Đôi mắt ấy giống như màn sương mờ phủ khắp dãy núi, khiến người ta không thể nhìn thấu được những suy tư trong lòng anh.
Có lẽ chiếc hộp mô hình kia thật sự là lời cảm ơn của Đặng Thành Ninh vì Hạ Duệ Phong đã đồng ý “giả vờ hẹn hò”, giúp anh một việc lớn. Như vậy, việc Hạ Duệ Phong từ chối nhận món quà là hoàn toàn đúng. Dù sao, hắn cũng không phải vì nhân tình mới đồng ý giúp Đặng Thành Ninh. Chỉ là cảm thấy ngồi ăn một bữa cơm cùng bạn học cũ, nói chuyện phiếm, tiện tay giúp một chút chẳng có gì là quá đáng. Hơn nữa, tiền ăn đều do Đặng Thành Ninh trả, vốn dĩ anh đã bỏ ra nhiều hơn, sao hắn có thể nhận thêm quà cảm ơn chứ?
Nhưng ánh mắt của Đặng Thành Ninh khi gần chia tay lại khiến Hạ Duệ Phong cảm thấy áy náy.
Cảm giác áy náy ấy khiến hắn đứng ngồi không yên.
Giống như một món quà được chuẩn bị cẩn thận nhưng lại bị người ta lạnh lùng đặt sang một bên. Biểu cảm thất vọng, buồn bã ấy khiến hắn nghĩ rằng mình đã làm gì đó cực kỳ vô tình, lãnh đạm, hay tàn nhẫn để từ chối món quà. Khoảnh khắc ấy, cảm giác không thể diễn tả bằng lời.
Hạ Duệ Phong sắp phát điên.
Hắn đi đi lại lại trong nhà hơn mười vòng, cuối cùng không nhịn được mà cầm lấy điện thoại. Hắn không tìm được lời gì để nói, chỉ đành nhắn một tin nhắn hỏi:
[Cậu đã về đến nhà chưa?]
Thông thường, nếu không phải về muộn hoặc trong trường hợp đặc biệt, Hạ Duệ Phong sẽ không chủ động nhắn tin hỏi người khác như vậy. Dù sao cả hai đều là người đồng giới, quan tâm quá mức dễ khiến người ta nghĩ nhiều.
Rất nhanh, Đặng Thành Ninh đã trả lời.
[DCN]: Tới rồi.
Hạ Duệ Phong cầm điện thoại, một người cao lớn 1m9 như hắn, lúc này lại ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, đau khổ suy nghĩ xem nên nhắn gì tiếp theo.
Nhưng đầu hắn hoàn toàn trống rỗng.
Đang lúc Hạ Duệ Phong vò đầu bứt tai, định tắt điện thoại đi thì Đặng Thành Ninh đã gửi tin nhắn tiếp.
[DCN]: Thật xin lỗi.
[DCN]: Sau khi trở về, tôi cứ suy nghĩ mãi. Hôm nay tôi có vô tình mạo phạm cậu không? Nếu thật sự như vậy, tôi rất xin lỗi. Thật sự rất xin lỗi. Tôi không có ý gì khác, cũng không phải muốn trả nợ ân tình, cũng không phải xử lý đồ dư thừa trong nhà. Tôi chỉ nghĩ rằng cậu thích nó hơn tôi, nên tặng cậu thì tốt hơn. Xin lỗi, tôi đã quá tự ý. Sau này tôi sẽ hỏi ý kiến cậu trước, sẽ không tự ý đem đồ cho cậu nữa. Thật xin lỗi, thật xin lỗi.
Đặng Thành Ninh xin lỗi chân thành đến mức làm Hạ Duệ Phong ngơ ngác.
Tặng quà chỉ đơn giản là tặng quà, sao người tặng lại phải nghĩ nhiều như vậy?
[DCN]: Tôi không phải nghĩ một món đồ như mô hình là tùy tiện đưa tặng. Chỉ là tôi đã mua rất nhiều, để trong nhà mà không mở ra thì quá đáng tiếc. Bán lại thì cũng tiếc. Tôi không muốn khoe khoang rằng mình có tiền. Chỉ là mấy năm trước khi tôi đi du học, tôi gặp chút vấn đề về tâm lý, việc mua sắm trở thành một cách để xả stress. Kết quả là tôi mua quá nhiều đồ. Mấy thứ này tôi đều thích, nhưng vì quá nhiều nên cứ để đó cũng lãng phí. Tôi không phải muốn xử lý rác rưởi. Chỉ là tôi nghĩ cậu phù hợp với nó hơn tôi.
Những dòng tin nhắn của Đặng Thành Ninh dần trở nên lộn xộn, thậm chí anh còn nói về cả những vấn đề cảm xúc trước đây của mình. Cảm giác anh giống như một cậu thiếu niên mười mấy tuổi, không hề có sự phòng bị nào.
Hạ Duệ Phong cảm thấy áy náy đến cực điểm.
Hạ Duệ Phong cảm thấy chính mình đúng là đáng chết. Chẳng qua chỉ là một chiếc mô hình thôi mà? Dù nó có quý giá một chút, nhưng về sau hắn hoàn toàn có thể tặng lại Đặng Thành Ninh một món quà khác, “lễ thượng vãng lai” chẳng phải rất hợp lý sao? Vậy thì tại sao lại lạnh lùng từ chối như vậy, khiến không khí trở nên gượng gạo?
Hắn cầm điện thoại, nhắn tin cho Đặng Thành Ninh.
[Gia Bối]: Mô hình còn đó chứ? Có thể đưa tôi được không?
Gửi tin xong, Hạ Duệ Phong lập tức thay quần áo, cầm điện thoại xuống lầu với tốc độ nhanh nhất, vọt đến cổng Đông khu dân cư gần nhất. Hắn quét mã mở khóa một chiếc xe đạp và ngay lập tức đạp hướng về nhà của Đặng Thành Ninh.
Nếu không phải vừa lúc rẽ ngang qua, liếc thấy một chiếc Panamera màu xanh xám đỗ bên kia đường, có lẽ với sức đạp của Hạ Duệ Phong, hắn đã cách chỗ đó cả trăm mét rồi.
Panamera không phải chỉ có mình Đặng Thành Ninh lái, nhưng với thị lực tốt của Hạ Duệ Phong, hắn nhanh chóng nhận ra biển số xe quen thuộc.
Đó chính là xe của Đặng Thành Ninh.
Hạ Duệ Phong sững người.
Hắn xuống xe, một tay nhấc chiếc xe đạp để vào khu vực đỗ xe, khóa lại gọn gàng rồi bước nhanh về phía Panamera.
Chiếc xe màu xanh xám yên tĩnh nằm trong bóng tối, đỗ dưới tán cây ngô đồng, lá cây rợp che ánh đèn.
Khi Hạ Duệ Phong đến gần, xuyên qua cửa sổ xe, hắn chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên khu vực xung quanh vô-lăng, cùng với gương mặt nghiêng của Đặng Thành Ninh.
Có lẽ trong xe bật điều hòa hơi lạnh quá mạnh, đến mức hình ảnh mà Hạ Duệ Phong nhìn qua kính cửa sổ cũng trở nên mờ mịt, như phủ một lớp hơi nước.
Đặng Thành Ninh ngồi trong xe, ánh sáng dịu nhẹ hắt lên cằm thon gọn, đôi môi mềm mại hơi hồng, tất cả đều được bao phủ trong một làn sáng mờ ảo.
Anh đang cầm điện thoại, vẻ mặt tập trung. Ngón tay khẽ động, rồi lại rụt về, tựa như đang phân vân rất nhiều, cuối cùng cũng gõ ra vài chữ và gửi đi.
Khi điện thoại trong túi của Hạ Duệ Phong rung lên, hắn lấy ra xem ngay.
Chỉ có hai chữ: “Có thể.”
Hai chữ này mà phải suy nghĩ lâu đến vậy? Còn phải gõ đi gõ lại sao?
Hạ Duệ Phong bật cười, tiến lên gõ cửa kính xe.
Đặng Thành Ninh quay đầu về phía âm thanh, ánh mắt dường như sững lại trong vài giây, sau đó là sự kinh ngạc không thể che giấu.
Hạ Duệ Phong khom người, nhìn anh qua lớp kính, cười.
Cặp mắt trầm tĩnh như hồ nước của Đặng Thành Ninh nhanh chóng ngấn lệ, trong chớp mắt nước mắt đã lăn dài xuống.
Hạ Duệ Phong sửng sốt.
Chuyện gì xảy ra thế này?!
Hắn gõ gõ vào cửa kính, định kéo cửa xe ra.
Đặng Thành Ninh lấy lại tinh thần, vội vàng mở khóa, lau nước mắt và bước xuống xe.
Hạ Duệ Phong căng thẳng nhìn Đặng Thành Ninh, giọng lo lắng: “Đây là làm sao vậy?”
“Không có gì… Mắt hơi khó chịu…” Đặng Thành Ninh vụng về đáp, cố gắng che giấu. Nhưng chính anh cũng biết lời giải thích này rất khó tin. Anh rối loạn, không biết phải làm thế nào.
Hạ Duệ Phong nhận ra sự bối rối của anh, liền nhanh chóng chuyển chủ đề: “Mô hình đâu? Còn có thể đưa tôi không?”
Đặng Thành Ninh vội vàng mở cốp xe, lấy ra túi giấy đưa cho Hạ Duệ Phong. Hắn nhận lấy, vừa nói cảm ơn vừa trấn an: “Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là thấy ngại khi nhận quà thôi.”
Đặng Thành Ninh vẫn cúi đầu nhìn xuống đất, chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì thêm.
Hạ Duệ Phong cúi xuống nhìn anh, nhẹ giọng đề nghị: “Để tôi đưa cậu về nhé?”
Đặng Thành Ninh lắc đầu từ chối, nhất quyết tự mình lái xe về.
Về đến nhà, Hạ Duệ Phong lắp ráp mô hình. Thực ra không cần nhiều công đoạn vì nó vốn là sản phẩm hoàn thiện, hắn chỉ cần lắp thêm bệ đỡ và một số chi tiết lớn là xong.
Mô hình quá lớn để đặt trên kệ trưng bày, hắn đành tạm thời để lên bàn trà.
Sau đó, Hạ Duệ Phong chụp ảnh mô hình rồi gửi cho Đặng Thành Ninh.
[Gia Bối]: Phi thường đẹp, quá xinh đẹp!
Đặng Thành Ninh trả lời bằng một biểu tượng cười mỉm.
[Gia Bối]: Cậu cư nhiên cũng chưa mở ra nhìn xem.
[DCN]: Tôi sợ mở ra sẽ bị oxy hóa, màu sắc sẽ thay đổi, nhìn sẽ không đẹp nữa.
[Gia Bối]: Tôi rất thích, cảm ơn.]
Tin nhắn kết thúc ở đó, nhưng trong lòng Hạ Duệ Phong vẫn đầy thắc mắc.
Hắn ngồi nhìn điện thoại, tự hỏi: Tại sao Đặng Thành Ninh lại đỗ xe dưới nhà mình? Vì sao lúc đó cậu ấy lại khóc?
Không tìm được câu trả lời, Hạ Duệ Phong mở ứng dụng tìm kiếm và bắt đầu tra cứu các từ khóa như: vấn đề tâm lý, cảm xúc mất kiểm soát, khóc không lý do, và lo âu.
Khoảng mười phút sau, một tin nhắn dài từ Đặng Thành Ninh gửi tới, đầy thành khẩn và giải thích.
[DCN]: Hôm nay trước khi xuất phát, mẹ tôi gọi điện hỏi tôi và cậu rốt cuộc đã chính thức xác nhận mối quan hệ chưa, có tiến triển gì không. Tôi trả lời rằng vẫn đang chậm rãi tiếp xúc. Mẹ tôi lại nhấn mạnh rằng thời gian không chờ ai, chậm trễ thì cơ hội sẽ không còn, cần phải chủ động hơn – cứ nói mãi không ngừng.
[DCN]: Sau đó, bà bắt đầu khóc trong im lặng.
[DCN]: Lúc đó, tâm trạng của tôi liền trở nên không tốt.
[DCN]: Thật xin lỗi, tôi biết ở bên một người cảm xúc không ổn định như tôi rất mệt mỏi, giống như tôi cảm thấy mệt khi ở cạnh mẹ mình. Sau đó tôi cứ nghĩ mãi xem mình có nói gì sai không, làm cậu không vui, nên mới lái xe đến dưới nhà cậu để xin lỗi. Tôi thật sự không biết làm sao để giải thích cảm xúc và hành vi của mình. Đôi khi, chúng không nằm trong tầm kiểm soát của tôi. Thực ra, đã lâu rồi tôi không như vậy, vì tôi vẫn luôn điều trị tâm lý.
[DCN]: Có lẽ gần đây tôi quá mệt mỏi, cộng thêm áp lực từ mẹ về chuyện tìm đối tượng yêu đương, tôi sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý. Thật xin lỗi, có lẽ đã làm cậu sợ hãi.
Hạ Duệ Phong đọc xong, lập tức trả lời.
[Gia Bối]: Không dọa tôi đâu.
[Gia Bối]: Cậu không cần phải có áp lực.
[Gia Bối]: Tôi thật sự rất thích món quà cậu tặng. Cậu có muốn xem bộ sưu tập của tôi không?
Hạ Duệ Phong chụp lại những mô hình trong bộ sưu tập của mình, đặc biệt là dòng “người thủ hộ” mà hắn tự tay làm, gửi hết cho Đặng Thành Ninh.
Hắn nghĩ, có lẽ việc xem những món đồ mà anh yêu thích sẽ khiến tâm trạng Đặng Thành Ninh tốt hơn một chút.
Hắn lại nghĩ tới phương pháp giải tỏa tâm trạng mà hắn vừa đọc được trên điện thoại: gặp gỡ bạn bè nhiều hơn. Vì vậy, hắn gửi một lời mời, nói rằng để cảm ơn món quà Đặng Thành Ninh đã tặng, lần sau hắn sẽ mời cậu ăn cơm ở một nhà hàng.
Đến lần gặp tiếp theo, Đặng Thành Ninh lại mang dáng vẻ của một người tinh anh đầy tự tin, không còn chút dấu vết yếu đuối nào của buổi tối hôm ấy.
Thế nhưng, Hạ Duệ Phong vẫn luôn nhớ rõ những giọt nước mắt của Đặng Thành Ninh đêm đó. Mỗi khi nghĩ đến, hắn lại tìm cách bắt chuyện với Đặng Thành Ninh, nói vài điều vu vơ và rủ cậu đi xem phim. Lạ một điều, sở thích xem phim của Đặng Thành Ninh lại vô cùng hợp với hắn.
Theo thông tin trên ứng dụng, tập thể dục cũng là một cách giải tỏa tâm trạng rất hiệu quả. Vì vậy, Hạ Duệ Phong hẹn Đặng Thành Ninh cùng đi chơi thể thao. Lần đầu tiên, hai người tới sân cầu lông. Đặng Thành Ninh chơi cũng không tệ, nhưng vì ít khi vận động, nếu so kỹ năng thì không thể thắng được Hạ Duệ Phong. Thế là Hạ Duệ Phong đành nhường nhịn suốt trận, kiên nhẫn động viên cậu chơi. Một bác lớn tuổi bên cạnh ngưỡng mộ nói: “Cậu tìm đâu ra bạn tập vừa giỏi lại vừa kiên nhẫn thế này?”
Sau buổi chơi, Đặng Thành Ninh đổ mồ hôi, trông có vẻ vui vẻ hơn rất nhiều.
Hạ Duệ Phong lại tiếp tục đọc thêm trên ứng dụng và thấy rằng đi bộ cũng là một cách tốt để cải thiện tâm trạng, đặc biệt là đi dạo trong thiên nhiên, rừng cây hay cắm trại, còn gọi là “tắm rừng”.
Thế là Hạ Duệ Phong bắt đầu tìm hiểu về cắm trại, xem quanh khu vực gần đó có địa điểm nào phù hợp không. Đôi khi ba hắn cũng cùng bạn bè đi câu cá, nên hắn nhắn tin hỏi ý kiến ba.
Không ngờ, tin nhắn này lại gây ra một cơn sóng lớn trong cả hai gia đình.
Cắm trại nghĩa là hai người sẽ cùng qua đêm ở ngoài trời. Khác hẳn với việc chỉ đơn giản ăn một bữa cơm hay đi xem phim, cắm trại là một hoạt động mà những cặp đôi khi mối quan hệ đã tiến triển mới thường làm.
Hà Vĩnh Khang lập tức báo cho Lại Tuyết Phân, còn Lại Tuyết Phân lại nhanh chóng thông báo cho Triệu Uyển Di.
Ba vị phụ huynh vừa háo hức lại vừa lo lắng.
Trời sắp sang thu, thời tiết bắt đầu lạnh, lại còn hay mưa, như vậy thì cắm trại sao được?
Mà nếu đợi đến lúc thời tiết đẹp thì không biết phải chờ đến khi nào.
Nhưng ngọn lửa này, cần phải thổi bùng lên kịp lúc.
Hai bà mẹ bàn bạc hồi lâu, cuối cùng Triệu Uyển Di nói: “Không sao, cứ để tôi lo liệu.”