• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đặng Thành Ninh rõ ràng hiểu lầm ý của Hạ Duệ Phong, có chút bối rối: “Bây giờ? Tôi có thể uống nước không?”

Câu hỏi “có thể uống nước không” của Đặng Thành Ninh thật sự không giống phong thái một người tinh anh cao cấp, mà lại có vẻ ngây thơ đáng yêu, khiến Hạ Duệ Phong không nhịn được cười: “Đương nhiên là được.”

Việc đề nghị đi uống gì đó, hoàn toàn là thói quen.

Hạ Duệ Phong rất thích hệ liệt Người Thủ Hộ Tinh Giới, thời còn đi học có thể nói là mê mẩn. Hắn từng tiết kiệm tiền tiêu vặt để mua các vật phẩm xung quanh, mỗi lần có suất chiếu đầu tiên đều không thể bỏ lỡ. Xem xong suất chiếu, lúc nào hắn cũng kích động đến mức không nỡ về nhà ngay, phải cùng bạn bè tìm chỗ ăn uống, vừa bàn luận quà tặng đi kèm vừa nhiệt tình thảo luận nội dung phim mới.

Dù đây là suất chiếu lúc 0 giờ, nhiệt huyết của hắn vẫn không giảm chút nào.

Hạ Duệ Phong tin chắc rằng, một người cũng thích hệ liệt Người Thủ HộTinh Giới như Đặng Thành Ninh nhất định sẽ hiểu được cảm giác này.

Quả nhiên, Đặng Thành Ninh vui vẻ đồng ý.

Hai người không đi đâu xa, mà tìm một quán ăn nhỏ gần rạp chiếu phim vẫn còn mở cửa. Họ gọi vài món ăn nhẹ, Hạ Duệ Phong uống bia còn Đặng Thành Ninh thì chọn nước trái cây. Họ trò chuyện hơn một giờ trước khi kết thúc buổi gặp.

Phần lớn thời gian là Hạ Duệ Phong nói, Đặng Thành Ninh chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng chia sẻ suy nghĩ của mình về nhân vật hay nội dung câu chuyện. Đặng Thành Ninh rất am hiểu hệ liệt này, từ phần đầu tiên cho đến phần mới nhất, anh đều nhớ rõ từng chi tiết từ nhân vật, cốt truyện đến bối cảnh thế giới. Những suy nghĩ độc đáo của Đặng Thành Ninh khiến Hạ Duệ Phong càng thêm hào hứng.

Hai người còn mở món quà lưu niệm của suất chiếu đầu tiên để xem kỹ.

Bên trong là một cuốn sổ thiết kế bối cảnh, vài tấm bưu thiếp, và một món quà tùy chọn ngẫu nhiên từ các nhân vật, phi thuyền đến kiến trúc trong phim.

Hạ Duệ Phong rút được nhân vật Đội Trưởng Người Thủ Hộ, đây chính là nhân vật hắn thích nhất. Gần như nhảy cẫng lên vì vui sướng, hắn lập tức chụp hình chia sẻ cho Lý Kiệt Minh.

Không ngờ ngay sau đó, Đặng Thành Ninh lại rút được mô hình chiến hạm của Người Thủ Hộ.

Hạ Duệ Phong kích động đến mức suýt nhảy dựng!

Chiến hạm này thuộc dạng quà cực kỳ hiếm, dù chỉ bằng lòng bàn tay nhưng được làm rất tinh xảo, có thể coi như món “SSR của SSR”.

Hạ Duệ Phong cẩn thận lau tay bằng khăn giấy rồi trân trọng cầm chiến hạm lên ngắm nghía, liên tục khen ngợi. Vừa xem, hắn vừa bắt đầu kể về thiết kế chiến hạm trong các bộ phim. Hắn thích nhất là chiến hạm Người Thủ Hộ ở phần đầu tiên, có lẽ vì đây là phần mở đầu đưa hắn vào thế giới này, nên trong mắt hắn Người Thủ Hộ luôn kinh điển và đẹp nhất. Tiếp theo chính là chiếc chiến hạm mà Đặng Thành Ninh vừa rút được, với những đường nét mềm mại và tạo hình thanh thoát.

Sau khi thưởng thức xong, Hạ Duệ Phong cẩn thận cất chiếc chiến hạm vào hộp. Không ngờ Đặng Thành Ninh, người từ nãy giờ chỉ yên lặng lắng nghe, lại bất ngờ mở miệng muốn tặng chiến hạm này cho hắn.

Hạ Duệ Phong kinh ngạc, ngượng ngùng: “Không cần đâu, tôi rút được đội trưởng đã rất vui rồi. Mô hình chiến hạm này hiếm có lắm, cậu giữ cẩn thận đi.”

Đặng Thành Ninh đóng hộp cẩn thận, nhẹ nhàng đẩy về phía Hạ Duệ Phong, nói: “Cậu cứ nhận đi, tôi cũng có mô hình chiến hạm này rồi.”

“Thật sao?!” Hạ Duệ Phong kích động.

Đặng Thành Ninh nhìn hắn, ánh mắt rũ xuống, liếc qua mô hình trên bàn rồi nói: “Hồi còn đi du học, mua mấy thứ này rất dễ. Tôi đã mua được kha khá rồi. Mô hình sơ đại chiến hạm cũng có…”

“Wow! Lần sau cho tôi xem nhé! Hộ vệ giả hào kia hiếm lắm luôn!” Hạ Duệ Phong kinh ngạc cảm thán, “Trước kia tiền tiêu vặt của tôi không đủ, đến khi đi làm thì các mô hình chiến hạm của hãng này lại không sản xuất nữa, không mua được.”

Đặng Thành Ninh gật đầu, đáp: “Được.”

Hai người mãi đến hơn ba giờ sáng mới tạm biệt nhau để về nhà. Lúc ra về, Đặng Thành Ninh lái xe đưa Hạ Duệ Phong về tận nơi. Hạ Duệ Phong không khách sáo, lên xe chưa được bao lâu đã bắt đầu mơ màng buồn ngủ. Lúc nãy trò chuyện rất vui, cộng thêm uống bia hơi nhiều, giờ đã khuya, hắn không cưỡng lại được cơn buồn ngủ. Khi xe đến nơi, Đặng Thành Ninh nhẹ nhàng gọi hắn dậy, hắn mới tỉnh, chợt nhớ ra mình quên nói địa chỉ nhà cho Đặng Thành Ninh.

Thế nhưng xe đã dừng ngay trước cổng khu chung cư nhà hắn.

Đặng Thành Ninh giải thích: “Mẹ tôi hỏi mẹ cậu, rồi kể lại cho tôi. Hóa ra hai nhà mình ở gần nhau.”

Hạ Duệ Phong gãi đầu: “Đúng là gần thật.”

Hắn xuống xe, qua cửa kính xe cúi đầu chào Đặng Thành Ninh, còn mời: “Sau này rảnh thì vào nhà tôi chơi nhé.”

Lời vừa nói ra, hắn đã cảm thấy có chút vụng về.

Vì Đặng Thành Ninh không rõ ràng đáp lại, thậm chí chẳng nhìn hắn, chỉ vội quay đầu, lí nhí nói gì đó rồi khởi động xe đi mất.

Hạ Duệ Phong xách túi lên lầu, về đến nhà liền đi tắm rửa. Xong xuôi, hắn gửi tin nhắn hỏi Đặng Thành Ninh đã về nhà chưa. Sau đó, hắn lấy mô hình ra, trân trọng đặt vào tủ trưng bày trong phòng khách.

Lúc này, hắn mới phát hiện, không biết từ khi nào, Đặng Thành Ninh đã lén bỏ mô hình chiến hạm vào túi của hắn.

Điện thoại rung lên.

[DCN]: Tôi về đến nhà rồi.

[DCN]: Cảm ơn đã mời tôi đi xem phim.

Hạ Duệ Phong cầm điện thoại, nhìn mô hình chiến hạm một hồi lâu ngẩn người.

Cuối cùng, hắn đặt mô hình đội trưởng bên cạnh chiến hạm, chụp một bức ảnh gửi cho Lý Kiệt Minh, rồi lăn ra ngủ.

Sáng hôm sau, Lý Kiệt Minh hỏi: “Sao mày có hai mô hình? Là ý gì vậy?”

Hạ Duệ Phong đáp: “Tao cũng đang muốn biết ý nghĩa của nó đây.”

[Kiệt]:???

[Gia Bối]: Đều là fan phim Người Thủ Hộ, tao rút được đội trưởng, còn cậu ấy rút được chiến hạm, thấy tao thích nên tặng cho tao…

[Kiệt]: Đáng thương ghê, trạch nam à, một mô hình miễn phí mà cũng khiến mày ngơ ngẩn được hả?

[Kiệt]: Mau đem mô hình đến nhà tao, tao giúp mày giải quyết “phiền phức” này!

Hạ Duệ Phong chụp đủ bốn góc của chiến hạm, gửi hết cho Lý Kiệt Minh, rồi không để ý đến hắn ta nữa.

Chẳng mấy chốc, “buổi hẹn” tiếp theo đã đến, lần này chỉ cách buổi xem phim một tuần.

Hạ Duệ Phong vừa bước vào phòng ăn thì thấy trên bàn đặt một chiếc túi giấy lớn màu đen, bên ngoài in logo tiếng Anh “Người Thủ Hộ” bằng bạc và hình ảnh sơ đại chiến hạm “Hộ vệ giả”.

Đặng Thành Ninh đang nghe điện thoại, có vẻ đang bàn chuyện công việc. Anh chỉ vào túi giấy, mỉm cười, ánh mắt ánh lên vẻ chờ đợi.

Hạ Duệ Phong không ngờ lần trước vừa đề cập muốn xem bộ sưu tập của Đặng Thành Ninh, hôm nay anh đã mang mô hình “Hộ vệ giả” đến. Hắn bước tới, xúc động không thôi, nhẹ nhàng lấy chiếc hộp đóng gói ra từ túi giấy lớn.

Chiếc hộp đóng gói màu đen in hình ảnh “Hộ vệ giả” đẹp mắt, mặt sau đầy những dòng chữ hướng dẫn lắp ráp chi tiết. Đây là mô hình chiến hạm của một công ty lâu đời, phát hành cách đây bảy năm. Thiết kế tinh xảo, từng bộ phận được gia công tỉ mỉ đến mức hoàn hảo.

Hạ Duệ Phong chăm chú đọc hướng dẫn lắp ráp, lúc này mới nhận ra chiếc hộp mô hình vẫn chưa được khui.

Hộp giấy được niêm phong kín đáo, không hề có dấu hiệu bị tổn hại.

Hắn quay sang nhìn Đặng Thành Ninh, người vẫn đang bận nói chuyện điện thoại. Thấy Hạ Duệ Phong còn chưa mở hộp, Đặng Thành Ninh bước tới, dứt khoát xé toang lớp niêm phong trong một cú kéo tay.

Hạ Duệ Phong trợn tròn mắt: “!”

Đặng Thành Ninh tiếp tục nói điện thoại hơn mười phút. Đến khi cuộc gọi kết thúc, Hạ Duệ Phong đang cẩn thận ngắm nghía mô hình “Hộ vệ giả”.

“Cậu mới mua mô hình này à?” Hạ Duệ Phong hỏi.

Đặng Thành Ninh lắc đầu: “Mua từ lâu rồi, khi còn ở nước ngoài.”

Hạ Duệ Phong ngạc nhiên: “Nhưng mà đóng gói vẫn còn nguyên vẹn.”

Đặng Thành Ninh bước đến, nhìn mô hình một lát, rồi giải thích như thể đang biện minh: “Mua nhiều quá, có vài cái quên mở hộp.”

Hạ Duệ Phong sững sờ.

Nhiều tiền đến mức nào vậy chứ?!

Nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên. Hai người rửa tay rồi ngồi vào bàn dùng bữa.

Trong lúc ăn, Đặng Thành Ninh kể về lịch trình làm việc của mình, đồng thời nhắc đến mẹ anh.

Hạ Duệ Phong quan tâm hỏi: “Dạo này cô khỏe không?”

“Tuần trước đi tái khám, bác sĩ nói tình trạng hồi phục rất tốt, cần duy trì như vậy.” Đặng Thành Ninh đặt đũa xuống, nghiêm túc trả lời.

Hạ Duệ Phong nhìn nghiêng khuôn mặt gầy gò của Đặng Thành Ninh, nhẹ giọng an ủi: “Ừ, đừng lo lắng quá, cứ nghe lời bác sĩ. Cô khỏe thì cậu cũng sẽ nhẹ nhõm hơn.”

Đặng Thành Ninh nghe vậy, bất ngờ nhỏ giọng xin lỗi vì thời gian qua đã làm phiền Hạ Duệ Phong.

Hạ Duệ Phong lắc đầu: “Không có gì đâu, lần trước tôi kéo cậu đi xem suất chiếu lúc nửa đêm, xem xong còn ngủ gật trên xe cậu, mới là làm phiền cậu đó.”

Nghe xong, Đặng Thành Ninh nở nụ cười nhàn nhạt.

Hạ Duệ Phong lại nhớ đến lời trêu chọc của Lý Kiệt Minh rằng hắn “đầu óc choáng váng”, đành cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Đặng Thành Ninh luôn chọn nhà hàng có đồ ăn rất ngon. Hạ Duệ Phong, sau khi vừa trải qua ba tiết thể dục và một giờ chơi bóng rổ vào buổi chiều, đói đến mức có thể ăn sạch cả một con bò. Cuối cùng, hắn không chừa lại chút thức ăn nào trên bàn.

Nhân viên phục vụ có lẽ lần đầu chứng kiến một vị khách ăn uống như vậy, đến mức làm sạch từng đĩa đồ ăn tỉ mỉ của đầu bếp. Họ không khỏi ngạc nhiên, và trước khi Hạ Duệ Phong kịp gọi thêm đồ, họ đã nhanh chóng từ bếp mang lên một phần bánh bao nhỏ và đồ ngọt làm quà tặng thêm.

Đặng Thành Ninh đã no từ lâu, chỉ yên lặng ngồi nhìn Hạ Duệ Phong ăn.

Hạ Duệ Phong ăn hết cả bánh bao lẫn đồ ngọt, liên tục khẳng định rằng mình đã no căng, từ chối khéo gợi ý của nhân viên phục vụ muốn mang thêm cơm.

Hắn cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng: “Thầy thể dục chủ yếu dựa vào sức khỏe mà sống, vừa tan làm đã đói đến mức ngực dán vào lưng rồi.”

Khóe miệng Đặng Thành Ninh hơi nhếch lên: “Đầu bếp chắc chắn rất thích kiểu khách như cậu, nhiều cảm giác thành tựu lắm.”

Một bữa cơm lúc nào cũng trôi qua nhanh như vậy, đáng lẽ đã đến lúc tan.

Hai người lặng lẽ ngồi thêm một phút, cuối cùng vẫn không thể không đứng dậy.

Lúc ra ngoài, Đặng Thành Ninh mang theo một túi mô hình, đột nhiên đưa tay ra, hướng về phía Hạ Duệ Phong. Hạ Duệ Phong tưởng rằng anh muốn nhờ hắn xách hộ, liền thuận tay nhận lấy.

Hai người cứ thế đi tới bãi đỗ xe. Khi Đặng Thành Ninh chuẩn bị lên xe và Hạ Duệ Phong định đặt túi mô hình lên xe của anh, Đặng Thành Ninh mới nói: “Không, cái này là tặng cậu.”

Hạ Duệ Phong hơi ngạc nhiên: “Tặng tôi? Nhưng đây chẳng phải là thứ cậu đã cất giữ nhiều năm sao?”

Đặng Thành Ninh hiếm khi tỏ ra lúng túng, có chút do dự, ngập ngừng tìm từ:

“Trong nhà tôi còn nhiều lắm……”

Hạ Duệ Phong vẫn định trả lại túi mô hình: “Mấy cái này không còn xuất bản nữa, cậu giữ kỹ đi.”

Đặng Thành Ninh không nhận lại, có phần nóng nảy: “Nhà tôi thực sự còn rất nhiều, lúc đó tôi mua nhiều lắm, cậu thích thì cứ nhận đi, cậu còn thích hơn tôi mà……”

Bộ mô hình này chắc phải trị giá cả chục ngàn, với một món đồ quý giá như vậy, Hạ Duệ Phong thật sự không tiện nhận.

Thấy Hạ Duệ Phong không chịu nhận, Đặng Thành Ninh có vẻ hơi vội, nói: “Coi như là quà cảm ơn tôi tặng cậu, cảm ơn cậu đã giúp tôi.”

Nhưng lời này vừa nói ra, lại càng khiến Hạ Duệ Phong không thể nhận món quà.

Hạ Duệ Phong cứ từ chối mãi, cuối cùng vẫn đặt túi mô hình lại lên xe của Đặng Thành Ninh.

Đặng Thành Ninh nhìn hắn, ánh mắt đầy mong chờ, dường như vì không thể tặng được món quà mà rất buồn. Điều này khiến Hạ Duệ Phong rất muốn an ủi anh, nhưng lại nghĩ rằng nếu cứ nhận quà như vậy, chẳng lẽ món quà này có ý nghĩa đặc biệt quan trọng gì sao?

Cuối cùng, Hạ Duệ Phong vẫn đóng cửa xe lại, nói lời tạm biệt với anh.

Mãi đến khi xe của Hạ Duệ Phong rời khỏi bãi đỗ, Đặng Thành Ninh vẫn đứng đó, không hiểu sao vẫn chưa khởi động xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK