Các nữ quyến khi đi dự tiệc, phần lớn đều mang thêm một bộ váy áo, để phòng ngừa bất kỳ tình huống nào. Lương ma ma làm việc ổn thoả, đương nhiên sẽ không để xảy ra sai sót, vừa thấy Vân Kiều nghiêng mình đánh đổ chén rượu, ngay lập tức bà phân phó Minh Hương đi lấy bộ váy áo phòng bị.
Vốn dĩ Vân Kiều muốn tránh đối đáp, cho nên sau khi thay lại váy khác, nàng không vội quay lại, miễn cho Triệu Nhạn Lăng nghĩ trò chọc ngoáy nàng.
“Hôm nay cô nương hành xử rất tốt!” Lương ma ma thấy nàng uể oải, liền mỉm cười trấn an.
Từ khi xác định thân phận mới cho Vân Kiều, bà cũng sửa lời lại, chuyển xưng hô “phu nhân” thành “cô nương”, vô cùng cẩn trọng.
“Đây chỉ xem như là kế sách tạm thời thôi, dù sao cũng không thể ngồi ở đó để chờ muối mặt!” Vân Kiều thở dài: “Nhưng mà, có khi người khác cũng nhìn ra ta đang né tránh!”
Cũng không còn cách nào khác.
Dù sao nàng không giỏi viết văn, cho nên cách nào vô hại thì chọn cách đó, trước mắt đã giải quyết xong tình huống khó xử.
“Là lão nô sơ sót,” Lương ma ma nhận trách nhiệm về mình, sau đó lại nói: “Lão nô đã chuẩn bị cho ngài nữ tiên sinh để dạy viết chữ…”
Vân Kiều nghe xong, vẻ mặt như muốn suy sụp, nhưng lại không dám phản bác lời nào, chỉ mơ hồ nói: “Chuyện này cũng không phải mười ngày nửa tháng là có thể học được!”
“Vì vậy cho nên càng phải bắt đầu sớm!” Lương ma ma nhìn thấy nàng không muốn, nói vài lời sâu xa: “Vừa rồi ngài cũng nói đây chỉ là kế tạm thời, chúng ta không thể để chuyện này xảy ra nữa!”
Vân Kiều ngẫm nghĩ một lúc, nàng cảm thấy đầu mình như to hơn, cho nên đành miễn cưỡng gật đầu.
Tuy không muốn quay lại đó, nhưng nàng không thể ra ngoài lâu như vậy, chần chờ một lát, Vân Kiều đi ra khỏi phòng thay đồ, đến đình Thuỷ Tạ bên kia.
Giờ đang là chính Ngọ, ánh nắng cực kỳ chói mắt.
Vân Kiều men theo bóng râm, đưa quạt tròn lên trên trán che chắn, bước chân chậm rãi.
Nhưng chưa đi được mấy bước thì đã thấy Triệu Nhạn Lăng ở phía xa xa.
Nhìn bộ dạng của Triệu Nhạn Lăng, Vân Kiều biết đây không thể là ngẫu nhiên gặp, nàng ta đang tiến lại gần. Vân Kiều bất đắc dĩ thở dài, nàng oán hận nói với Lương ma ma: “Sao nàng ta còn chưa đi nữa?”
“Đan Khê Quận Chúa là nữ nhi duy nhất của Hầu Phủ, từ nhỏ đã được nuông chiều, một khi đã muốn gì thì sẽ đoạt bằng được, lần này cũng dễ hiểu thôi!” Lương ma ma nhíu mày thấp giọng nói: “Bởi vậy, có thể thấy được, nuông chiều quá cũng không phải tốt!”
Có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào vị trí Thái Tử Phi, nhưng những người kia không kiên trì giống Triệu Nhạn Lăng. Cũng giống như buổi đối đáp phạt rượu hôm nay, chỉ vì khí phách nhất thời, nàng ta được lợi chỗ nào?
Biết thân phận của Vân Kiều, đương nhiên nàng ta biết làm gì để Vân Kiều khó xử.
Đến cuối cùng, chẳng phải cũng vì tranh giành tình cảm của nam nhân sao?
Đang nói chuyện, Triệu Nhạn Lăng đã đi đến trước mặt: “Vân cô nương chỉ đi đổi xiêm y, sao lại lâu đến vậy?”
Đối mặt với bộ dạng quái gở Triệu Nhạn Lăng, Vân Kiều cố gắng kiên nhẫn, nở nụ cười không thể bắt bẻ được: “Đã phiền Quận Chúa phải lưu tâm!”
Từ lúc gặp ở cửa hàng tơ lụa của Nguyên Gia, còn bị nâng giá lên 500 lượng bạc, Triệu Nhạn Lăng đã biết Vân Kiều này thích giả ngu ngơ, chỉ cần không nói rõ vấn đề, nàng ta sẽ loanh quanh như đánh Thái Cực quyền.
Xưa nay, Triệu Nhạn Lăng không thích loại người hay diễn trò, nàng cảm thấy cứ như tung nắm đấm lực lớn lên một gối bông.
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
Hôm nay Vân Kiều vẫn vậy, Triệu Nhạn Lăng cười thành tiếng, không kiêng kỵ nói: “Ngươi cho rằng tìm một cái cớ vụng về là có thể né tránh, có thể yên ổn đóng giả, giấu diếm cái thân phận đánh cắp sao?”
Lời này nói ra thật sự rất khó nghe, đến mức có thể dẫm người đối diện xuống bùn lầy. Nếu là người có da mặt mỏng, chỉ có thể rơi nước mắt.
Nhưng Vân Kiều không thất thố, ánh mắt lạnh hơn một chút: “Quận chúa đang nói gì? Thứ cho ta không hiểu?”
“Ngươi còn giả ngu với ta,” Triệu Nhạn Lăng tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Ngươi cho rằng những người khác không biết lai lịch thật sự của ngươi sao?”
Vân Kiều không tránh, nàng đối mắt với nàng ta, sau đó bỗng nhiên cười thành tiếng. Triệu Nhạn Lăng kinh ngạc, Vân Kiều hỏi ngược lại: “Vậy Quận Chúa cho rằng, người khác không biết tâm tư của người sao?”
“Hôm nay là thọ thần của lão phu nhân, ta không muốn đôi co với ngươi, khiến lão phu nhân không vui. Nhưng, sau này Quận Chúa vẫn cứ không chịu buông tha ta, cùng lắm chúng ta công khai trở mặt với nhau. Dù sao thì ta đã sớm quen với việc bị người ta bàn tán rồi, chỉ là không biết Quận Chúa xuất thân tôn quý có bận tâm đến việc mình trở thành chủ đề bàn tán của trà quán, tửu lâu không?”
Vân Kiều nói ra hết những gì nghĩ trong lòng, nàng để ý thấy nét hoảng hốt trên gương mặt Triệu Nhạn Lăng, thì biết nàng ta rất để tâm.
“Ngươi dám uy hiếp ta?” Triệu Nhạn Lăng nghiến răng chất vấn.
“Có phải uy hiếp hay không, Quận Chúa có thể thử!” Vân Kiều phủi ống tay áo, lười dây dưa với Triệu Nhạn Lăng, trực tiếp lướt qua nàng ta, đi về phía phòng khách.
Đi đến một đoạn xa, khí thế vừa rồi của Vân Kiều bay biến sạch, nàng quay đầu nhìn Lương ma ma, dè dặt nói: “Có phải ta đã quá tay rồi không?”
“Không sao!” Lương ma ma không trách cứ nàng, ngược lại còn cười: “Ta thật sự không ngờ được, cô nương cũng có mặt này đấy!”
“Trước kia ta từng buôn bán, nếu ăn nói vụng về chẳng phải đem tiền của dâng hết cho người ta sao?” Vân Kiều cười, giải thích: “Chẳng qua, sau này đến Kinh Thành, trời xa đất lạ, cho nên lời nói và hành động có chút kiêng kị, có muốn gì thì cũng đè nén trong lòng!”
Sau khi trở lại phòng khách, trò đối đáp phạt rượu kia đã hạ màn.
Ở đình giữa hồ có hát xướng, cách dòng nước truyền đến, âm thanh có hơi mờ mịt
Dù sao Lão phu nhân tuổi cũng hơi lớn, ăn cơm xong đã trở về phòng nghỉ ngơi. Các quan khách cũng đứng dậy cáo từ, đợi đến khi mọi người đi hết, Vân Kiều mới trở về biệt viện.
Lần kiểm duyệt này xem như nàng đã qua ải. Từ nay về sau, trong mắt người dân kinh thành, nàng có thêm một chữ “Trần” trước tên mình.
Trần Vân Kiều.
Hơn nửa ngày mệt mỏi, khi về đến phủ, Vân Kiều tháo trang sức, thay xiêm y, dựa lên giường nghỉ tạm.
Đang nửa mê nửa tỉnh, Vân Kiều nghe được tiếng kêu “rung chuyển đất trời”.
Trong lòng Vân Kiều cảm thấy nghi hoặc, nàng mở mắt ra, chỉ thấy một con mèo nhỏ toàn thân trắng muốt, ánh mắt xanh thẳm như đá quý, thịt đệm hồng hồng lộ ra móng vuốt, cực kỳ đáng yêu.
“Đây là…” Vân Kiều dụi mắt, ánh mắt nàng lại rơi vào Bùi Thừa Tư đang ôm nó trên người, nhất thời nàng vừa mừng vừa lo: “Sao chàng lại đến đây? Con mèo này thật đáng yêu!”
Nàng cẩn thận bế con mèo nhỏ, ôm vào trong ngực, cười cong mi mắt.
“Ta vô tình nhìn thấy, nghĩ rằng nàng sẽ thích nên mang đến đây!”
Vân Kiều biết hắn nhất định có việc bên Trần gia, tiện đường đến đây, nhưng nàng không truy hỏi, ánh mắt chăm chăm nhìn con mèo nhỏ, ngón trỏ vuốt ve những sợi lông dựng ngược của nó.
Con mèo này cũng không sợ người lạ, yên ổn nằm trong lòng Vân Kiều, một lúc sau, còn cọ đầu vào nàng.
“Nếu nàng thích thì nuôi nó để giải khuây!” Bùi Thừa Tư bắt chước dáng vẻ Vân Kiều vuốt mèo, hắn đưa tay vén tóc mai ra sau cổ.
Vân Kiều bị hắn sờ run lên, sau đó cười tránh đi.
“Chuyện ở Trần gia hôm nay, chắc Lương ma ma đã báo với chàng!” Vân Kiều ngã người ra sau, nhắc đến việc này, nàng lại thở dài: “Ma ma nói, đã sắp xếp nữ tiên sinh dạy học cho ta…”
Bùi Thừa Tư vừa nhìn là biết nàng buồn rầu chuyện gì: “Không tồi!”
“Nhưng ta cảm thấy, ở phương diện này ta rất tệ,” Vân Kiều bất đắc dĩ nói: “Lúc trước ở nhà, chàng tự mình dạy cho ta, ta còn học không xong huống chi là người ngoài dạy?”
Bùi Thừa Tư buồn cười, nói: “Đó là vì ta quá dung túng nàng!”
Lúc đó hắn cũng không đoán được khi vào kinh sẽ gặp Trần Cảnh, nói là dạy Vân Kiều, chi bằng nói là thú vui khuê mật của hai phu thê thì đúng hơn.
“Nếu ta học không được thì làm sao đây?” Vân Kiều truy hỏi, hận không thể viết bốn chữ “không muốn đọc sách” lên trên mặt.
“Trước tiên học để giết thời gian!” Bùi Thừa Tư không để bụng: “Đợi sau này vào cung, ta sẽ bớt chút thời gian để dạy cho nàng!”
Vân Kiều nhìn hắn, cuối cùng vẫn thất bại, nàng bĩu môi: “Được rồi!”
Nàng lười biếng dựa vào giường, con mèo con nằm trên ngực, có lẽ nó cảm thấy quá tẻ nhạt, cho nên hai chân trước cào cào lên ngực. Ánh mắt Bùi Thừa Tư tối đi, hắn xách cổ con mèo trắng kia ném xuống khỏi người Vân Kiều.
“A…” Vân Kiều muốn ngăn cản lại bị Bùi Thừa Tư cúi người dùng môi chặn nàng lại.
Con mèo cảm thấy tủi thân nhìn hai thân hình dính vào nhau, nó nghiêng đầu kêu lên vô cớ.