• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đặng Thành Ninh lần này vừa ra khỏi nhà, công tác chưa đầy nửa tháng, anh cũng không biết khi nào mới có thể kết thúc được.

Lần đầu tiên trong đời, anh nhớ một người như vậy. Cũng là lần đầu tiên, anh muốn về nhà đến thế. Trước đây, cho dù đi công tác bao lâu, Đặng Thành Ninh vẫn thấy chẳng sao cả. Ở nhà hay ở khách sạn cũng không khác biệt gì mấy. Có những lúc, anh thậm chí còn cảm thấy thoải mái hơn khi ở ngoài, cuối tuần không cần phải về nhà ăn cơm với mẹ, không cần đối diện với những câu hỏi liên tục của bà: “Sao vẫn chưa có người yêu? Sao không kiếm lấy một đối tượng? Không thấy cô đơn à?”

Nhưng bây giờ thì khác.

Mỗi ngày, anh đều kiểm tra điện thoại vô số lần. Hễ nhớ tới là lại nhắn tin cho Hà Duệ Phong. Có khi, anh chẳng biết phải nhắn gì, chỉ đơn giản là muốn xem những tin nhắn vu vơ, vài mẩu chuyện thường ngày mà Hà Duệ Phong kể. Chỉ cần vậy thôi, Đặng Thành Ninh cũng thấy vui.

Suốt nửa tháng qua, anh làm việc đến tận nửa đêm một, hai giờ sáng mới về phòng, nằm xuống ngủ được sáu, bảy tiếng lại tiếp tục công việc. Mỗi ngày, đội dự án của anh đều phải dựa vào cà phê để giữ sức. Ngay cả nhắn tin với Hà Duệ Phong, anh cũng không thể trả lời ngay lập tức. Thường thì phải vài giờ sau, anh mới hồi đáp được một, hai câu. Video call cũng chỉ có thể tranh thủ hai lần vào cuối tuần, mà lần nào cũng là Hà Duệ Phong thức khuya chờ anh.

Lúc đầu, khi nhận công tác này, Đặng Thành Ninh còn cảm thấy may mắn vì được tạm xa nhau vài ngày. Dù gì, mỗi ngày ở bên cạnh, phải nhìn Hà Duệ Phong đóng vai “cục cưng ngoan ngoãn” cũng khiến anh có chút không quen, lại không ngừng nhắc nhở bản thân rằng Hà Duệ Phong vốn là một kẻ yêu thích những trò quái dị.

Nhưng dần dần, càng xa nhau, anh lại càng nhớ hắn.

Mỗi buổi trưa và tối, trong khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi nửa giờ, đồng nghiệp thường vừa ăn vừa tán gẫu vài câu. Trước đây, Đặng Thành Ninh chưa bao giờ để ý đến những câu chuyện đó. Nhưng kể từ khi nghe một đồng nghiệp than phiền rằng thời gian đi công tác quá dài khiến bạn gái giận dỗi, anh bắt đầu để tâm đến nội dung mọi người nói hơn.

Đồng nghiệp A phàn nàn rằng ở nhà chỉ còn lại vợ một mình chăm con, đã mấy ngày rồi không thèm nghe điện thoại, cũng chẳng nhắn tin. Đồng nghiệp B thì nói bạn gái mình mỗi ngày đều nhắn tin, nhưng nội dung toàn là trách móc vì không có thời gian bên nhau.

Sau đó, họ quay sang hỏi Đặng Thành Ninh: “Đặng tổng, người yêu anh có giận dỗi không? Anh dỗ sao hay vậy? Thật khó tưởng tượng anh dỗ người ta kiểu gì đấy.”

Du Tư Triết xen vào: “Dỗ người dễ lắm, mấy ông không biết làm, chứng tỏ không có cách. Bọn mình không có thời gian ở bên người yêu thì phải bù đắp. Hoa tươi, tấm thiệp xin lỗi, hay một món quà thật xịn. Quan trọng là phải tặng trước khi họ bắt đầu giận. Nếu họ vẫn không nguôi, chứng tỏ quà của ông chưa đủ sang. Phải không, Thành Ninh?”

Đặng Thành Ninh lén nhìn điện thoại của mình.

[Gia Bối]: Ăn cơm chưa? Đừng ăn mấy thứ như salad hay sandwich nữa, gọi món khác đi. Hay để anh đặt cho em nhé? Anh xem quanh chỗ em có cháo, mì kéo tay, hay canh hầm. Em thích ăn loại nào? 

[Gia Bối]: Nhớ cục cưng của anh N ngày rồi. 

[Gia Bối]: Giúp lão Trương viết phương án diễn tập động đất. Ổng lại hỏi có phải gần đây rảnh rỗi vì chia tay không, tức chết anh 🔪

[ Gia Bối]: Không có cục cưng, chán chết đi được. Anh vừa viết xong cả phương án diễn tập chữa cháy rồi…

[ Gia Bối]: Hết cách luôn, mẹ anh nói thấy em bận rộn như vậy, nhìn anh lại giống như chẳng làm gì. Bà bảo anh đi học thêm nghiên cứu sinh tại chức nữa chứ…

[ Gia Bối]: Nhớ ăn nhiều trái cây chút nha cục cưng, hôm trước gọi điện thoại nghe giọng em khàn khàn, mùa đông khô hanh dễ bị nhiệt đó.

[ Gia Bối]: Nhớ em nhiều lắm, còn mơ thấy em… Sau đó thì…

Đặng Thành Ninh vội vàng cất điện thoại, cố giữ vẻ bình tĩnh, đáp: “Không có chuyện đó đâu, người ấy rất hiểu chuyện, chưa bao giờ than phiền gì cả.”

Các đồng nghiệp ngay lập tức ồn ào trêu ghẹo, đầy vẻ ngưỡng mộ.

Du Tư Triết đứng bên cạnh mỉm cười, xen vào: “Chắc hai người mới quen nhau đúng không? Đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, lúc nào chẳng ngọt ngào như thế.”

Mọi người đều rôm rả đồng tình, gật đầu lia lịa.

Đặng Thành Ninh nhìn Du Tư Triết một cách điềm tĩnh nhưng đầy ý vị, cất giọng đều đều: “Thế còn anh? Anh phân tích hay như vậy, chắc cũng có kinh nghiệm kha khá chứ gì?”

Du Tư Triết nhún vai, cười nhẹ: “Chỉ giỏi nói thôi. Tôi độc thân mà. Trước giờ tôi không giỏi yêu đương, hồi trước còn bị đá lên đá xuống đây này.”

Du Tư Triết vốn là người có vẻ ngoài điển trai, tính cách dễ gần, không lạnh lùng như Đặng Thành Ninh. Giờ phút này thấy hắn chịu mở lòng nói chuyện, các đồng nghiệp lập tức xúm lại đòi nghe hắn kể chuyện yêu đương ngày xưa.

Còn Đặng Thành Ninh thì chẳng buồn để ý.

Tối thứ sáu, công việc kết thúc sớm. Mới 10 giờ, Đặng Thành Ninh đã cùng các đồng nghiệp về khách sạn. Hà Duệ Phong nóng lòng không chịu nổi, từ lúc Đặng Thành Ninh nhắn tin bảo “Tăng ca xong rồi” đã liên tục hỏi anh về đến khách sạn chưa, muốn video call ngay.

Đặng Thành Ninh vừa bước vào thang máy đã cúi đầu nhắn tin, bảo Hà Duệ Phong rằng anh đang ở thang máy, sắp lên phòng.

Chẳng mấy chốc, thang máy chỉ còn lại hai người: Đặng Thành Ninh và Du Tư Triết.

“Không ngờ một người lạnh lùng như cậu, khi yêu lại chẳng khác gì người thường.” Du Tư Triết đột nhiên lên tiếng.

Đặng Thành Ninh ngẩng đầu, liếc nhìn hắn một cái.

Dường như Du Tư Triết không để tâm đến ánh mắt lạnh lẽo ấy, tiếp tục nói: “Thành Ninh, tôi cứ nghĩ cậu sẽ chẳng bao giờ yêu đương cơ. Cậu còn nhớ hồi đó cậu nói gì với tôi không? Cậu bảo đã quyết định theo chủ nghĩa độc thân, vì cậu thấy mình không thể yêu ai. Nhưng bây giờ cậu lại thay đổi. Là thời gian làm cậu dịu bớt đi, hay là vì cậu đã gặp một người thật đặc biệt với cậu?”

Đặng Thành Ninh cảm thấy Du Tư Triết đúng là quá phiền phức.

Thang máy cao cấp vận hành rất nhanh. Du Tư Triết vừa dứt lời, thang máy đã đến nơi. Đặng Thành Ninh bước ra trước, dáng vẻ dứt khoát, trong khi Du Tư Triết vẫn chưa chịu buông tha, lẳng lặng đi theo anh.

“Nếu đó là người cũ, chắc tôi sẽ buồn lắm. Thậm chí còn muốn cướp cậu từ tay hắn.”

Đặng Thành Ninh thở dài, đứng yên trước cửa phòng mình, lấy thẻ ra mở khóa, làm một động tác tạm biệt.

“Nhiều năm trôi qua rồi, Thành Ninh, tôi vẫn thường nhớ về cậu. Tôi không cam lòng. Tôi muốn biết người yêu của cậu là kiểu người thế nào, xuất sắc ra sao mà có thể trở thành người đặc biệt trong lòng cậu. Nếu bây giờ cậu đã có thể chấp nhận sự thân mật, có thể yêu đương, thì tôi liệu có cơ hội nào không? Tôi không tin mình thất bại đến vậy.” Du Tư Triết không ngại phiền, tiếp tục thao thao bất tuyệt.

Đặng Thành Ninh nghe mà đau cả đầu.

Du Tư Triết quả thật có đủ lý do để tự tin. Anh ta đẹp trai, giỏi giang, xuất thân danh giá, lý lịch không kém Đặng Thành Ninh chút nào. Họ đều đi trên cùng một con đường, trưởng thành thành những người ưu tú, có thể sánh vai nhau mà không hề thua kém.

“Hắn rất khỏe, đánh người rất giỏi.” Đặng Thành Ninh bình thản nói.

Du Tư Triết ngạc nhiên: “?”

“Hắn biết an ủi, biết quan tâm, và làm mọi thứ vì tôi mà không đòi hỏi điều kiện.”

Du Tư Triết càng ngỡ ngàng: “?”

Nói xong, Đặng Thành Ninh lặng lẽ nhìn Du Tư Triết, ánh mắt bình thản nhưng mang chút sắc bén.

Du Tư Triết vẫn không hiểu, muốn hỏi thêm.

Nhưng Đặng Thành Ninh không để anh ta có cơ hội mở miệng: “Mời anh về cho, Du tổng. Khuya rồi, đừng để văn phòng có thêm chuyện để bàn tán.”

Du Tư Triết cuối cùng cũng rời đi, lòng không cam tâm nhưng chẳng còn cách nào khác.

Đặng Thành Ninh thở phào nhẹ nhõm, mở cửa vào phòng, đóng chặt lại. Anh nghĩ cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, có thể trò chuyện với Hà Duệ Phong đôi câu.

Thế nhưng, tiếng gõ cửa vang lên.

Lại là Du Tư Triết?

Đặng Thành Ninh thực sự nổi cáu. Anh bật khóa an toàn, đảm bảo không ai có thể bước vào phòng mình, rồi mới mở cửa, lạnh giọng hỏi: “Lại chuyện gì nữa, Du tổng?”

Nhưng trước mắt anh không phải Du Tư Triết, mà là một bó lan hồ điệp trắng lớn, sáng rực dưới ánh đèn.

Phía sau bó hoa lấp ló một gương mặt quen thuộc với đôi lông mày rậm, đôi mắt to sáng ngời và nụ cười rạng rỡ.

“Hạ Duệ Phong?” Đặng Thành Ninh sững sờ.

“Đặng tổng, đêm khuya có thể vào phòng em được không?”

Đặng Thành Ninh ngẩn người hỏi lại: “Sao anh lại tới đây? Anh đến từ lúc nào? Đợi bao lâu rồi? Sao không nói trước với tôi?”

Hạ Duệ Phong cười, đưa tay kéo nhẹ khóa an toàn: “Đặng tổng, chúng ta định cứ đứng ngoài cửa nói chuyện thế này sao?”

Như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, Đặng Thành Ninh vội vàng mở khóa cửa.

Hạ Duệ Phong bước vào phòng, vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh. Anh đặt bó hoa lan hồ điệp lên quầy bar nhỏ, rồi xoay người lại. Đặng Thành Ninh vừa định hỏi thêm thì bất ngờ bị anh ôm chặt, và ngay sau đó, Hạ Duệ Phong cúi xuống hôn anh.

Đặng Thành Ninh lập tức cảm thấy chân mình mềm nhũn, suýt nữa đứng không vững.

Hạ Duệ Phong nhanh chóng vòng tay qua eo Đặng Thành Ninh, nhấc bổng anh lên một cách gọn gàng rồi bước đến bên sofa. Không chút do dự, hắn nhẹ nhàng nhưng đầy dứt khoát đặt anh xuống, để anh nằm lọt thỏm trong lòng ghế.

Ngay sau đó, Hạ Duệ Phong cúi người, phủ lên cơ thể mềm mại của anh, khiến Đặng Thành Ninh không thể nào cử động.

Như một tù binh thất bại, Đặng Thành Ninh hoàn toàn bị khống chế, đôi tay và đôi chân bị giữ chặt, không thể phản kháng. Hơi thở nóng bỏng của Hạ Duệ Phong xâm chiếm đến tận nơi sâu thẳm nhất trong khoang miệng anh, khiến anh không còn chút sức lực nào.

Cả cơ thể Đặng Thành Ninh mềm nhũn, như nước chảy tràn ra, hòa tan hoàn toàn vào lớp đệm sofa.

Hạ Duệ Phong dùng sức mà hôn anh, ác độc mà hôn. Vừa hôn sâu hắn vừa cởi sowmi của anh, cởi luôn cả quần. Hạ Duệ Phong nắm chặt quần của Đặng Thành Ninh kéo theo cả quần lót đều cởi ra hết.

Đặng Thành Ninh lộ ra cái mông trắng nõn, dương v*t dựng thẳng, bên dưới trần trụi bất lực ngã vào sofa.

Hạ Duệ Phong không kịp cởi hết quần, Đặng Thành Ninh chỉ lộ ra cặp mông với dương v*t, hắn liền cúi đầu ngậm lấy, ra sức bú mút.

Đặng Thành Ninh phát ra tiếng rên rĩ ngắn ngủi, từng tiếng từng tiếng vang cả không gian.

Hạ Duệ Phong dùng khoang miệng ấm nóng bú mút, liếm láp, mê mụi với dương v*t của anh.

Đặng Thành Ninh rất nhanh đã bắn tinh.

Hạ Duệ Phong đứng dậy đến phòng tắm súc miệng.

Đặng Thành Ninh nằm liệt trên sofa, bị khoái cảm mãnh liệt kéo mê thần trí. Anh thậm chí hoài nghi bản thân mình quá mệt mỏi, cao trào quá mức làm anh muốn ngất.

Hạ Duệ Phong rất nhanh đã quay lại, nhìn Đặng Thành Ninh quần chỉ cởi một nửa nằm liệt trên sofa.

Anh thấy thẹn muốn chết, muốn kéo quần lên nhưng lại không có sức. Chỉ có thể tùy ý lòa lỗ trước mặt người yêu.

Hạ Duệ Phong nhìn xuống từ trên cao, dáng vẻ đầy áp đảo, không thốt ra bất kỳ lời nào. Ánh mắt hắn như một con thú săn mồi, mang theo sự chiếm hữu lạnh lùng nhưng lại mãnh liệt đến mức khiến người đối diện khó lòng chống đỡ.

Đặng Thành Ninh bất giác cảm nhận được một luồng áp lực không thể diễn tả, giống như mình sắp trở thành con mồi dưới móng vuốt của một giống đực thống trị.

Toàn thân anh mềm nhũn, từ eo đến chân đều không nghe theo sự điều khiển của bản thân. Rõ ràng chưa hề bị chạm đến, nhưng trong lồng ngực, từng đợt cảm giác rạo rực không ngừng dâng trào, khiến anh suýt không kiềm được tiếng rên khe khẽ bật ra khỏi đôi môi.

Hạ Duệ Phong cởi áo, cởi quần, dương v*t to bự trần trụi thẳng đứng đối mặt với Đặng Thành Ninh.

Hạ Duệ Phong cúi người ngồi quỳ trên sofa, đem dương v*t trướng to chạm vào môi Đặng Thành Ninh đâm chọc.

Đôi môi mềm mại bị dương v*t nóng bỏng ép sát, Đặng Thành Ninh nhịn không nổi, dương v*t vừa bắn tinh lại phản ứng.

Anh thuận theo há miệng ngậm lấy dương v*t Hạ Duệ Phong.

Anh vươn tay nhả dương v*t ra, từ trên xuống dưới tận tình liếm láp, dùng môi lưỡi hầu hạ nơi tư mật đang cuộn trào dục vọng của người yêu đối với mình.

Anh phun ra nuốt vào hơn mười phút, Hạ Duệ Phong vẫn cứng rắn như cũ không có dấu hiệu muốn bắn tinh.

Đặng Thành Ninh có chút mệt mỏi, nhả dương v*t vẫn cứng như sắt ra, trừng mắt nhìn Hạ Duệ Phong.

Bởi vì cái liếc mắt này mà cái thứ to lớn kia nảy lên trướng to hơn.

Đặng Thành Ninh trợn mắt.

Hạ Duệ Phong rời đi, từ dưới đất lấy ra một lọ gel. Hắn quay lại, nâng Đặng Thành Ninh dậy, rồi dùng vật mềm mại đó ấn lên mông của Đặng Thành Ninh.

Cảm giác lạnh lẽo làm Đặng Thành Ninh run rẫy.

Hạ Duệ Phong ngậm lấy vành tai của anh, tay luồn ra phía trước kẹp lấy đầu v*, không ngừng xoa nắn, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, anh chỉ cọ thôi, không vào đâu.”

Hắn đem dương v*t bắt đầu cọ vào mông Đặng Thành Ninh.

Toàn thân Đặng Thành Ninh tê rần, tiếng rên rỉ không kiềm được.

Hạ Duệ Phong dùng sức bóp đầu v*, cúi đầu ghét sát cổ anh cọ hôn liếm láp. Chỗ cọ xát dần nhanh hơn, đến cuối cùng Đặng Thành Ninh bị nắc không ngừng, cả người va vào sofa mềm mại.

Hạ Duệ Phong nói không đi vào, nhưng dương v*t cứng rắn bắt đầu thăm dò vào bên trong.

Đặng Thành Ninh không bài xích, cũng không phản cảm, ngược lại anh có cảm giác mông mình muốn hòa tan, rên càng thêm lớn tiếng.

Hạ Duệ Phong chỉ vương vấn bên ngoài, đâm vào một chút rồi lại rút ra, lặp đi lặp lại mấy lần như thế, hắn cuối cùng không chịu được tra tấn như này, hung hăng cọ xát cặp mông mềm cho đến khi nó sưng đỏ lên-

Hạ Duệ Phong cuối cùng cũng bắn tinh.

Hắn ôm Đặng Thành Ninh vào phòng tắm rửa sạch sẽ, lúc đang tắm dưới vòi sen, Hạ Duệ Phong nhịn không được lại liếm láp mút đầu v* của anh, làm đầu v* bị tra tấn thảm không nỡ nhìn.

Kết quả Hạ Duệ Phong lại cứng.

Hắn để Đặng Thành Ninh chống tay lên vách tường, kẹp chặt chân, chịch một hồi lâu mới bắn lần hai.

Đặng Thành Ninh mệt mỏi đến mức thảm hại, từ lúc Hạ Duệ Phong vào phòng đến giờ, anh không kịp nói một câu, một chữ nào. Sau khi tắm xong, Hạ Duệ Phong ôm anh vào lòng, để anh nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK