Đầu tiên, mẹ cậu đưa cậu ra nước ngoài du lịch một chuyến. Trở về không lâu, cậu nhanh chóng hoàn thành việc điền nguyện vọng mà không cần đắn đo nhiều. Tâm lý trị liệu vẫn tiếp tục đều đặn, đồng thời cậu tham gia một lớp bóng rổ, thuê hẳn huấn luyện viên riêng để học kỹ thuật. Cậu còn mua một mô hình tinh cầu và dành rất nhiều thời gian để lắp ráp nghiêm túc, say mê như một nghệ sĩ thực thụ. Thậm chí, cậu cùng Hà Duệ Phong chơi game, nghiên cứu chiến thuật, luyện tập kỹ năng.
Khi tất cả những điều đó hoàn thành, thì đại học cũng đến ngày khai giảng.
Mọi thứ đều mới mẻ: trường học, ký túc xá, bạn bè, chương trình học. Tại thủ đô xa nhà, Đặng Thành Ninh bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, như thể mọi chuyện thời cấp ba đều đã bị bỏ lại phía sau. Cậu dành gần như toàn bộ thời gian để học, chuẩn bị cho tương lai với dự định du học.
Trong trận bóng rổ đầu tiên dành cho tân sinh viên, cậu được kéo tham gia đội bóng nam đại diện cho lớp. Dù chưa từng chơi bóng rổ ở cấp ba, nhưng lên đại học, Đặng Thành Ninh nhanh chóng thể hiện khả năng đáng kinh ngạc trên sân, khiến mọi người chú ý. Những người theo đuổi cậu ùn ùn kéo đến, nhưng đều bị cậu từ chối thẳng thừng.
Bạn cùng phòng nhìn cậu đầy ngạc nhiên, trêu chọc hỏi: “Cậu có người trong lòng rồi đúng không?”
“Ừ.” Đây là lần đầu tiên Đặng Thành Ninh thừa nhận.
Nhưng ngoài câu trả lời ngắn gọn đó, cậu không tiết lộ thêm gì. Chỉ nói rằng bản thân không đủ khả năng theo đuổi người ấy.
“Người nào mà xuất sắc đến nỗi Đặng Thành Ninh còn đuổi không kịp chứ?” Bạn bè xung quanh đều kinh ngạc.
Đặng Thành Ninh hiểu rõ, chỉ cần nói một câu “người đó đã có bạn trai rồi,” thì mọi nghi vấn sẽ tan biến, không ai hỏi thêm gì nữa. Nhưng cậu không muốn nói. Cậu thậm chí còn không muốn nghĩ đến việc Mạnh Hàm Hạ và Hà Duệ Phong có đang yêu nhau hay không. Cậu tự an ủi rằng tình yêu xa cách chẳng mấy khi bền lâu, có khi họ đã chia tay rồi. Nhưng dù sao, vấn đề không nằm ở việc Hà Duệ Phong yêu ai, mà nằm ở một sự thật không thể thay đổi: Hà Duệ Phong thích con gái, điều đó quyết định giữa họ sẽ không bao giờ có cơ hội.
Nếu Hà Duệ Phong thích con trai thì sao?
Đôi lúc, Đặng Thành Ninh tự hỏi như vậy.
Nếu Hà Duệ Phong thực sự thích con trai, liệu cậu có đủ can đảm theo đuổi không?
Cậu không biết.
Nhưng nếu điều đó xảy ra, Đặng Thành Ninh tin rằng mình có cơ hội, bởi cậu luôn được lòng những người cùng giới mà cậu từng tiếp xúc. Thế nhưng, để duy trì một mối quan hệ lâu dài và thuận lợi, thì lại là chuyện khác.
Đặng Thành Ninh nghĩ, nếu bản thân biết cách che giấu một phần con người thật, cố gắng trở nên dễ chịu hơn, và thích nghi với sở thích của Hà Duệ Phong, có lẽ họ sẽ có thể yêu nhau bền chặt.
Những suy nghĩ đó cứ quanh quẩn trong đầu khi cậu từ thư viện trở về ký túc xá sau một ngày dài ngập trong sách vở.
Thật kỳ lạ, hồi cấp ba, mỗi lần nhìn thấy Hà Duệ Phong và Mạnh Hàm Hạ vừa đi vừa trò chuyện trên sân trường, cậu đều cảm thấy đau đớn, một nỗi đau dài đằng đẵng và sắc bén. Nhưng lên đại học, khi không còn thấy họ nữa, nỗi đau dần vơi bớt. Thỉnh thoảng nghĩ về Hà Duệ Phong, cậu lại cảm nhận một niềm vui nho nhỏ.
Trong cuộc sống buồn tẻ nhàm chán của Đặng Thành Ninh, có một chút niềm vui như vậy thực sự là điều quý giá.
Tâm lý trị liệu viên từng nói: “Nếu có điều gì khiến cậu cảm thấy vui, hãy nắm lấy nó. Thích nghi với cuộc sống mới không dễ dàng, nhưng điều đó không có nghĩa là phải từ bỏ hoàn toàn quá khứ.”
Thế nên, sau nửa học kỳ cố gắng kìm nén, Đặng Thành Ninh quyết định để bản thân buông thả một chút.
Tin tức duy nhất mà Đặng Thành Ninh có được về Hạ Duệ Phong đến từ vòng bạn bè của cậu ta. Ngày khai giảng, tham gia các hoạt động chào đón tân sinh viên, chạy đường dài, hay thi đấu bóng rổ, Hạ Duệ Phong đều đăng lên vòng bạn bè. Tần suất đăng bài của cậu ta tăng rõ rệt sau khi vào đại học. Đặng Thành Ninh nghĩ có lẽ cậu ấy muốn chia sẻ cuộc sống của mình với bạn gái, bởi vì hai người yêu xa. Đôi khi, ngay cả khi chỉ là một phần cơm gà ở căn-tin, Hạ Duệ Phong cũng sẽ đăng một bài.
Đặng Thành Ninh không bấm like.
Cậu và Hạ Duệ Phong gần như không có bạn chung trên WeChat. Đặng Thành Ninh tự hỏi liệu có phải hầu như không ai bấm like hoặc bình luận trên bài đăng của Hạ Duệ Phong hay không.
Sau đó, cậu bắt đầu lặng lẽ lang thang trên diễn đàn và Tieba của trường đại học Sư phạm, hy vọng có thể tìm thấy chút tin tức về Hạ Duệ Phong.
Nhưng rất khó.
Đại học không giống như cấp ba, số lượng sinh viên quá đông, và còn bị chia tách theo khoa, ngành học. Đi khắp các diễn đàn trong thời gian dài, ngoài một bức ảnh chụp Hạ Duệ Phong tham gia cuộc thi chạy đường dài trong đại hội thể thao, cậu hầu như không tìm được tin tức nào khác về cậu ta. Đặng Thành Ninh cũng không dám hỏi thăm bạn bè của Hạ Duệ Phong. Sau một học kỳ và kỳ nghỉ đông dày vò bản thân, cuối cùng cậu quyết định thuê một thám tử tư qua mạng để tìm hiểu thông tin và chụp ảnh.
Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở nên cực đoan đến mức này.
Toàn bộ kỳ nghỉ đông, Đặng Thành Ninh gần như ra ngoài mỗi ngày. Hai ngày một lần, cậu sẽ đi đến gần trường Trung học Thực nghiệm, dạo quanh đó và rồi lại quay về. Cậu thường đi xe buýt từ trạm gần cổng trường, ngồi đúng tuyến mà Hạ Duệ Phong hay đi, rồi đi đến bến cuối và quay lại.
Nhưng cả kỳ nghỉ đông, cậu không gặp được Hạ Duệ Phong dù chỉ một lần.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Đặng Thành Ninh hoàn toàn thất vọng. Cậu lần đầu tiên nhận ra rằng giữa mình và Hạ Duệ Phong không tồn tại bất kỳ mối liên kết nào, dù là nhỏ nhất.
Tiền có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.
Đặng Thành Ninh cẩn thận lựa chọn, tìm được một thám tử tư tương đối đáng tin cậy. Nói là thám tử tư, thực chất người này chỉ làm những công việc tương tự paparazzi: theo dõi, chụp ảnh lén, thu thập thông tin, chủ yếu là bắt quả tang các vụ ngoại tình. Đơn hàng chụp lén một nam sinh viên đại học trong khuôn viên trường đối với người này là chuyện vô cùng đơn giản, dễ hơn nhiều so với việc lẻn vào khách sạn để gõ cửa phòng thuê.
Đặng Thành Ninh nhận được rất nhiều ảnh.
Hạ Duệ Phong trong giờ học, đang ngồi ngẩn ngơ trong lớp; tan học, đạp xe đạp về ký túc xá; ăn cơm ở căn-tin; chơi bóng, tập luyện… Rất nhiều hình ảnh, nhiều đến mức Đặng Thành Ninh không dám tin vào mắt mình.
Cậu đã nửa năm không gặp Hạ Duệ Phong. Cậu ấy thay đổi một chút, trưởng thành hơn, vóc dáng rắn rỏi hơn, làn da dường như trắng hơn một chút, không còn làn da ngăm đen như trước mà là sắc tiểu mạch.
Có lẽ là do việc huấn luyện ở đại học không khắc nghiệt như ở cấp ba, chủ yếu là tập trong nhà thi đấu.
Một số bức ảnh không rõ nét, thám tử tư giải thích rằng do có quá nhiều người, ông ta phải giả vờ chụp hoa để tránh bị nghi ngờ, không thể lại gần hơn. Nhưng đa số các bức ảnh đều chụp khá tốt.
Đặng Thành Ninh trả thêm tiền thù lao gấp đôi, cùng một khoản để nâng cấp máy ảnh.
Lần sau khi ảnh được gửi đến, chất lượng còn tốt hơn.
Có lẽ vì thù lao quá cao, thám tử tư còn thu thập thêm nhiều thông tin khác: thời khóa biểu của Hạ Duệ Phong, thứ tự thi đấu bóng rổ, ai đang theo đuổi cậu ấy, và cả những việc Hạ Duệ Phong thường làm sau giờ học…
“Cậu ta thường về ký túc xá ngay sau giờ học, rất có thể đang chơi game,” thám tử viết trong email, “Thỉnh thoảng cùng bạn cùng phòng ra phố ăn tối, cuối tuần thì xem phim ở nội thành hoặc về nhà. Không có bất kỳ dấu hiệu tiếp xúc nào với người khác giới. Có một nữ sinh theo đuổi cậu ta, năm hai, thuộc khoa Ngoại ngữ. Nếu cần thêm thông tin về cô ấy, tôi sẽ điều tra thêm. PS: Nhưng tôi nghĩ cậu ta đã từ chối. Cô ấy từng mua bữa sáng mang đến ký túc xá, nhưng cậu ta không nhận.”
Đặng Thành Ninh không muốn biết thêm bất kỳ thông tin gì về cô gái đó. Với cậu, dù là Mạnh Hàm Hạ hay một nữ sinh khác, thì có khác biệt gì?
Cậu đặt ra quy tắc cho mình: chỉ thuê người chụp ảnh Hạ Duệ Phong mỗi tháng một lần, không được tăng số lần. Cậu không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của Hạ Duệ Phong, cũng không muốn bị phát hiện.
Được xem những bức ảnh về cuộc sống của Hạ Duệ Phong mỗi tháng, tâm trạng Đặng Thành Ninh dần ổn định hơn. Cậu không còn nóng ruột, không còn mất ngủ triền miên. Chỉ cần làm tốt công việc của mình, sau đó chờ đợi bưu kiện hàng tháng là đủ.
Trong suốt vài năm chụp ảnh, Mạnh Hàm Hạ chưa bao giờ xuất hiện.
Đôi khi, Đặng Thành Ninh tự hỏi liệu có phải họ chỉ gặp nhau vào kỳ nghỉ lễ hay không.
Có thể là vô tình, hoặc vì lý do nào đó, Hà Duệ Phong và người kia đã xảy ra mâu thuẫn dẫn đến chia tay ở nơi đất khách quê người.
Nhưng bất kể nguyên nhân gì, chuyện này không liên quan đến Đặng Thành Ninh, và cậu cũng chẳng mấy bận tâm.
Việc chụp lén vẫn âm thầm tiếp diễn suốt những năm đại học, kéo dài đến tận năm tư.
Vốn dĩ, Hà Duệ Phong luôn hành động cùng bạn cùng phòng. Nhưng từ đầu năm tư, bên cạnh hắn bỗng xuất hiện một nam sinh lạ mặt, luôn đồng hành cùng hắn. Là một thám tử tư chuyên nghiệp, người được Đặng Thành Ninh thuê không thể không để ý.
“Ánh mắt cậu Hà khi nhìn người này khác biệt rõ rệt. Tôi thuận tay điều tra, quả nhiên có chuyện. Việc tra xét không quá khó, chỉ cần sử dụng phần mềm kết nối xung quanh trên điện thoại, tìm kiếm vị trí lân cận là thấy ngay. Dù cậu ta không đăng ảnh chính diện, nhưng dựa vào dáng người và trang phục, tôi xác nhận được đó chính là hắn.”
Có người theo đuổi Hà Duệ Phong? Điều đó chẳng có gì bất thường.
Đặng Thành Ninh, vốn là người đồng tính, vẫn âm thầm theo dõi hành vi của Hà Duệ Phong suốt bao năm qua. Nhưng lần này, anh bất ngờ khi thấy Hà không từ chối người kia một cách thẳng thừng.
Cả học kỳ đầu năm tư, trong những bức ảnh của Hà Duệ Phong, luôn thấp thoáng hình bóng của nam sinh ấy: khi chạy bộ, lúc chơi bóng, trong nhà ăn, hay thậm chí ở thư viện.
Nam sinh ấy dáng người mảnh khảnh, gương mặt sáng sủa, làn da trắng, mái tóc đen mềm mại. Cậu ta học khoa Toán, cùng khóa với Hà Duệ Phong, thành tích xuất sắc, luôn nhận học bổng.
Điều này khiến Đặng Thành Ninh tức giận.
“Hà Duệ Phong rõ ràng là trai thẳng, tại sao lại không từ chối cậu ta dứt khoát?”
Cậu cố gắng tự trấn an, cho rằng có lẽ Hà Duệ Phong quá vô tư, không nhận ra ý đồ của đối phương, chỉ xem đó là mối quan hệ bạn bè thông thường.
Cho đến đầu học kỳ hai năm tư, ngay ngày khai giảng, Hà Duệ Phong đăng một tấm ảnh trên mạng xã hội: hai bàn tay nắm lấy nhau, kèm theo dòng chữ: “Ở bên nhau”.
Đặng Thành Ninh không thể tin nổi.
Ngày hôm sau, thám tử tư gửi đến những bức ảnh mới: Hà Duệ Phong và nam sinh ấy cùng ăn cơm, cùng đi thư viện học bài, cùng về ký túc xá. Cả tuần sau đó, họ gần như không rời nhau nửa bước.
Đặng Thành Ninh không ngừng yêu cầu thám tử tiếp tục chụp ảnh, bất kể tình hình. Cuối cùng, thám tử tư gửi một lời cảnh báo: “Không thể chụp nữa. Chúng ta đã quá lộ liễu, đối phương bắt đầu để ý. Nếu tiếp tục, họ sẽ nghi ngờ. Nếu cậu thích cậu Hà, sao bao năm qua cậu không theo đuổi hắn?”
Ba năm ròng từ khi bước chân vào đại học, Đặng Thành Ninh đã dần ổn định tâm lý. Cậu đã ngừng dùng thuốc từ năm hai. Có những lúc, khi nhìn ảnh Hà Duệ Phong, cậu tự hỏi: “Mình còn thích cậu ấy không? Hay chỉ là thói quen?”.
Cậu nghĩ rằng cảm xúc này sẽ dần phai nhạt. Dẫu sao, cậu cũng đã chuẩn bị đi du học, con đường đời của họ sẽ hoàn toàn tách biệt.
Nhưng mọi thứ lại bị phá vỡ hoàn toàn.
Hóa ra, Hà Duệ Phong vẫn có thể thích con trai.
Sự thật này như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Đặng Thành Ninh: Hà Duệ Phong chưa bao giờ thích cậu.
Từng bức ảnh thám tử gửi về đều có bóng dáng của nam sinh ấy – Lương Đông. Cậu ta là người có thành tích xuất sắc, đang chuẩn bị thi công chức.
Đặng Thành Ninh chìm trong cảm giác đau khổ đến tột cùng. Cậu nhận ra mình chưa bao giờ ngừng yêu Hà Duệ Phong.
Cậu từng nghĩ rằng dù Hà Duệ Phong yêu ai, cậu cũng sẽ không quan tâm. Nhưng giờ đây, khi thấy hắn yêu một người con trai, Đặng Thành Ninh nhận ra: hắn có thể yêu, chỉ là không yêu cậu.
Khi đi du học, Đặng Thành Ninh nghe tin Hà Duệ Phong và Lương Đông đã chia tay.
Người thám tử tư gửi tin nhắn: “Hắn ta chia tay rồi. Cậu còn không định theo đuổi hắn sao?”.
Nhưng Đặng Thành Ninh không trả lời.
Anh đang rơi vào một vòng xoáy khác: mất ngủ, lo âu, cảm xúc mất kiểm soát. Làm sao một người như anh, không còn niềm vui sống, có thể mang lại hạnh phúc cho Hà Duệ Phong?
Hơn nữa, Hà Duệ Phong là người song tính. Có lẽ, cuối cùng hắn vẫn sẽ chọn một con đường an ổn, kết hôn với một cô gái, sinh con và sống một cuộc đời bình lặng.
Đặng Thành Ninh nhận ra, có những người sinh ra đã không có khả năng yêu, cũng chẳng có cơ hội được yêu.
Vậy thì cứ thế đi.
–
Đoạn sau là qua đại học rồi nên mình để “Anh” cho ĐTN như cũ nhé