• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Khả Khả

Khi đến Nam Phong tửu lầu, Vạn phu nhân từng cố ý nhắc đến nhạc công này, nói bề ngoài hắn rất được.

Lời này cũng không sai.

Các nam nhân xếp thành một hàng, xét về tướng mạo, Mặc Ly được xem là người nổi bậc nhất. Chỉ là sắc mặt nhợt nhạt, từ đầu đến cuối đều rũ mắt, trông có vẻ không hào hứng lắm.

Đến khi được Vân Kiều chọn trúng, hắn mới hiếu kỳ nâng mắt nhìn sang.

Nữ tử ngồi ngay ngắn ở đó, có chút câu nệ, khuôn mặt ôn nhu càng khiến nàng thêm dịu dàng, trầm tĩnh.

Thứ người khác chú ý nhất là cặp mắt đào hoa kia, ánh mắt trong veo, không hề mang theo dáng vẻ nôn nóng mà hắn chán ghét.

Mặc Ly thấp giọng đồng ý, rồi gọi người mang đàn mình hay dùng đến.

Vân Kiều nhìn thẳng vào hắn một lúc, sau đó rời mắt nhìn về phía bàn đang bày mâm rượu thịt, nàng đang suy nghĩ lát nữa về có nên mang về cho Nhạc Nhân hay không.

“Đang thẹn thùng? Hay là….vẫn không hài lòng?” Vạn phu nhân quan sát phản ứng của nàng, nói: “Ánh mắt của ngươi rất kén chọn đấy!”

Nghe vậy, Mặc Ly lén nhìn qua.

Vân Kiều lắc đầu cười: “Phu nhân không cần phải trêu chọc ta!”

Lúc nàng đến đây, phần lớn là vì hiếu kỳ, muốn nhìn xem rốt cuộc bên trong Nam Phong tửu quán là dáng vẻ thế nào, chứ không phải mang theo tâm tư “tầm hoan tác nhạc”.

Về phần Mặc Ly, có thể nói tướng mạo của hắn đứng đầu ở đây, nhưng cũng không đến mức tuyệt sắc giai nhân.

Cho dù là Bùi Thừa Tư hay Hoài Ngọc sớm chiều ở bên cạnh nàng, hay Phó Dư đã quen biết từ nhỏ hay là Trần Cảnh đã từng tiếp xúc mấy lần…

Không ai thua hắn cả.

Lúc trước đã thấy quá nhiều, cho nên lúc này nhìn thấy khuôn mặt này, nàng không đến mức phải ý loạn tình mê.

Nhưng cầm kỹ của hắn quả thật không tệ.

Lúc còn ở Kinh Thành, nàng từng học qua một thời gian, nhưng vì không có sở trường về âm luật nên cuối cùng không mấy tiến bộ, nhưng ít ra nàng có thể phân biệt được kỹ năng cao thấp thế nào.

Tiếng đàn của Mặc Ly cũng như con người hắn, nghe qua rất cao ngạo khó gần.

Nếu đổi lại là người khác, chắc có lẽ bọn họ sẽ hứng thú muốn bẻ cành hoa trên đỉnh núi cao này, nhưng Vân Kiều lại không bận tâm.

Trước mắt đã có vết xe đổ, nàng không muốn phí tâm tư vì những chuyện tình cảm này.

Không biết rượu của Nam Phong quán dùng cái gì để ủ, nó rất hợp khẩu vị của nàng. Cho dù Vân Kiều cố ý kiểm soát, song, vẫn uống nhiều hơn vài chén.

Tuy nhiên không đến mức say, chỉ là ánh mắt có chút đê mê.

Nàng không làm gì khác thường, chỉ hờ hững chống má, yên lặng nghe đàn.

Vạn phu nhân không có hứng thú nghe đàn, nàng để nam sủng mình dùng chút thịt rượu, rồi chuẩn bị đưa về phòng ngủ.

Vân Kiều nhìn thấy nàng muốn rời đi, cũng vịn bàn đứng dậy, nhưng còn chưa đứng lên được đã bị Vạn phu nhân ấn ngồi trở lại.

“Nơi này nhường cho các ngươi!” Vạn phu nhân ném ánh mắt đầy ẩn ý cho nàng.

Vân Kiều ngơ ngác: “Không phải nói chỉ đến nghe đàn thôi sao?”

“Đồ ngốc,” Vạn phu nhân nói thầm bên tai nàng, hơi thở nặng nề: “Rõ ràng, Mặc Ly tình nguyện ở lại để phục vụ, ngươi không nhìn ra sao?”

“Hả?” Vân Kiều nửa tin nửa ngờ, quay đầu liếc nhìn, vừa mới chạm ánh mắt của Mặc Ly, nhất thời Vân Kiều không biết phải làm thế nào.

“Đã trễ như vậy rồi, lý nào lại về giờ này?” Vạn phu nhân dí tay vào thái dương nàng, cười nói: “Để Mặc Ly ở đây hầu hạ ngươi đi ngủ!”

Nói xong, Vạn phu nhân thoải mái dựa vào người nam sủng, đi ra cửa không thèm quay đầu nhìn lại.

“Phu nhân còn muốn tiếp tục nghe nữa không?” Mặc Ly thả chậm âm điệu, ngập ngừng nói: “Hay là…đi ngủ?”

Vân Kiều ngơ ngác đối mặt với hắn một hồi, vẫn không trả lời.

Mặc Ly phất tay áo đứng dậy, từ từ đến gần, ngồi xuống bên cạnh, rót thêm rượu vào chén trống không trên bàn.

“Hình như phu nhân rất thích rượu này thì phải,” Mặc Ly nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao không uống nữa?”

Nói xong, hắn nâng chén sứ lên, đưa đến gần môi Vân Kiều.

Khoảng cách giữa hai người rút ngắn hơn, khoé môi Vân Kiều mấp máy, đến khi chạm được vành chén lành lạnh, nàng vội quay đầu tránh đi: “Uống thêm nữa sẽ say!”

Mặc Ly cười trầm thấp: “Đã đến đây rồi, nếu không say một lần, chẳng phải uổng công đến sao?”

Trái ngược với thái độ lạnh nhạt ban đầu, lúc này vẻ mặt hắn dịu dàng, dưới ánh nến không hiểu sao lại có chút dụ hoặc.

Vân Kiều vẫn không bị mắc câu, nàng cố chấp lắc đầu, đẩy tay hắn ra: “Không muốn!”

Có lẽ Mặc Ly không ngờ nàng sẽ cự tuyệt, cho nên hắn có hơi sửng sốt, hắn im lặng một lúc rồi hỏi: “Ta có chỗ nào sai sót khiến phu nhân không hài lòng sao?”

“Không,” Vân Kiều mím môi, nói thẳng: “Vấn đề nằm ở bản thân ta!”

Nàng đã từng nghĩ sẽ thử giống như Vạn phu nhân, có lẽ là vì nàng “mới”, nên không biết nói gì, cũng không biết nhấc chân đặt tay thế nào, cảm giác rất gượng gạo.

“Phu nhân không cần phải câu nệ,” Mặc Ly thấy nàng lúng túng, cho nên giọng nói càng mềm mỏng hơn: “Ngài không cần phải làm gì cả, cứ yên tâm để ta hầu hạ là được rồi!”

Vân Kiều bất giác cau mày, nhưng cũng không phản đối.

Mặc Ly giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào giữa chân mày nàng, ngón tay mang theo hơi lạnh, mơn trớn gương mặt ấm áp.

Mặc Ly sát lại gần, Vân Kiều ngửi thấy mùi huân hương nhàn nhạt trên ống tay áo của hắn, nàng không ghét hương này, nên không né tránh.

Chỉ là dần dần, khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một ngón tay.

Mặt Ly nâng gương mặt nàng, nâng niu giống như trân bảo, mang theo quan tâm và yêu thương tiến lại gần.

Rõ ràng không có tình cảm nhưng nhìn qua lại rất thâm tình, tạo cho người khác cảm giác sai lệch.

Vân Kiều nhìn mình trong đáy mắt hắn ngày càng tiến lại gần, cuối cùng không nhịn được, né tránh.

Mặc Ly không chớp mắt nhìn nàng, hắn không lên tiếng hỏi nhưng dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Vân Kiều giải thích: “Ta không thích!”

“Phu nhân còn chưa thử, sao biết là mình không thích?” Mặc Ly cười, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bờ môi nàng: “Đã đến đây rồi, ngại gì mà không thử?”

Vân Kiều bị hắn thuyết phục, nàng nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Được!”

Vừa dứt lời, môi nàng lập tức bị chặn lại.

Động tác của Mặc Ly rất nhẹ, trước tiên hắn chậm rãi liếm mút môi dưới của nàng, chốc chốc lại dùng răng cắn nhẹ, sau đó cạy mở răng nào chui vào.

Bàn tay hắn đỡ sau gáy nàng, có chút nhẹ nhàng lại có chút áp bức.

Nói về kỹ xảo, hắn làm rất tốt.

Nàng không giãy giụa tránh né, nhưng đến khi tách ra, nàng cũng không chìm vào ý loạn tình mê như Mặc Ly đã tưởng tượng, ngược lại, ánh mắt càng tỉnh táo, có thể nhìn ra được dáng vẻ hồi hộp của hắn.

Mặc Ly không ngờ nàng có phản ứng như vậy, bàn tay nóng như đốt cháy của hắn buông lỏng ra, giọng nói khàn khàn: “Vì sao?”

“Lần này thử,” Vân Kiều cọ khoé môi, tỉnh táo bình phẩm: “Không đến nỗi chán, nhưng cũng không hẳn là thích!”

Nàng không có cách nào bắt chước theo Vạn Phu nhân, nàng không thể có được cảm giác thỏa mãn từ chuyện này.

Vân Kiều không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, nàng cũng không có ý định lập đền thờ trinh tiết vì Bùi Thừa Tư, chỉ cần trong lòng nàng thích, nàng cũng không ngại.

Đã thử qua, nhưng không có cảm giác.

Vì vậy không cần phải lãng phí thời gian cho chuyện này nữa.

Sau khi quyết định, chút xấu hổ và mông lung lúc đầu đã biến mất.

Vân Kiều đưa mắt nhìn bóng đêm bên ngoài, nàng biết bây giờ đã rất muộn để về, cũng may lúc chiều nói dối với Nhạc Nhân, nàng có nói khả năng tối nay sẽ không về, cho nên không bận tâm nhiều.

“Không cần làm gì cả,” Vân Kiều nhìn về phía Mặc Ly, phân phó: “Đàn cho ta khúc an thần đi!”

Mặc Ly lấy lại bình tĩnh, sau đó cười khổ: “Được!”

Vân Kiều nghỉ ngơi ở Nam Phong quán một đêm, nàng không làm gì cả, sáng hôm sau, sửa soạn xong, nàng cho người để lại lời nhắn cho Vạn phu nhân, rồi đi trước một bước.

Tuy nói ở trấn Phù Dung ấm áp hơn ở Kinh Thành, nhưng sáng sớm mùa đông, trời vẫn lạnh, Vân Kiều đội mũ trùm, lấy áo choàng bao bọc mình kín kẽ.

Khi đến chỗ ở, nàng nhẩm tính thời gian, nghĩ Nhạc Nhân vừa mới rời giường không bao lâu, cho nên đến cửa hàng bánh bao mua vài cái đem về.

Vân Kiều cầm túi giấy dầu, nhìn thấy phía xa xa trước cửa nhà, hình như có người đứng.

Người kia thân hình cao lớn, đứng nghiêm, thấp thoáng toát ra bóng dáng trong quân doanh, nheo mắt nhìn Vân Kiều.

Chỉ một phút tích tắc như vậy, Vân Kiều đã hoài nghi bản thân, không biết mình đã bị lộ thân phận lúc nào, đã bị người tìm đến cửa.

Vân Kiều dừng bước, đến khi thấy cảnh cửa mở ra, Nhạc Nhân trò chuyện với nam nhân kia, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng đoán, vị kia tám phần là người nhà của Nhạc Nhân, đặc biệt tìm đến cửa để mang Nhạc Nhân về.

Nhạc Nhân thấy Vân Kiều trở về, nàng liền vứt đi cái vẻ ỉu xìu khi bị giáo huấn, lôi kéo huynh trưởng mình giới thiệu: “Đây phu nhân lúc trước đã giải vây cho muội, tỷ ấy cưu mang, chăm sóc muội rất nhiều!”

Sau đó, lại lon ton chạy đến chỗ Vân Kiều, khẽ cười: “Đây là huynh trưởng của ta, Nhạc Mông!”

Vân Kiều đưa bánh bao cho Nhạc Nhân, rồi thi lễ với huynh trưởng của nàng, chỉ là chưa kịp mở lời đã nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn, nàng liền ngẩn người, thoáng chốc tim đập nhanh như trống trận.

Nàng đã từng gặp người trước mặt.

Lúc trước ở hành cung thu săn, nàng giả làm tiểu nha hoàn ra ngoài đi dạo, trùng hợp lúc đó gặp Phó Dư, mấy người vừa đi cùng vừa cười nói, trong đó có Nhạc Mông.

Hình như Nhạc Mông không nhận ra nàng, hắn chắp tay nói cảm ơn: “Nhân Nhân lỗ mãng tuỳ hứng, những ngày này gây không ít phiền phức cho phu nhân, phiền ngài chăm sóc!”

Vân Kiều lén bóp giọng mình, thu lại dáng vẻ thất thố: “Không cần khách khí, A Nhân cũng giúp ta rất nhiều!”

Nói rồi, nàng thản nhiên mời Nhạc Mông vào nhà.

Xét về quan vị, Nhạc Mông là thuộc hạ của Phó Dư, lúc trước ở dạ yến không thể có mặt, cho nên không biết dáng vẻ của “Trần Hoàng Hậu” là như thế nào, càng không biết được những sắp xếp sau này của nàng.

Chỉ cần nàng không loạn, thì sẽ không có việc gì lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK