• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người thậm chí không thể chờ đợi hết màn pháo hoa, vội vàng rời đi. Hạ Duệ Phong nắm tay Đặng Thành Ninh, còn Đặng Thành Ninh cầm bó hoa hồ điệp lan, cả hai nhanh chóng bước xuống lầu, nhanh đến mức người phục vụ phải liên tục quay đầu nhìn theo. Họ đi đến bãi đỗ xe, vừa ngồi vào xe, lập tức hôn nhau cuồng nhiệt.

Mùa thu ban đêm, không khí trong xe nóng hầm hập.

Hạ Duệ Phong dường như không thể kiểm soát được mình, rất nhanh cảm thấy cơ thể phản ứng, sự thôi thúc càng thêm mạnh mẽ, hắn ôm chặt Đặng Thành Ninh, càng lúc càng vội vã. Ban đầu, Đặng Thành Ninh để mặc hắn, nhưng dần dần, anh bắt đầu chống cự, tay đẩy lên ngực Hạ Duệ Phong, không muốn để hắn đến gần thêm. Hạ Duệ Phong không nhận ra, tiếp tục hoang dại, bàn tay nóng bỏng như than hồng, luồn vào trong quần áo Đặng Thành Ninh.

Chiếc áo sơ mi của anh bị xé rách tơi tả, nhăn nhúm không thành hình.

Bàn tay Hạ Duệ Phong nóng rực như thể chạm vào than, lướt nhẹ trên làn da lạnh lẽo của Đặng Thành Ninh, từng đốt ngón tay lần lượt xoa lên xương sống mảnh mai, nhẹ nhàng xoa bóp vòng eo thon gọn.

Đặng Thành Ninh run lên, rồi bất ngờ dùng sức đẩy mạnh, đẩy Hạ Duệ Phong ra ngoài, đẩy hắn mạnh đến mức đầu va vào cửa kính xe, phát ra tiếng “đông” lớn.

Hạ Duệ Phong đau điếng, ngẩn người nhìn Đặng Thành Ninh.

Đặng Thành Ninh không nhìn hắn, chỉ cúi xuống tìm đồ vật trên ghế điều khiển. Rất nhanh, anh tìm được thứ mình cần, một cách cẩn thận nhặt lên một đóa hồ điệp lan rơi xuống, rồi đặt nó nhẹ nhàng lên tay vịn, có chút trách móc: “Anh làm hỏng hoa của em rồi.”

Bó hoa đặt trên tay vịn bị ép xuống, một vài cánh hoa rơi vỡ. Đặng Thành Ninh cầm hai cánh hoa rơi xuống, muốn gắn chúng lại, bảo vệ bó hoa nguyên vẹn, nhưng anh đành bất lực. Anh nhẹ nhàng xếp hai cánh hoa lại gần bó hoa, rồi không nói gì, khởi động xe.

Hạ Duệ Phong vẫn cảm thấy đau nhói ở gáy, nhưng Đặng Thành Ninh dường như không để ý, chỉ lầm bầm: “Anh làm hỏng hoa của em.”

Hạ Duệ Phong vô thức xin lỗi: “Xin lỗi.”

Đặng Thành Ninh không đáp, chỉ đơn giản lái xe ra khỏi bãi đỗ, chân đạp ga hơi mạnh.

“Không sao đâu.”

Xe chạy ra một đoạn dài, Đặng Thành Ninh mới mở miệng.

Hạ Duệ Phong cảm thấy Đặng Thành Ninh có điều gì đó kỳ lạ, không hiểu sao lại như vậy. Sau một lúc suy nghĩ, hắn lên tiếng: “Bực mình sao? Lần sau anh lại tặng em hoa mới nhé.”

“Cũng tặng hoa cho người trước đó sao?” Đặng Thành Ninh hỏi, đầu vẫn không quay lại.

Hạ Duệ Phong bị câu hỏi này làm cho bất ngờ, lặng im một lúc. Đặng Thành Ninh cũng không thúc giục, chỉ tập trung lái xe.

Hạ Duệ Phong nghĩ rằng giữa họ, mọi thứ có thể thật thà cởi mở, Đặng Thành Ninh có thể hỏi bất kỳ điều gì hắn muốn. Nhưng mà—

Mới vừa hẹn hò xong!

Không, thậm chí còn chưa kết thúc buổi hẹn hò. Lúc ăn tối ở nhà hàng, không khí thật sự rất tuyệt vời, rất lãng mạn. Hắn đã dùng Polaroid chụp ảnh cho Đặng Thành Ninh, chụp chung với nhau. Khi những bức ảnh hiện ra, Đặng Thành Ninh rõ ràng rất vui, cười tươi đến mức mắt cong lên.

Tại sao ngay lúc này, anh lại đột ngột hỏi về những người trước đây?

Trong một buổi tối lãng mạn như vậy, điều này thật sự khiến hắn hơi khó chịu.

Dù sao thì, Hạ Duệ Phong là người trước, chứ không phải Đặng Thành Ninh.

Nhưng hắn vẫn trả lời: “Đã từng tặng rồi.”

“Tặng những loại hoa gì?” Đặng Thành Ninh hỏi, giọng điệu bình thản.

Hạ Duệ Phong cảm thấy câu hỏi này của Đặng Thành Ninh có chút lạ lùng, nhưng không nói ra được lý do, chỉ cảm thấy có gì đó nghẹn lại trong lòng.

“… Nhớ không rõ lắm. Không tặng nhiều lần, vì không muốn bị bạn cùng ký túc xá để ý. Thường là những bó hoa nhỏ đã được cửa hàng đóng gói sẵn, chắc hoa hồng là nhiều nhất.” Hạ Duệ Phong cố gắng nhớ lại.

“Em không cần hoa hồng.” Đặng Thành Ninh nói.

Hạ Duệ Phong lập tức hiểu ý: “Chỉ tặng em hồ điệp lan thôi, sau này chỉ tặng hồ điệp lan được không?”

“… Có thể.”

Cuối cùng, Đặng Thành Ninh cũng trả lời chắc chắn. Hạ Duệ Phong thở phào nhẹ nhõm.

Cả hai im lặng cho đến khi về đến nhà Đặng Thành Ninh.

Đặng Thành Ninh dừng xe xong, vội vã ôm bó hồ điệp lan lên lầu. Vừa vào cửa, anh không thèm chào hỏi Hạ Duệ Phong, cứ thế bước thẳng vào thư phòng, không để ý đến hắn chút nào, trực tiếp bỏ mặc hắn đứng ở hành lang.

Hạ Duệ Phong ngơ ngác, đứng im một lúc rồi tự thay giày bước vào nhà.

Hắn đi đến cửa thư phòng, thấy Đặng Thành Ninh ngồi ở bàn làm việc, gần như cúi người xuống, đang làm gì đó. Hạ Duệ Phong đứng nhìn một lúc, nhưng lại không dám tự tiện vào.

Hắn gõ cửa nhẹ: “Thành Ninh, anh vào được không?”

Hạ Duệ Phong tiến lại gần, phát hiện Đặng Thành Ninh đang chăm chút những đóa hoa. Anh đang đặt từng cánh hoa hồ điệp lan thu được trong buổi tối lên một lớp bọt biển, rồi phủ lên một lớp giấy axit, tiếp đó lại thêm một lớp bọt biển, cứ thế xếp từng hoa một cách tỉ mỉ. Anh nhẹ nhàng chỉnh sửa từng nhị hoa, cẩn thận đến mức ngay cả hai cánh hoa rơi cũng được anh tỉ mỉ ghép lại.

Khi anh đã xếp xong hết những đóa hoa, anh đặt chúng lên bản xếp hoa, dùng đinh ốc cố định lại.

Sau khi hoàn thành, Đặng Thành Ninh mới nhận ra mình đã quên mất Hạ Duệ Phong đứng bên cạnh từ lúc nào.

“A, xin lỗi, em làm quá say mê, quên mất anh rồi…”

Anh ngượng ngùng cười, đứng dậy và đưa tay ra nắm lấy tay Hạ Duệ Phong.

Hạ Duệ Phong nhìn anh, còn Đặng Thành Ninh nhìn lại hắn, ngạc nhiên nghiêng đầu, hỏi: “Sao vậy?”

Anh vẫn là Đặng Thành Ninh như mọi khi, trong mắt chỉ có Hạ Duệ Phong, tính tình ôn hòa, dễ chịu.

“… Thành Ninh, em không cần phải bảo quản hoa cẩn thận như vậy. Sau này anh sẽ tặng em nhiều hoa hồ điệp lan mới, rất nhiều. Em chỉ cần cắm chúng vào bình là được, nếu mỗi lần đều làm thành hoa khô như thế này, vậy thì có phải sẽ tốn rất nhiều thời gian không?”

Đặng Thành Ninh nghe vậy chỉ cười, không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý.

Anh mở ngăn kéo, lấy ra một bộ khung ảnh và đưa cho Hạ Duệ Phong, nói: “Anh xem, hoa khô cũng rất đẹp mà.”

Đó là một bộ tranh dán tường làm từ hoa khô, những đóa hồ điệp lan vẫn trắng tinh, mềm mại như ngày đầu, chứng tỏ người làm chúng đã bỏ ra rất nhiều công sức, tỉ mỉ giữ lại vẻ đẹp hoàn hảo nhất của hoa.

Nó đẹp đến mức khiến Hạ Duệ Phong nhớ lại chính mình đã vô cùng lo lắng khi tặng hoa cho Đặng Thành Ninh vào ngày hôm ấy.

Hạ Duệ Phong đứng yên, không biết nói gì.

Một cảm giác áy náy dâng lên mạnh mẽ trong lòng hắn.

Hắn đã tặng Đặng Thành Ninh quá ít thứ, không đủ để khiến Đặng Thành Ninh coi trọng, đến mức anh phải nâng niu những đóa hồ điệp lan như bảo vật.

Những đóa hoa này, được anh bảo tồn tỉ mỉ, thậm chí là những bó hoa khi hắn và bạn bè, chủ cửa hàng tiện tay lấy lúc đó.

“Anh…”

Hạ Duệ Phong muốn nói gì đó, nhưng lại không thốt nên lời.

Mới chỉ một giờ trước, hắn còn tự hào vì bản thân là một người bạn trai đủ tư cách, đã lên kế hoạch một buổi hẹn hò hoàn hảo, chọn lựa một nhà hàng lãng mạn.

Nhưng tất cả những gì hắn làm, giờ đây, đứng trước những đóa hoa khô mà Đặng Thành Ninh cẩn thận bảo vệ, trở nên nhỏ bé, chẳng có gì đáng nói.

“Sao vậy?” Đặng Thành Ninh nhìn hắn, lo lắng hỏi.

Hạ Duệ Phong đặt bộ tranh hoa khô xuống, ôm lấy Đặng Thành Ninh, vùi đầu vào cổ anh, nói trong giọng điệu buồn bã: “Xin lỗi, anh đã làm hỏng hoa của em.”

Đặng Thành Ninh vươn tay ôm lấy hắn, rồi bỗng nhớ ra và nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, lúc nãy đẩy anh có đau không?”

Hạ Duệ Phong lắc đầu, không nói gì.

Đặng Thành Ninh giữ chặt mặt hắn, chủ động hôn lên.

Hạ Duệ Phong hơi hé miệng tiếp nhận đôi môi ấm nóng, ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại của anh, nhẹ nhàng liếm mút đôi môi của người yêu.

Đặng Thành Ninh bắt đầu run rẩy. Anh nhẹ nhàng đẩy Hạ Duệ Phong, đem hắn đẩy đến sofa, sau đó ngồi lên người hắn nhẹ nhàng câu lấy cổ người yêu, hôn càng sâu.

Hai người đã thân mật với nhau nhiều lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Đặng Thành Ninh chủ động trước.

dương v*t của Hạ Duệ Phong nháy mắt cương cứng, cộm lên mông Đặng Thành Ninh, giống như cây gậy sắt cứng đến dọa người.

Quần tây của Đặng Thành Ninh làm từ loại vải dệt mỏng, Hạ Duệ Phong cảm giác như đang đang không mặc gì. Lần đầu tiên hắn cảm nhận được dương v*t của mình cọ trúng nơi mềm mại như thế nào. Mà Đặng Thành Ninh ở phía trên còn cố ý dùng nơi đó cọ xát dương v*t Hạ Duệ Phong.

Hạ Duệ Phong nắm lấy eo anh, cắn răng: “Đừng nhúc nhích!”

Đặng Thành Ninh nhìn hắn, kéo tay hắn ra, người mềm dẻo như nước từ lồng ngực hắn trườn xuống dưới, quỳ gối giữa chân hắn.

Khóe mắt của anh hồng hồng, mặt hồng mà môi cũng hồng nốt. Giống hệt như bé yêu tinh xinh đẹp vươn đôi tay trắng nõn, run rẩy cởi lưng quần Hạ Duệ Phong.

Anh thấy quần lót màu đen của Hạ Duệ Phong.

Đặng Thành Ninh trên mặt thẹn muốn chết, thiếu chút nữa là từ bỏ.

Hạ Duệ Phong trực tiếp cầm lấy tay anh, dùng sức kéo quần lót của mình xuống.

dương v*t thô to bắn ra.

To đến lợi hại.

Biểu cảm trên mặt Đặng Thành Ninh biến thành sợ hãi.

Hạ Duệ Phong đem ngón tay luồn vào tóc của anh, thấp giọng dỗ: “Đừng sợ, em thử xem, chạm vào nó là được, không muốn ngậm thì không cần ngậm.”

Ánh mắt Đặng Thành Ninh ướt át thuận theo mà cúi đầu, dùng môi chạm vào dương v*t to bự của Hạ Duệ Phong. Hắn phải dùng lực tự chủ rất lớn mới nhịn được, nếu không hắn đã như dã thú sổ lồng đem đầu Đặng Thành Ninh ấn xuống.

Đặng Thành Ninh ngước mắt lên xem hắn, có hơi chần chờ vươn đầu lưỡi mềm mại ra liếm từ trên xuống dưới một lần.

Hà Duệ Phong hít vào một hơi.

Đặng Thành Ninh lo lắng hỏi: “Làm sao vậy anh?”

Hạ Duệ Phong hít khí: “Không sao, sướng quá thôi.”

Mặt Đặng Thành Ninh toàn bộ đỏ bừng, đến cả tai cũng bắt đầu đỏ.

Hạ Duệ Phong vươn tay xoa vành tai của anh, giống như tên lưu manh lừa gạt nói: “Lại liếm một chút, một chút nữa.”

Không ngờ rằng Đặng Thành Ninh lại gan dạ hơn so với những gì hắn tưởng, đã dám làm như vậy, lúc này anh há to miệng trực tiếp ngậm lấy.

Thiếu chút nữa là Hạ Duệ Phong bắn ra.

Khoang miệng mềm mại của Đặng Thành Ninh ấm nóng muốn chết, thoải mái đến mức Hạ Duệ Phong cảm thấy như bị điện giật, run rẩy, thiếu chút nữa làm hắn giao nộp lương thực.

“Má ơi…” Hắn thấp giọng rên rỉ.

Đặng Thành Ninh cúi người ngậm lấy dương v*t to bự, dùng khoang miệng và đầu lưỡi nỗ lực để Hạ Duệ Phong có khoái cảm.

Hạ Duệ Phong thoải mái đến da đầu tê dại, đây là lần đầu tiên Đặng Thành Ninh làm như vậy.

Không chỉ khoái cảm ở mặt sinh lý, mà tâm lý hắn cũng muốn cao trào. Chỉ cần nhìn gương mặt anh tuấn của Đặng Thành Ninh, trong miệng lại đang bú mút dương v*t của hắn, với bản năng nam tính mãnh liệt, hắn hoàn toàn bộc lộ ham muốn chiếm hữu, hưng phấn đến mức khó có thể diễn tả.

Hạ Duệ Phong trải nghiệm được một khoái cảm mà trước đây chưa từng có.

Sau khi kết thúc Hạ Duệ Phong trở tay kéo anh lên, chính mình ngồi xổm xuống lại phát hiện quần tây của Đặng Thành Ninh ướt đẫm.

“Cục cưng em…”

Hạ Duệ Phong vẫn không nhịn được mà gọi một tiếng cục cưng, hắn ngẩng đầu xem biểu cảm của Đặng Thành Ninh, sợ anh tức giận.

Không ngờ Đặng Thành Ninh mặt đỏ như gấc, ánh mắt mơ màng, hoàn toàn không chú ý đến Hạ Duệ Phong đang nói gì.

Hạ Duệ Phong đứng dậy, ôm lấy Đặng Thành Ninh, hôn lên mí mắt, gương mặt anh, đôi môi của anh, liếm láp và mút nhẹ nhàng.

Đặng Thành Ninh cảm thấy toàn thân mình mất hết sức lực, mềm yếu trong vòng tay Hạ Duệ Phong.

Đặng Thành Ninh hỏi: “Anh thoải mái không?”

Hạ Duệ Phong cười, đáp: “Đương nhiên.”

Hạ Duệ Phong ôm Đặng Thành Ninh, lặng lẽ ngồi trên sô pha một lúc, vuốt ve anh, rồi hỏi: “Anh có thể đến nhà em, chính thức gặp mẹ của em được không?”

“Anh có thể mời em về nhà anh, gặp ba mẹ anh, cùng nhau ăn một bữa cơm được không?”

Đặng Thành Ninh dựa vào lòng Hạ Duệ Phong, ngây người một lúc lâu, rồi gật đầu, đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK