Vân Kiều không biết mình thất thần bao lâu, sau khi lấy lại tinh thần, nàng nhìn quanh bốn phía.
Nàng thấy ở phía xa xa có chiếc thuyền đang đi tới, Vân Kiều gõ gõ đầu mình để trấn tĩnh lại, nàng muốn đi đến để xem tình hình.
Nếu tốt số, kia sẽ là thuyền cứu trợ.
Dường như bên kia phát hiện ra tình hình bên này, chiếc thuyền tiến lại nhanh hơn, sau khi Vân Kiều nhìn thấy người ở trên thuyền, nàng vô cùng ngạc nhiên: “Hoài Ngọc?”
Vừa rồi, Vân Kiều không thể xác định được chiếc thuyền này là bạn hay địch, thậm chí nàng đã nghĩ có thể là những người đang đuổi giết Bùi Thừa Tư.
Nàng không biết võ nghệ, đến lúc đó chỉ đành trách bản thân xui xẻo.
Nhưng dù thế nào, nàng cũng không thể ngờ người đến lại là Hoài Ngọc.
Ánh mắt Hoài Ngọc lướt qua Bùi Thừa Tư bê bết máu rồi dừng trên người Vân Kiều, sau khi thấy nàng không có gì đáng ngại, sắc mặt hắn mới giãn ra, lập tức đưa người lên hỗ trợ.
Tay chân Vân Kiều lạnh lẽo, Hoài Ngọc phải đỡ lên nàng mới có thể đứng vững được, nàng kinh ngạc hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Đương nhiên là đến tìm ngài và Thánh Thượng!” Hoài Ngọc kiểm tra hơi thở của Bùi Thừa Tư, hắn nhẹ thở phào: “Trên thuyền có thuốc trị thương, cũng có người biết y thuật, có thể cứu được!”
Vân Kiều thấp giọng ừ, sau đó không hỏi nhiều.
Nàng bị tê cứng cho nên có hơi chậm chạp, nàng khoác tấm chăn mỏng Hoài Ngọc đưa đến, ôm chung trà nóng một hồi mới từ từ dịu lại, lúc này nàng bắt đầu cân nhắc tình hình.
Nếu Bùi Thừa Tư tỉnh lại, e là nàng phải quay về những ngày tháng trước kia.
Dường như Hoài Ngọc hiểu được tâm tư nàng, hắn nói: “Ngài đừng lo…Ta đến đây là vì việc này!”
Vân Kiều càng mơ hồ, nàng không biết rốt cuộc Hoài Ngọc có cách gì có thể khuyên nhủ được Bùi Thừa Tư.
Trước đây, khi đã có đường lui, Hoài Ngọc lại không chịu rời cung, lúc đấy, nàng biết hắn có chuyện lớn giấu mình. Chỉ là vì Hoài Ngọc không đề cập đến nên nàng cũng không muốn bới móc.
“Đợi khi Thánh Thượng tỉnh dậy, ta sẽ nói rõ!” Giống như khi còn ở trong cung, Hoài Ngọc châm cho Vân Kiều tách trà nóng, dịu dàng nói: “Đêm qua người đã mệt mỏi rồi, đi nghỉ một lúc đi!”
Thuyền rẽ nước trên sông, chầm chậm đi.
Gió càng ngày càng lớn, không bao lâu nữa sẽ mưa. Hoài Ngọc vẫn ngồi bất động ở đó, nhìn qua cửa sổ một hồi lâu.
Cho đến khi biết tin Bùi Thừa Tư tỉnh dậy, hắn mới đứng lên.
Hắn đang giữ một bí mật lớn, hắn từng nghĩ cả đời này sẽ chôn giấu trong lòng, cuối cùng vẫn không thể làm được.
Lúc trước, Vân Kiều đồng ý báo thù nhà cho hắn, nàng giao tên Nội sự Trần Cát năm đó đã hại Sở gia tan nhà nát cửa cho hắn.
Vì muốn xin được khoan dung, Trần Cát đã khai ra không ít chuyện, hắn nói mình chỉ phụng mệnh hành sự.
Hoài Ngọc nhạy bén phát hiện ra có điểm không đúng, sau khi tìm hiểu tra hỏi, lại lòi ra bí mật cung đình của 20 năm trước, chân tướng cuối cùng mới là thứ khiến người ta khiếp sợ.
Suy cho cùng, tất cả việc này đều do Vi quý phi tạo nên.
Năm đó, sau khi Vi quý phi đau đớn mất đi hài tử thì trong cung chưa có bất kỳ phi tần nào thuận lợi sinh được hài tử, hoặc là sảy thai, hoặc là khó sinh chết cả mẫu lẫn tử. Tiên đế nhớ đến tình cảm nhiều năm, lại luôn cảm thấy áy náy với Quý phi nên chưa từng điều tra giáng tội, ngược lại càng dung túng nàng khiến nàng càng thêm kiêu ngạo.
Khi Yến thị có thai, để tránh giẫm lên vết xe đổ, nàng không dám để lộ ra.
Nàng và Ngu thị tìm cách giấu nhẹm tin tức đi, còn được Trần Hoàng Hậu ngầm đồng ý, sau khi sinh được tiểu hoàng tử liền lập tức đưa ra khỏi cung.
Cho đến khi Bùi Thừa Tư hồi kinh, nhận tổ quy tông, đoạn câu chuyện ly kỳ khi đó mới được công khai, nổi lên một trận phong ba.
Mọi người đua nhau bàn luận, nhưng không có mấy ai biết được, đằng sau đó còn có một câu chuyện ly kỳ khác.
Hai nhà Yến, Ngu cứ nghĩ giấu trời qua biển, nhưng trên đời này có bức tường nào mà không lọt gió? Với tình hình năm đó, một mình Vi quý phi khống chế hậu cung, sao lại không hề phát hiện chuyện này?
Nhưng Quý phi không vạch trần.
Nàng không thích làm theo cách cũ, nên nghĩ ra ý tưởng kinh thiên động địa đó là tương kế tựu kế.
Quý phi tính từng ngày, sai người tìm một đứa trẻ có cùng ngày sinh, đợi khi các nàng lén lút đưa tiểu hoàng tử ra ngoài thì “động tay”, bí mật “ly miêu hoán chúa”.
Trần Thái Hậu kể về chuyện năm xưa, bà từng nói “Dường như Quý phi bị hậu cung này bức đến điên rồi!”
Đúng là nàng thật sự điên rồi.
Nàng hận tiên đế, hận hoàng gia đã huỷ hoại nàng, nếu đã không trốn thoát được vậy thì nàng sẽ tìm mọi cách để trả thù.
Tiểu hoàng tử thật sự của 20 năm trước sớm đã chết trong hồ sen rồi, mà đứa bé gửi cho Ngu gia nuôi dưỡng, sau này “nhận tổ quy tông” ngồi lên đế vị vốn dĩ không hề mang huyết mạch của thiên gia.
Năm đó tiên đế ban tên cho hắn, ngụ ý là “thừa tự” chính là một sai lầm lớn.
Hoài Ngọc chưa nói xong, Bùi Thừa Tư đã đoán được chân tướng, sắc mặt càng tệ hơn khi hôn mê. Hắn muốn phẫn nộ chất vấn, nhưng chỉ há miệng thở dốc, lại không thể nói được lời nào, giữa môi và răng đều có mùi máu tươi lan ra.
Trong lòng hắn đã có câu trả lời, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.
Sao có thể nhận đây?. Truyện Dị Giới
Những năm gần đây, lúc nào hắn cũng nhớ kỹ xuất thân của mình. Hắn chán ghét tiên đế cho nên mọi hành động đều dựa vào lý do này. Những năm hắn cảm thấy thoải mái bình yên nhất chỉ có đoạn thời gian ở Trấn Quế Hoa, lấy cái tên “Yến Đình” ở chung với Vân Kiều mà thôi.
Nhưng từ khi hồi kinh, hắn đã bước chân vào con đường không thể quay đầu.
Khi Trần Cảnh đến cửa, hắn đã do dự.
Hắn muốn báo thù cho Yến thị, muốn đẩy phụ thân, cũng chính là đế vương vô dụng ngã xuống, muốn chứng minh năng lực của mình, cho nên, cuối cùng đã đồng ý lời mời của Trần Cảnh.
Hắn nhận lấy cái tên “Bùi Thừa Tư”, hủy diệt dấu vết của Yến Đình, và ngày càng xa cách với Vân Kiều, cho đến khi nàng quyết tuyệt, hắn đã không còn đường để quay đầu.
Hắn đã sai ngay từ khi bắt đầu.
Hắn lấy thân phận của người khác, sống trong ân oán của người khác, hận một người không liên quan đến hắn, gánh một trách nhiệm vốn không phải là của hắn….
Để rồi, cuối cùng đánh mất thứ quý giá duy nhất thuộc về hắn.
Những yêu, hận của năm tháng qua đã biến hắn thành một trò cười.