anh làm khô tóc rồi mới bế anh lên.
“Chúng ta chưa ăn cơm.” Đặng Thành Ninh nhẹ giọng nói, “Em đã đặt cơm rồi, 7 giờ họ sẽ giao tới. Giờ làm sao đây?”
Hạ Duệ Phong đáp, “Không sao, ai đến anh cũng mặc kệ. Nếu cần, anh sẽ đóng cửa không cho ai vào.”
Quả nhiên, người giao cơm gõ cửa rất lâu, còn gọi điện thoại nhưng không ai nghe máy. Cuối cùng, anh ta đành đặt hộp cơm trước cửa rồi rời đi.
Bên trong phòng, hai người hoàn toàn không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hà Duệ Phong lấy tuýp gel bôi trơn vẫn để sẵn trên đầu giường, bóp ra một lượng lớn rồi thoa lên phía sau mềm mại của Đặng Thành Ninh.
Cảm giác lành lạnh từ gel bôi trơn khiến Đặng Thành Ninh khẽ run lên.
Hà Duệ Phong dịu dàng hôn lên vai anh, khẽ an ủi. Ngay sau đó, một ngón tay tiến vào phía sau Đặng Thành Ninh, rồi đến ngón thứ hai, tiếp theo là ngón thứ ba.
Khi ngón thứ ba vào, cảm giác chật căng khiến Đặng Thành Ninh có chút khó chịu.
Bình thường, việc chuẩn bị thường chỉ dừng lại ở ba ngón tay, nhưng lần này Hà Duệ Phong không dừng lại. Hắn lại bóp thêm một lượng lớn gel bôi trơn, sau đó đưa vào ngón thứ tư.
Đặng Thành Ninh khẽ bật ra tiếng thở nhẹ, pha lẫn chút nghẹn ngào.
Hà Duệ Phong gần như dùng hết cả tuýp gel bôi trơn, lượng lớn chất lỏng mát lạnh trơn trượt chảy dọc theo khe mông Đặng Thành Ninh, nơi bị xoa nắn đến đỏ ửng, một ít còn nhỏ xuống ga trải giường.
Đặng Thành Ninh đưa tay ra sau, chạm vào, cảm nhận được một mảng nhớp nháp trên đầu ngón tay.
Hà Duệ Phong nắm lấy tay anh, đan mười ngón vào nhau, dịu giọng dỗ dành: “Đừng sợ, anh sẽ làm từ từ.”
Hà Duệ Phong thật sự rất chậm rãi, chậm đến mức gel bôi trơn lạnh lẽo cũng dần nóng lên. Phía sau Đặng Thành Ninh bị xoa nắn đến mềm mại như bùn, đỏ thẫm đầy quyến rũ.
Hà Duệ Phong đã nhịn không nổi, rút ngón tay ra thay thế bằng dương v*t của chính mình, nhắm ngay nơi hắn tơ tưởng ngày đêm, chậm rãi tiến vào.
Đặng Thành Ninh như thể ngừng thở, hoàn toàn không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Hà Duệ Phong tiến sâu vào bên trong, cúi người vươn tay vuốt ve dương v*t hơi mềm của Đặng Thành Ninh, dịu dàng mà kiên nhẫn trêu đùa.
Hơi thở của Đặng Thành Ninh trở nên dồn dập, cơ thể bắt đầu lấy lại cảm giác, phát ra những âm thanh nửa như đau đớn, nửa như khoái lạc.
Anh nghiêng đầu sang một bên, như người sắp chết đuối điên cuồng tìm kiếm không khí, tìm kiếm điều gì đó để bám víu.
Khoảnh khắc đó, Hà Duệ Phong đột nhiên cúi đầu, áp môi mình lên môi anh, trao nhau một nụ hôn sâu đầy an ủi.
Khi tách ra, Hà Duệ Phong dịu dàng lau mồ hôi lấm tấm trên mặt Đặng Thành Ninh, cùng với những giọt nước mắt vô thức vì kích thích. Hắn nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”
Đặng Thành Ninh mở to đôi mắt đen láy nhìn hắn, trong ánh mắt như chứa đựng sự ngây thơ và yếu đuối không thuộc về một người đàn ông đã ba mươi tuổi. Anh khẽ lắc đầu.
Rõ ràng là đau, nhưng vẫn cố che giấu.
dương v*t Hạ Duệ Phong vừa to vừa cứng, chính hắn cũng biết hậu môn non mềm của Đặng Thành Ninh muốn chứa hết hắn thì hơi miễn cưỡng. Nhưng Đặng Thành Ninh lại giống như một thiếu niên mười mấy tuổi, khẽ lắc đầu, cố gắng che giấu cảm giác đau đớn, tự lừa mình lừa cả người yêu rằng mình không sao.
Hạ Duệ Phong cắn răng, dương v*t nảy lên trướng to thêm mấy phần.
Đặng Thành Ninh mở to đôi mắt đầy kinh ngạc, như không thể tin được những gì đang diễn ra. Ngay sau đó, mọi lời muốn nói đều nghẹn lại nơi cổ họng, chỉ còn những tiếng rên khẽ bật ra không thể kìm nén.
Hạ Duệ Phong giữ chặt eo của anh, cứ thế rút ra lại chịch vào. Ban đầu tốc độ của hắn còn chậm, không dám làm quá nhanh. Nhưng tiếng rên của Đặng Thành Ninh càng lúc càng lớn, tốc độ của hắn cũng bắt đầu gấp gáp. Đến cuối cùng càng chịch càng tàn nhẫn khiến hô hấp Đặng Thành Ninh đình trệ mấy lần. Da của anh càng lúc càng hồng, cả người run rẩy thoải mái muốn chết. dương v*t bên dưới của Hạ Duệ Phong kề sát mông anh, chịch sâu vào nơi ấm nóng mềm mại.
“Đừng—”
Đặng Thành Ninh khóc thút thít la lên, cả người run rẫy ngã xuống đệm giường mềm mại.
Đôi mắt anh giống như mặt hồ sau cơn mưa, trong vắt và sạch sẽ. Hai má đỏ ửng, tràn đầy nước mắt, môi đỏ bừng, chóp mũi ướt nước hơi đỏ.
Sau khi cao trào qua đi chỉ còn lại bộ dáng yếu đuối mềm mại.
Đây là người yêu của hắn.
Dạ đầu Hạ Duệ Phong tê dại, dương v*t mới bắn tinh giờ lại cứng.
Đặng Thành Ninh vừa liếc mắt thấy đã hoảng sợ che mông, oán trách nhìn hắn.
dương v*t của hắn với hắn cái nết giống nhau như đúc, chỉ bị kích thích một chút đã cứng không chịu được.
Hắn nắm lấy cổ chân trắng nõn của Đặng Thành Ninh, dùng một tay chậm rãi kéo anh vào lòng mình.
Đặng Thành Ninh giãy giụa kinh ngạc: “Đã… đã làm một lần rồi.”
Hạ Duệ Phong như mất trí nghiến hôn đôi môi kia, đôi tay ác liệt bẻ đùi của anh, giống như kiềm sắt giữ chặt không buông, để lộ ra dương v*t mềm rũ sau khi bắn tinh của Đặng Thành Ninh, cùng với hậu môn đỏ rục.
Hắn lần thứ hai tiến vào từ phía trước, không chút lưu tình cũng không thèm nghe Đặng Thành Ninh cầu xin.
Hắn kiên định nắc sâu vào bên trong, dùng sức mà chịch, thấy dương v*t Đặng Thành Ninh bắt đầu cương lên, hắn ngậm lấy vành tai anh: “Cục cưng, em lại cương rồi.”
Đặng Thành Ninh kêu lên, giọng khàn đặc.
Đến 11 giờ, Hà Duệ Phong mới mở cửa nhận cơm đã đặt trước.
Thức ăn được giữ trong túi ấm vẫn còn nóng hổi, là món ăn từ khách sạn 5 sao. Hà Duệ Phong đút Đặng Thành Ninh ăn một chút, nhưng anh chỉ nhấp vài muỗng cháo bào ngư, mệt đến mức không thể ăn nổi. Sau đó, Hà Duệ Phong tự mình ăn ngấu nghiến, ăn xong ánh mắt hắn sáng rực như tìm được kho báu.
Đặng Thành Ninh mệt đến nỗi không mở nổi mắt, lẩm bẩm nhỏ giọng: “Trong tủ lạnh có bánh kem…”
Hà Duệ Phong liền đi lấy bánh kem.
Hắn dùng lớp kem mát lạnh phết lên khắp cơ thể người yêu.
Sau đó khẽ nói: mau chúc anh sinh nhật vui vẻ đi, cục cưng.
Rồi từ tốn, chậm rãi, tận hưởng trọn vẹn món bánh kem ngọt ngào của mình.