• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Khả Khả

Từ lúc Vân Kiều chào đời đến nay, cũng từng có vài năm hiếm hoi nàng được làm nũng tuỳ hứng.

Từ khi phụ thân bị bệnh, những phiền toái liên tiếp kéo đến làm mai một hết những khí phách cao ngạo trên người nàng, bên cạnh đó càng khiến nàng nhẫn nại nhiều hơn.

Ngay cả khi nàng không thích ứng được, nàng vẫn sẽ cố gắng vừa học hỏi vừa điều chỉnh bản thân để gánh vác được chức trách của một Hoàng Hậu.

Sau khi Trần Thái Hậu dọn vào An Khánh Cung, bà chỉ một lòng tu thân dưỡng tính, giao tất cả cung vụ cho Vân Kiều.

Dưới sự giúp đỡ của Lương ma ma, Vân Kiều có thể xử lý những công việc lặt vặt, tuy không xảy ra sai lầm gì, nhưng trong lòng vẫn luôn thấp thỏm không yên.

Vân Kiều nhìn thấy Trần Thái Hậu không chán ghét mình, cho nên mỗi ngày qua thỉnh an, nàng ở lâu hơn một lát, hầu hạ, tâm sự nói chuyện phiếm giải khuây với Thái Hậu, nhân tiện thỉnh giáo chút bí quyết xử lý cung vụ của người.

Trần Thái Hậu hiểu rõ, tuy rằng nói hiện tại hậu cung này chỉ có một mình Vân Kiều, không có ai gây sóng gió gì, so với hậu cung của Tiên Hoàng thì thanh tĩnh hơn nhiều, nhưng những ngày yên tĩnh thế này không thể kéo dãi mãi.

Nếu Vân Kiều không nhanh chóng nắm bắt cung vụ, thì sau này sẽ không thể giải quyết được những rắc rối của hậu cung.

Cho nên Thái Hậu không giấu giếm, lâu lâu sẽ chỉ điểm cho nàng, để sau này không bị người khác hãm hại, làm tổn hại thanh danh của Trần Gia.

Vân Kiều cần mẫn học tập, đến mức đều xem mỗi câu nói của Thái Hậu là khuôn vàng thước ngọc.

Có Thái Hậu giúp đỡ, lại không có người gây khó dễ, mỗi ngày trôi qua của Vân Kiều ở trong cung dễ thở hơn nàng nghĩ, ngoại trừ nhàm chán ra thì không có gì bất ổn cả.

Nếu như nói đến chút khó khăn thì có thể nói là mỗi ngày nàng phải uống thuốc đắng.

Trước đây, mỗi khi ra ngoài, Bùi Thừa Tư biết nàng ốm yếu, hắn thường hay nói đợi vào cung hắn sẽ cho thái y bắt mạch điều trị thân thể cho nàng. Vân Kiều cho rằng hắn chỉ thuận miệng nhắc đến, cho nên nàng cũng không để trong lòng, chớp mắt đã quên mất.

Nào ngờ, chỉ mới vào cung được hai ngày, Viện Phán của Thái Y Viện đã đến bắt mạch. Sau một lúc trầm ngâm, ông ấy đưa ra rất nhiều kết luận mà Vân Kiều nghe không hiểu, sau đó vung bút lên để lại phương thuốc.

Kể từ đó, mỗi ngày nàng đều phải bóp mũi uống thuốc.

Vân Kiều cũng không phải đứa trẻ thấy thuốc đắng thì không chịu uống, chỉ là nàng cảm thấy bản thân không đau không ốm, từ đầu đến chân đều rất tốt, không hiểu vì sao lại nhận đắng cay này.



Đúng lúc hôm nay, khi nàng vừa uống thuốc xong thì thấy người hiếm khi xuất hiện vào ban ngày, Bùi Thừa Tư, nàng nhịn không được oán hận: “Ta có thể không uống được không?

“Đừng quấy,” Bùi Thừa Tư từ tốn nói: “Thuốc đắng dã tật, hơn nữa đây là đang điều trị thân thể cho nàng!”

“Nhưng ta không có bệnh,” Vân Kiều xắn ống tay áo lên cho hắn nhìn xem cánh tay của mình: “Chàng nhìn xem, không phải rất đầy đặn sao?”

Nàng cho rằng bản thân mình nói chuyện rất rõ ràng, nhưng Bùi Thừa Tư vẫn không đồng ý, hắn cứ cười chẳng nói gì cả.

Phản ứng này của hắn khiến Vân Kiều thấy bất lực, nàng hậm hực rút tay về, nhặt mứt hoa quả trong đĩa cho vào miệng, vị đắng nghét trong miệng từ từ tan ra.

“Hôm nay hiếm khi được rảnh rỗi nên ta muốn đến gặp nàng!” Bùi Thừa Tư chủ động mở miệng hỏi: “Muốn chơi một ván cờ không?”

Lúc đầu Vân Kiều chẳng có hứng thú gì với việc chơi cờ, nhưng Trần Thái Hậu thích, cho nên thỉnh thoảng nàng ở lại tán gẫu với người cũng thuận tiện tiếp vài ván cờ.

Kỳ nghệ của nàng rất bình thường nhưng Trần Thái Hậu vẫn không chê.

Tiếp tục vài lần, Vân Kiều cũng cảm thấy xấu hổ, cho nên mỗi khi rảnh rỗi nàng bảo nữ tiên sinh dạy mình đánh cờ, bên cạnh đó cũng có nghiên cứu một số sách ghi chép về thế cờ.

Lúc trước nàng là người hấp tấp không thể tĩnh tâm ngồi yên một chỗ để tính nước cờ, hiện giờ nàng ép mình phải làm điều đó cho nên cũng có chút tiến bộ.

Nhưng dù sao trong thời gian ngắn, đã không thắng được Trần Thái Hậu, càng không thể thắng được Bùi Thừa Tư.

Quân trắng trên bàn cờ bị giết tan xác, Vân Kiều chống cằm nhìn một hồi rồi thở dài nhận thua.

Bùi Thừa Tư thấy nàng nhụt chí, liền trấn an: “Cứ từ từ mà học, thời gian sau này còn dài!”

Vân Kiều gật đầu, đột nhiên nàng nhớ đến một chuyện khác: “Vài hôm nữa ta muốn ra cung một chuyến!”

Theo bản năng, Bùi Thừa Tư nhíu mày: “Làm gì?”

“Ta tính ngày thì chắc có lẽ Anh Anh đã hồi Kinh rồi, lúc trước ta có hứa sẽ gặp nàng ấy!” Vân Kiều nhìn thấy Bùi Thừa Tư không vui, vội nói thêm: “Lúc trước chúng ta đã giao hẹn!”

Đêm đó ở Đài Minh Nguyệt, nàng đã “ra giá” với Bùi Thừa Tư hai tháng có thể ra khỏi cung một lần.

Đương nhiên Bùi Thừa Tư nhớ rõ chuyện này, nhưng trước khi gật đầu hắn giảng một hồi: “Năm mới đang đến gần, khắp nơi trong cung đều bận rộn để chuẩn bị, chắc chắn có nhiều cung vụ cần phải xử lý… Nếu nàng thật sự muốn đi thì đừng làm lỡ chính sự, cũng đừng ở bên ngoài lâu quá!”

Hai người đối mắt nhìn nhau, Vân Kiều không chùn bước, chỉ đáp: “Ta tự biết cân nhắc, sẽ xử lý tốt mọi chuyện!”

Bùi Thừa Tư cũng không nhiều lời, hắn đứng lên tựa như muốn rời đi.

Vân Kiều đưa mắt nhìn ra cửa sổ, buộc miệng hỏi: “Không ở đây dùng cơm sao?”

“Không!”

Bùi Thừa Tư không giải thích nhiều, bâng quơ để lại một câu rồi đi thẳng ra cửa, không quay đầu lại.

Vân Kiều chống cằm nhìn theo hình bóng hắn, cho đến khi biến mất nàng mới chớp mắt nhìn tàn cục trên chiếc bàn nhỏ.

Thiên Thiên thêm tách trà nóng, nhẹ giọng hỏi: “Vân tỷ, chúng ta vẫn đi ra ngoài sao? Thật ra… cho gọi Nguyên cô nương vào cung cũng không khác là mấy!”

Thiên Thiên cẩn trọng hỏi mang theo chút hoang mang.



Chỉ cần không ngốc là có thể nhìn thấy, vừa rồi tuy Bùi Thừa Tư không tức giận nhưng cũng không hài lòng với việc Vân Kiều ra khỏi cung, thậm chí hắn còn phất áo rời đi. Vân Kiều thất thần vân vê quân cờ trong tay, lúc sau nàng cười nhạt: “Đi, sao lại không đi?”

Nếu Bùi Thừa Tư thật sự muốn giam giữ nàng thì lúc trước không nên gật đầu đồng ý việc này. Nếu lúc trước đã đồng ý rồi thì hiện tại đừng mong đổi ý.

Nào có đạo lý lúc dỗ dành người khác thì ôn tồn dịu dàng, chuyện qua rồi thì trở mặt xem như không có gì?

Lúc Lương ma ma biết được nàng có ý định ra ngoài cung, mặt bà đổi sắc, song lại khuyên bảo một phen.

Vân Kiều cũng không muốn giải thích gì với bà, nàng thuật lại lời của Bùi Thừa Tư, rồi cười nói: “Những ngày qua, chuyện gì ta cũng nghe theo ý ma ma, nhưng hiện tại ý ta đã quyết, mong ma ma thay ta chu toàn!”

Dựa theo thân phận của nàng, lấy thái độ cứng rắn, Lương ma ma cũng không thể làm gì được, tuy bà không muốn nhưng tạm thời sẽ nghe theo lệnh nàng.

Giờ Ngọ hôm sau, Vân Kiều thay đổi dáng vẻ, còn chưa bước ra cửa đã bị Lương ma ma ngăn lại.

“Thỉnh xin nương nương đợi một lát, người hãy uống thuốc rồi hãy đi!”

Vân Kiều sửng sốt, một lát sau nàng mới nhớ ra hôm nay vẫn chưa uống chén thuốc đắng kia.

Nhưng nàng không thể nấn ná lại thêm nữa, đoạn đường đi đi về về tốn rất nhiều thời gian, còn phải về cung trước khi đóng cổng, nếu trễ nải có khi còn chẳng nói được với Nguyên Anh mấy câu.

“Hôm nay không uống…”

Lời còn chưa nói xong đã bị Lương ma ma cắt ngang: “Lúc trước Thái Y có dặn riêng với lão nô, thuốc này không được gián đoạn, nương nương cần phải kiên nhẫn!”

Vân Kiều vốn đã không vừa mắt với chén thuốc này, sau khi nghe Lương ma ma nói, nàng càng thêm nghi ngờ: “Ta chưa từng nghe nói đến có loại thuốc bổ nào mà không thể gián đoạn?”

Thấy bà im lặng không đáp, Vân Kiều lại hỏi tiếp: “Nếu ma ma muốn ta ở lại thì phải nói cho rõ, rốt cuộc thuốc này để làm gì?”

Lúc trước nàng từng hỏi qua, nhưng cho dù là Thái Y hay Lương ma ma đều ỡm ờ nói là “điều trị thân thể”.

Vân Kiều còn tưởng rằng Lương ma ma vẫn như trước, sẽ trả lời lấy lệ với nàng, nào ngờ bà ta hỏi ngược lại: “Nương nương thật sự muốn biết?”

“Đương nhiên!” Vân Kiều không do dự liền gật đầu.

“Thuốc này là dùng điều trị thân thể, khiến cho nữ tử dễ dàng thụ thai!” Ánh mắt Lương ma ma sắc lạnh, nhìn thần sắc kinh ngạc của Vân Kiều một hồi, rồi tiếp tục nói: “Viện Phán của Thái Y Viện tinh thông phụ khoa luôn bắt mạch cho ngài, hắn nói lúc trước thân thể ngài tổn hại, điều dưỡng sơ sài, mắc phải “cung hàn”, cần phải điều trị mới có thể thụ thai!”

Lời nói vừa dứt, trong lòng Vân Kiều nổi lên phong ba bão táp.

Vân Kiều và Bùi Thừa Tư đã thành thân hơn hai năm, đến nay vẫn chưa có con.

Nhưng phụ mẫu nàng mất sớm, sau khi gả cho Bùi Thừa Tư cũng không có phụ mẫu bên phu quân quản thúc, ở Trấn Quế Hoa hai năm, không hề có ai bắt nạt nàng vì chuyện này, cho nên không có lý do gì nàng nghĩ đến chuyện này.

Nàng không thể nào ngờ được, đây chính là lý do nàng uống thuốc bấy lâu nay.

Sững sờ một lúc lâu, Vân Kiều hỏi: “Hắn có biết không?”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, nàng đã biết bản thân mình ngu ngốc, chuyện trong cung này có ai dám giấu Bùi Thừa Tư?

“Đương nhiên Thánh Thượng biết!” Lương ma ma xoa xoa tay, làm bộ cung kính: “Thánh Thượng cấm bọn nô tỳ báo cho ngài, sợ ngài nghĩ nhiều, ngược lại làm tổn hại thân thể!”

“Ngươi…”



Vân Kiều đi theo Thái Hậu được một khoảng thời gian, học được rất nhiều quanh co khúc khuỷu, đương nhiên nàng hiểu rõ, Lương ma ma không phải vì bị nàng dò hỏi nên mới tiết lộ sự thật.

Còn chưa cho nàng kịp nghĩ nên mở lời thế nào, Lương ma ma đã quỳ xuống, dập đầu nói: “Lão nô to gan nói chuyện này ra là muốn nói cho ngài biết Thánh Thượng ở bên ngoài đã làm rất nhiều điều vì ngài… cũng hy vọng ngài trước khi hành sự có thể suy nghĩ thật kỹ, có thể nghĩ cho Thánh Thượng!”

Vân Kiều thấy bà làm đại lễ, nhất thời không nghĩ nhiều, vội đỡ bà ta lên.

Nhưng Lương ma ma lại không chịu đứng dậy, tỏ vẻ đau xót nói: “Nếu nương nương vẫn khăng khăng muốn xuất cung thì chúng nô tài không thể ngăn cản được, chỉ có thể tận lực giấu giếm. Dù sao thì giấy không gói được lửa, ngài có từng nghĩ đến lỡ như việc này bị người khác phát hiện, thì ngài và Thánh Thượng sẽ xử lý thế nào chưa?”

“Nếu An Khánh Cung của Thái Hậu biết được việc này, liệu có chỉ trích người hay không? Ngài có nghĩ sẽ đối phó thế nào không?”

Từng câu từng câu giống như quả tạ ngàn cân đè lên vai Vân Kiều khiến nàng không thể thở nổi.

Niềm vui sướng ban đầu vì sắp được ra khỏi cung liền bị đánh tan thành mây khói, nhất thời nàng không thể nói lại được, rốt cuộc là nàng đang suy xét về thân thể của mình? Hay đang cân nhắc “hậu quả” theo như lời nói của Lương ma ma?

Vân Kiều lùi về sau hai bước ngã phịch xuống giường.

Nàng nhìn xuống dưới chân Lương ma ma, tuy trong lòng nàng rất rõ ràng, đây chỉ là lời nói để ngăn nàng ra ngoài, nhưng vẫn bị tác động mạnh mẽ.

Hơn nữa, những lời này không phải vô căn cứ.

Nàng không thể yên tâm thoải mái trong khi người khác chịu đau khổ, Lương ma ma đã nói rõ đến như vậy, nàng cũng không thể làm bộ không biết gì.

Cho đến lúc này, cuối cùng Vân Kiều mới ý thức được, lúc trước mình thương lượng với Bùi Thừa Tư thật là ấu trĩ.

Bên cạnh đó nàng cũng hiểu được vì sao lúc ấy Bùi Thừa Tư gật đầu đồng ý nhanh như vậy.

Ai nói lời hứa sẽ không thay đổi? Có một vài lời ngay cả khi Bùi Thừa Tư không tự nói ra nhưng sẽ có người nói thay hắn.

Vân Kiều ở trong căn phòng yên tĩnh trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng chầm chậm mở miệng nói với Thiên Thiên: “Muội ra cung giao lệnh bài này cho Anh Anh giúp ta, nói với nàng ấy là lần này ta nuốt lời… Nếu lúc nào nàng ấy rảnh muốn vào cung gặp ta dạo chơi thì có thể vào bất cứ lúc nào!”

Cuối cùng, Vân Kiều thay đổi quyết định, Lương ma ma đứng lên, hành lễ rồi rời đi.

Vân Kiều loáng thoáng thấy được nụ cười trên mặt Lương ma ma, dù bà ta hành lễ trang nghiêm đến đâu thì nàng vẫn thấy lạnh sống lưng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK