• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đặng Thành Ninh và Hà Duệ Phong từng bước xây dựng mối quan hệ, dần dần tiến đến trạng thái gần như sống chung.

Hai người mỗi ngày tan làm đều gặp mặt. Họ thường ăn tối bên ngoài, nhưng phần lớn thời gian là Hà Duệ Phong tự nấu ăn. Nếu Đặng Thành Ninh phải tăng ca, tan làm xong anh sẽ trực tiếp đến nhà Hà Duệ Phong. Bất kể muộn thế nào, họ luôn cố gắng gặp nhau.

Hà Duệ Phong mua cho Đặng Thành Ninh một chiếc đồng hồ thông minh có chức năng theo dõi giấc ngủ, bắt anh đeo mỗi đêm trước khi đi ngủ. Nhờ vậy, hắn phát hiện ra rằng khi ngủ một mình, Đặng Thành Ninh thường chỉ ngủ được khoảng năm tiếng. Nhưng nếu có Hà Duệ Phong bên cạnh, anh có thể ngủ tới bảy tiếng. Đặc biệt, nếu trước khi ngủ hai người có hoạt động gì đó mệt mỏi hơn, Đặng Thành Ninh thậm chí còn ngủ được tám tiếng.

Từ đó, Hà Duệ Phong mỗi ngày đều dành thời gian ở bên cạnh Đặng Thành Ninh, như dỗ một đứa trẻ, để anh yên tâm ngủ. Mặc dù Đặng Thành Ninh luôn nhấn mạnh rằng anh không cần ngủ nhiều như thế, Hà Duệ Phong vẫn kiên trì.

Nhưng với Hà Duệ Phong, điều này lại là một sự tra tấn.

Đặng Thành Ninh cố gắng hết sức giúp hắn thư giãn, nhưng anh cũng cảm nhận được khát vọng mãnh liệt của hắn trong việc tiến thêm một bước trong mối quan hệ, cùng những lần cố gắng kiềm chế ham muốn. Gần đây, Hà Duệ Phong không còn nhắc đến việc tiến xa hơn nữa, thậm chí các chuẩn bị cho việc đó cũng tạm ngừng, có lẽ vì sợ làm Đặng Thành Ninh cảm thấy áp lực.

Mỗi lần nhận ra Hà Duệ Phong đang cố gắng đè nén bản thân, Đặng Thành Ninh lại cảm thấy mình thật phiền phức, như thể anh không phải một người yêu tốt. Những lúc như vậy, anh lại nhớ đến lời Mạnh Hàm Hạ từng nói.

Anh hỏi Hà Duệ Phong: “Có thật là cô ấy từng yêu năm người không?”

Hà Duệ Phong ngạc nhiên, không ngờ Mạnh Hàm Hạ lại nói chuyện đó với Đặng Thành Ninh. Hắn tò mò: “Quan hệ giữa hai người thân thiết đến vậy từ khi nào thế?”

“Anh chỉ biết là nhiều, còn năm người thì anh không chắc. Đôi khi gặp nhau lâu lâu một lần, cô ấy hay nói chuyện với Lâm Kỳ về bạn trai cũ hay hiện tại, anh cũng không phân biệt được.”

“Em không hiểu nổi, làm sao có thể thích hết người này đến người khác, hết lần này thất bại lại tiếp tục tìm người mới.” Đặng Thành Ninh bình thản nói.

Hà Duệ Phong cảm thấy câu nói này mang ẩn ý, liền vội vã thanh minh: “Anh cũng không hiểu! Vì Mạnh Hàm Hạ không có hình mẫu lý tưởng! Cô ấy và Lâm Kỳ thích nhiều kiểu người, nào là cool ngầu, dễ thương, trưởng thành, hay trí tuệ…”

Đặng Thành Ninh khẽ liếc hắn.

“Còn anh thì có hình mẫu lý tưởng. Vì vậy, anh sẽ không thích hết người này đến người khác. Anh chỉ thích mỗi em thôi.”

Đặng Thành Ninh điềm tĩnh hỏi lại: “Ý anh là, bạn trai cũ của anh cũng giống em?”

Hà Duệ Phong lắp bắp: “Không, không phải! Họ… họ không phải như em. Chỉ là… chỉ là…”

Hắn không nói nổi nữa, càng giải thích càng rối.

Đặng Thành Ninh bắt đầu cảm thấy chán ghét chính mình. Tại sao anh lại đưa câu chuyện này đi xa đến vậy? Tại sao lại làm hỏng không khí vui vẻ ban đầu?

Những lời của An San vang lên trong đầu anh: “Khi nào cậu cảm thấy tức ngực, choáng váng hay lo âu, hãy thẳng thắn nói cảm giác của mình cho bạn trai.”

“Hà Duệ Phong, em…” Đặng Thành Ninh nhẹ nhàng nói, “Em… cảm thấy không ổn lắm…”

Nói ra rồi, anh lập tức thấy dễ chịu hơn.

Hà Duệ Phong bước đến, lo lắng nhìn anh, ôm lấy anh và vỗ về.

Vòng tay của Hà Duệ Phong thật ấm áp.

Nhìn tổng thể, Đặng Thành Ninh đã có tiến bộ, và không hề nhỏ. An San từng nói hãy khen ngợi anh.

Cảm giác an toàn của anh đang dần được xây dựng.

Hiện tại, anh đã có thể thành thật nói ra cảm xúc của mình khi cảm thấy không thoải mái. Có lẽ thêm một thời gian nữa, anh sẽ buông bỏ sự chiếm hữu mãnh liệt và ghen tuông để trở thành một người yêu bình thường.

An San rất kinh ngạc: “Bạn trai của cậu chắc chắn là một người rất tuyệt. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà anh ấy đã giúp cậu xây dựng niềm tin lớn đến thế, cho cậu nhiều cảm giác an toàn đến vậy.”

An San hỏi: “Cậu có thể nói cho tôi biết bạn trai cậu thường làm gì không? Hoặc là, cậu đã làm gì để có thể tiến bộ lớn như vậy?”

Đặng Thành Ninh né tránh ánh mắt, cúi đầu, im lặng.

An San như thể đã hiểu ra điều gì, cười nhẹ rồi nói: “Thôi được, có lẽ hôm nay cậu không muốn nói. Tôi sẽ chờ lần sau, hy vọng cậu có thể chia sẻ với tôi nhiều hơn.”

Đặng Thành Ninh nghĩ, không phải chuyện gì cũng cần nói với bác sĩ tâm lý. Đôi khi, người ta cũng cần giữ lại một chút bí mật cho riêng mình. Chỉ cần bí mật này không ảnh hưởng hay làm tổn thương ai.

Chiều tối thứ sáu, Đặng Thành Ninh tan làm đúng giờ, Hà Duệ Phong vẫn đang họp ở trường.

Đặng Thành Ninh tới nhà Hà Duệ Phong, thay dép, rửa tay, rồi đặt chiếc túi của mình lên kệ. Hà Duệ Phong từng nói chiếc túi của anh rất quý giá, nên đã dành riêng một chỗ trong tủ phòng khách để đặt túi. Hắn lau sạch bụi mỗi ngày, dùng chỗ này chỉ để đặt túi của Đặng Thành Ninh.

Đặng Thành Ninh bảo không cần thiết, hắn đi công tác thường xuyên để túi dưới đất cũng không sao.

Hà Duệ Phong không đồng ý: “Đặt trên đất anh sợ chính mình dẫm phải.”

Sau khi đặt túi ngay ngắn, Đặng Thành Ninh nhìn một lượt, cảm thấy rất hài lòng. Anh không cần một chỗ đặc biệt chỉ để đặt túi, nhưng lại rất thích tâm ý của Hà Duệ Phong khi chuẩn bị những thứ này cho anh. Hắn còn sắp xếp thêm không gian trong tủ quần áo, mua riêng một chiếc bàn làm việc mới, đặt cạnh bàn máy tính của mình cho anh.

Trên chiếc kệ năm tầng của Hà Duệ Phong bày đầy các mô hình thủ công, bao gồm cả mô hình anh tặng hắn ngày họ đến thăm triển lãm.

Đặng Thành Ninh đong gạo cho vào nồi cơm điện, nhấn nút nấu, rồi chờ Hà Duệ Phong về.

Buổi chiều, Hà Duệ Phong đã gửi tin nhắn hướng dẫn tỉ mỉ cách dùng nồi cơm điện cho anh: đong bao nhiêu gạo, thêm bao nhiêu nước, nhấn nút nào. Hắn còn dặn dò rằng thịt bò đã được đặt trong nồi hầm, chỉ cần thêm củ cải đã cắt sẵn trong tủ lạnh vào, phần còn lại chờ hắn về xử lý. Một lần nữa hắn nhấn mạnh, anh không cần động vào nồi hầm vì rất nóng. Các món rau để hắn về xào vì anh không quen bật bếp. Bình giữ nhiệt có nước ấm, nhiệt độ vừa phải, uống cẩn thận. Nếu đói, có thể ăn chuối trên kệ, đừng ăn trái cây trong tủ lạnh vì đồ lạnh không tốt cho dạ dày buổi tối.

Đặng Thành Ninh chưa bao giờ được đối xử như một người không biết gì như vậy.

Thế nhưng, trong lòng lại cảm thấy yên tâm đến kỳ lạ.

Sau khi nấu cơm, Đặng Thành Ninh ngồi ngắm nhìn quanh căn nhà của Hà Duệ Phong, cảm thấy rất hứng thú. Anh thích quan sát cuộc sống thường ngày của hắn. Trong phòng, ngoài các vật dụng cần thiết, chỉ có máy tính, máy chơi game, thiết bị tập thể hình và hình ảnh thần tượng bóng rổ, cùng các nhân vật yêu thích của hắn.

Ngoài vài quyển truyện tranh, hắn không có lấy một cuốn sách nào khác.

Truyện tranh đều là những bộ nổi tiếng hơn chục năm trước. Hẳn là Hà Duệ Phong đã xem đi xem lại nhiều lần đến mức có trang sách đã quăn góc.

Đặng Thành Ninh đã xem qua tất cả, nhưng chỉ kiên trì đọc hết được một bộ. Mấy cuốn còn lại, anh thường buồn ngủ khi mới đọc được vài trang, cuối cùng phải tìm tóm tắt nội dung để đọc qua loa.

Hà Duệ Phong là một người thẳng thắn, trong ngoài như một. Những gì hắn có trong nhà đều là những thứ hắn từng nhắc đến hoặc xuất hiện trong vòng bạn bè của hắn.

Đặng Thành Ninh ngồi xuống bàn máy tính của Hà Duệ Phong, nhấn nút khởi động. Máy tính không có mật khẩu, anh dễ dàng mở được.

Hệ thống lưu trữ của hắn đơn giản như chính con người hắn: một ổ chứa tài liệu công việc, một ổ lưu ảnh và video, một ổ chứa trò chơi.

Đặng Thành Ninh kiểm tra từng thư mục, thậm chí bật hiển thị các tệp ẩn, nhưng chẳng có gì đặc biệt.

Ngay cả video GV cũng không có.

Hà Duệ Phong dùng điện thoại lướt web, Đặng Thành Ninh biết điều đó, anh lật lại điện thoại của Hà Duệ Phong, kiểm tra lịch sử hoạt động.

Ngoài lịch sử tìm kiếm phim GV, điện thoại của Hà Duệ Phong không có bất kỳ nội dung đáng ngờ nào khác. Ngay cả lịch sử trò chuyện trên WeChat, Hà Duệ Phong cũng thoải mái cho Đặng Thành Ninh xem. Đặng Thành Ninh nói không cần xem, nhưng thực tế, lúc Hà Duệ Phong đi tắm, anh đã kiểm tra qua. 

Ngoài những đoạn trò chuyện với gia đình, bạn bè và chính anh, các tin nhắn còn lại đều là những cuộc đối thoại bình thường. Hà Duệ Phong hiếm khi tán gẫu trên WeChat, chủ yếu chỉ sử dụng cho công việc.

Trên mục “Vòng bạn bè”, mọi người thường nhận xét về Hà Duệ Phong với những câu như: “Nam thần giàu quá!”, “Nam thần hào phóng ghê!”, “Bao giờ nam thần lại mời tụi mình ăn cơm đây?”.

Còn ở nhóm gia đình, chủ yếu là ba mẹ của Hà Duệ Phong hỏi khi nào anh sẽ dẫn Đặng Thành Ninh về nhà dùng bữa.

Hà Duệ Phong từng nhắn lại rằng: “Ba mẹ đừng khoa trương quá, lỡ làm em ấy sợ mà chạy mất thì sao.”

Mẹ của Hà Duệ Phong đáp lại: “Em nó có điều kiện tốt như vậy, thích con là phúc của tám đời nhà con đấy! Còn không biết trân trọng! Mà này, dọn tủ quần áo của con đi, mẹ sẽ mua thêm vài bộ quần áo cho em nó.”

Bà còn dặn: “Con nhìn xem Tiểu Đặng ăn mặc chỉn chu thế nào, rồi nhìn lại con đi. Đi cùng em nó trên đường mà trông như đang xách túi cho em nó vậy! Mẹ không muốn nói thêm nữa đâu.”

Những cuộc trò chuyện trong nhóm gia đình luôn rất vui vẻ.

Đặng Thành Ninh đôi khi nhìn lướt qua, không kiềm được bật cười, sau đó vội vàng cất điện thoại đi.

Số điện thoại và tài khoản WeChat của Lương Đông đã bị Hà Duệ Phong chặn từ lâu.

Đặng Thành Ninh nghĩ, chắc chắn Lương Đông từng cố níu kéo Hà Duệ Phong.

Anh mở trình duyệt, truy cập vào hộp thư QQ, nhập tài khoản của Hà Duệ Phong và thử mật khẩu dựa trên các ký tự viết tắt cùng mã số điện thoại của hắn. Không ngoài dự đoán, anh đăng nhập thành công.

Trong hộp thư có hàng ngàn email chưa đọc, chủ yếu là quảng cáo từ các trang mua sắm, thông báo sự kiện từ công ty game, hóa đơn điện tử và các bản sao kê ngân hàng. Trong đó, chỉ có các email liên quan đến hóa đơn điện tử là đã được mở, còn lại đều chưa đọc. Có vẻ Hà Duệ Phong chỉ dùng hộp thư này để nhận hóa đơn.

Đặng Thành Ninh tìm kiếm từ khóa “Lương Đông” và nhanh chóng hiện ra danh sách các email chưa đọc.

Email đầu tiên được gửi sau khi Hà Duệ Phong tốt nghiệp đại học nửa năm, còn email mới nhất là từ ba năm trước. Tất cả đều chưa được mở.

Có lẽ những email này bị lẫn vào đống thư quảng cáo nên Hà Duệ Phong không chú ý tới.

Đặng Thành Ninh mở email đầu tiên và đọc nhanh chóng.

Nội dung chủ yếu là Lương Đông trách móc Hà Duệ Phong tại sao lại chặn mình, chẳng lẽ không dám đối mặt? Sau đó là những lời oán thán về cuộc sống quê nhà bảo thủ, áp lực, và nói rằng cậu ta nhớ thời gian đại học, nhớ Hà Duệ Phong. Lương Đông cầu xin Hà Duệ Phong đừng tuyệt tình, hãy giữ liên lạc và thỉnh thoảng gặp gỡ, làm bạn giường cũng được.

Đặng Thành Ninh muốn mắng một câu.

Anh dành mười phút để đọc toàn bộ hơn mười email của Lương Đông. Nội dung không dài, nhưng rất khó chịu, chủ yếu là kể về việc cậu ta không thành công trong các mối quan hệ, cảm thấy cô đơn và thất bại. Cuối cùng, Lương Đông thậm chí gửi kèm những bức ảnh tục tĩu, cầu xin Hà Duệ Phong để ý đến mình.

Đặng Thành Ninh tải xuống toàn bộ những bức ảnh đó, lưu vào ổ USB cá nhân, rồi xóa hết tất cả các email của Lương Đông mà không chừa lại cái nào.

Sau khi xóa xong email cuối cùng, anh nghe thấy tiếng động từ cửa. Hà Duệ Phong đã trở về.

“Thành Ninh, đói chưa?”

Đặng Thành Ninh nhanh chóng tắt hộp thư và trả lời: “Em đang làm nốt vài công việc đây.”

Hà Duệ Phong đi vào nhìn anh, cười nói: “Được rồi, em làm đi. Anh rửa tay, xào ít rau rồi ăn cơm ngay.”

“Vâng.” Đặng Thành Ninh ngoan ngoãn đáp.

Hà Duệ Phong không kiềm được, bước vào hôn nhẹ lên má anh. Đặng Thành Ninh kéo tay hắn lại, đáp trả bằng một nụ hôn. Chỉ sau đó, Hà Duệ Phong mới rời khỏi phòng làm việc.

Đặng Thành Ninh rút USB khỏi máy tính, cất vào túi, vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng thầm nghĩ: Đồ rác rưởi, cút đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK