• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Khả Khả

Xa cách đã lâu, rõ ràng vẫn hình dáng cũ nhưng suýt nữa Vân Kiều không dám nhận.

Nàng biết Bùi Thừa Tư từ lâu đã không còn là thư sinh dịu dàng hiền hậu như trước kia nữa, song, hôm nay, hắn không mang dáng vẻ chuyên quyền thường có, mà toàn thân toát lên ý vị không rõ.

Nước mưa làm ướt y phục và tóc mai của hắn, nhưng trông hắn không chật vật mấy, mà càng thêm nham hiểm tàn ác.

Tại sao Bùi Thừa Tư lại xuất hiện ở đây? Với thân phận hiện giờ của hắn, há có thể tuỳ tiện rời kinh được?

Và, sao Bùi Thừa Tư lại biết nàng ở chỗ này?

Nàng tự hỏi bản thân mình đủ thận trọng, vất vả bôn ba ngược xuôi nhưng vẫn không trốn được? Rốt cuộc là sai ở đâu?

Những suy nghĩ trong đầu nàng như một mớ hỗn độn. Sau khi phản ứng được, Vân Kiều vô thức lùi về sau, chiếc dù trong tay không cầm chắc, nghiêng sang một bên.

Bùi Thừa Tư đưa tay cầm cán dù, che lại cho nàng, hắn hỏi: “Có phải nàng đang nghĩ, vì sao ta lại xuất hiện ở đây không?”

Vân Kiều cắn môi, nàng im lặng không nói.

“A Kiều, nàng hẳn là người rõ nhất mới đúng,” Bùi Thừa Tư cười rộ lên: “Chẳng phải lúc trước nàng mượn thu săn để chạy trốn sao?”

Ngôi vị cửu ngũ chí tôn của hắn, trong suốt cả một năm cũng chỉ có lúc này mới có thể rời kinh.

Từ khi Bùi Thừa Tư biết rất có thể Vân Kiều còn sống, nhưng không thể tự ý rời đi, lúc đó hắn cảm thấy một ngày dài như một năm. Rõ ràng hắn biết địa vị này cho hắn quyền lợi, đồng thời cũng là cái lồng thú giam giữ hắn.

Tiên đế từng lợi dụng thu săn, dối gạt triều thần để đưa quý phi đi du ngoạn.

Trước nay Bùi Thừa Tư luôn chán ghét tiên đế, vậy mà lúc này lại học theo y, lợi dụng thu săn để rời kinh, hắn ngày đêm tìm kiếm Hoàng Hậu đã bỏ trốn của mình.

Vân Kiều cắn môi gần như bật máu, nàng muốn ép bản thân mình phải bình tĩnh lại. Nhưng đối diện với bộ mặt này của Bùi Thừa Tư, nhất thời nàng không thể làm được



Trên đường chạy trốn, nàng gối đầu lên mạn thuyền cứng ngắc để chợp mắt, trong cơn ác mộng nàng từng mơ thấy cảnh gặp lại nhau. Nàng mơ thấy Bùi Thừa Tư nổi trận lôi đình, mắng nàng lừa dối, phản bội, bộ mặt hắn dữ tợn, gần như muốn giết chết nàng….

Nhưng thực tế, Bùi Thừa Tư rất bình tĩnh.

Không hề nhìn ra chút tức giận nào trên gương mặt hắn, bỏ qua ánh mắt sâu thăm thẳm chỉ nghe giọng nói, thì hai người giống như bằng hữu lâu ngày gặp lại, thản nhiên ôn lại chuyện cũ.

Dù vậy, với thái độ này của hắn, tâm tình của Vân Kiều vẫn không thể dịu đi. Trong lòng nàng biết rõ, mặc kệ trên mặt hắn thể hiện thế nào thì việc Bùi Thừa Tư chạy đến đây tuyệt đối không phải để ôn chuyện với nàng.

“Trời mưa lớn,” Bùi Thừa Tư liếc nhìn làn váy bị nước mưa bắn ướt của Vân Kiều, hắn nghiêng dù về phía nàng nhiều hơn, ngữ điệu chân thành: “Vào trong rồi nói chuyện!”

Lời này nghe ra, tựa như hắn mới là chủ nhân của căn nhà này.

Vân Kiều đờ đẫn quay đầu, cách màn mưa, nàng nhìn Tiểu Hoà đứng đối diện ở hành lang.

Tiểu Hoà giống như bị ánh mắt Vân Kiều bắt được, lập tức cúi đầu.

Nàng ta không còn câu nệ như mọi khi, nàng ta không có chút nào ngạc nhiên trước sự xuất hiện của một nam nhân xa lạ. Nàng ta chỉ biết vùi đầu xuống thấp, cung kính hành lễ.

Nàng ta biết thân phận của Bùi Thừa Tư.

Chẳng trách, Bùi Thừa Tư dễ dàng tìm đến đây.

Vân Kiều mơ hồ đoán được, nhưng đến lúc tận mắt chứng kiến Tiểu Hòa hành lễ, trong lòng vẫn cảm thấy xót xa.

Nàng đã tin một Tiểu Hoà khóc lóc kể lể về thân thế, sau khi nhận lá thư nhắc nhở của Phó Dư, nàng lại bị câu nói “tỷ không cần muội nữa sao?” làm mềm lòng, và mang nàng ta theo.

Vân Kiều tốn bao nhiêu công sức lăn lộn khắp nơi, dọc đường đi, nàng luôn giữ lại người lái thuyền của mình để tránh bị người ta theo dõi, nàng chưa từng nghi ngờ Tiểu Hoà bên cạnh mình.

Nào ngờ đâu, một tiểu cô nương trông gầy gò yếu đuối lại đâm một đao sau lưng nàng.

Vân Kiều bình tĩnh nhìn nàng ta: “Ngươi là…ảnh vệ trong lời đồn sao?”

“Vân…” Tiểu Hoà muốn xưng hô theo thói quen, nhưng lời vừa đến miệng thì lại cứng nhắc sửa đổi: “Nô tỳ phụng mệnh hành sự, xin Hoàng Hậu nương nương thứ tội!”

“Đừng gọi ta như vậy!” Giọng Vân Kiều lạnh xuống.

Từ lâu Vân Kiều đã nghe Bùi Thừa Tư nhắc đến, trong tay Đế Vương luôn tồn tại nhóm ảnh vệ.

Nhưng nàng cho rằng những người kia sẽ là nam nhân cao to vạm vỡ, chưa bao giờ nghĩ đến, trong đó sẽ có người giống như Tiểu Hoà.

Đúng là không nên “trông mặt mà bắt hình dong”.

Bùi Thừa Tư rất hiểu tính nàng, đối với nam nhân nàng luôn nâng cao cảnh giác, nhưng đối với những nữ tử yếu đuối, nàng lại dành tình cảm nhiều hơn.

Tuy nhiên, Tiểu Hoà không phải là Lật Cô nguyện liều chết che chở cho nàng, cũng không phải là Nhạc Nhân phóng khoáng ngay thẳng, mà là mật thám do Bùi Thừa Tư phái đến canh chừng nàng không rời nửa bước.

Bùi Thừa Tư nâng tay, ý bảo Tiểu Hoà lui ra, hắn cảm thán: “A Kiều, nàng chỉ không tin ta nhưng lại luôn tin tưởng người khác!”



“Sau này không như vậy nữa!” Cơn giận trong lòng Vân Kiều không có chỗ phát tiết, nàng lạnh lùng trào phúng: “Bản lĩnh của ngươi trước giờ vẫn vậy, ngươi có thể dễ dàng phá nát những thứ quý giá của ta!”

Cũng vì nguyên nhân này, cho nên nàng không muốn ở cùng một chỗ với Bùi Thừa Tư.

Bùi Thừa Tư nghe được ý tứ trong lời nói của Vân Kiều, song lại không hề tức giận, hắn gấp dù lại, dựng ở hành lang, rồi nói với nàng: “Hôm nay trời đã trễ rồi, tạm nghỉ ngơi ở đây đi, ngày mai chúng ta khởi hành hồi kinh!”

“Nếu ta nói, ta không muốn quay về thì sao?” Vân Kiều nhìn mưa rơi dưới hiên, thấp giọng nói: “Giữa ta và ngươi vốn đã không còn gì có thể cứu vãn được nữa, ngươi là người rõ hơn bất kỳ ai, hà tất phải miễn cưỡng như vậy?”

Bùi Thừa Tư đã sớm đoán được thái độ của nàng, hắn cười: “Điều này e là không phải do nàng quyết định. A Kiều, nàng là người thông minh, cho nên đừng tốn công vô ích nữa!”

“Lúc này không ai có thể giúp nàng được đâu!”

Tuy chỉ có Bùi Thừa Tư lộ diện, không cần nghĩ cũng biết, hắn sẽ không đến một mình. Nàng chỉ là nữ tử bình thường không biết võ nghệ, sao có thể chạy thoát được?

Cứng chọi cứng đương nhiên không được, mà thủ đoạn giả vờ chịu thua thì lúc trước đã dùng rồi. Vân Kiều không cần thử lại cũng biết nhất định sẽ không thực hiện được.

Hắn sẽ không mắc câu nữa.

Bùi Thừa Tư tựa lưng vào cây cột trên hành lang, hắn nhìn gương mặt lạnh lùng của Vân Kiều, mưa thu mang theo khí lạnh khiến hắn thấp giọng ho khan. Đến khi vất vả áp chế được cơn ho, hắn nhắc lại chuyện xưa với Vân Kiều: “A Kiều, lúc trước nàng ra đi quả thật rất tuyệt tình!”

“Khi nàng sắp té ngựa, ta là người che chở cho nàng đến mức trọng thương hôn mê bất tỉnh, suýt chút nữa bỏ mạng vì nàng. Vậy mà khi ấy trong đầu nàng chỉ nghĩ nhân cơ hội này để bỏ đi…”

Lục phủ ngũ tạng của Bùi Thừa Tư từng bị thiêu đốt vì “cái chết” của Vân Kiều. Hắn hận chính mình đã buông thả Ngu gia để chúng hại nàng, cũng vì lần đó ở khu vực săn bắn, hắn bị trọng thương nghiêm trọng.

Khi biết chắc chắn Vân Kiều còn ở nhân thế, ban đầu hắn cảm thấy thật may, sau đó hắn lại sinh ra oán hận.

Những cử chỉ lời nói từng khiến hắn mừng rỡ, hy vọng cùng lắm chỉ là lời ngon tiếng ngọt nàng cố ý dụ hắn mà thôi. Nàng gieo cho hắn hy vọng để rồi vào thời khắc tính mạng hắn ngàn cân treo sợi tóc, nàng lại vứt bỏ hắn.

Sự thật này gần như khiến hắn phát điên.

Bùi Thừa Tư mất kiểm soát đập phá thư phòng của Thanh Hoà Cung. Nếu lúc đó có Vân Kiều ở bên, nói không chừng hắn sẽ làm ra chuyện quá đáng hơn, biết đâu vì hận hắn sẽ giết nàng cũng không chừng.

Nhưng Vân Kiều không ở đó.

Hắn phát tiết một hồi lâu, cuối cùng kiệt sức nằm vật ra giữa đống hỗn độn trong phòng.

Những mảnh sứ vỡ nát cắt vào cánh tay mềm nhũn của hắn, máu lan ra thấm vào giấy vẽ đã bị hắn xé rách. Đó là bức tranh lúc trước Vân Kiều tập vẽ, hắn cho người treo lên, xem như là kỷ niệm.

Lúc sau, Bùi Thừa Tư tự mình dọn dẹp thư phòng.

Những bình hoa, đồ sứ bị đập vỡ hắn cho người đúc lại giống hệt như vậy. Giá bút, nghiên mực, vật bài trí đều được đặt lại vị trí cũ. Còn về bức tranh đã bị xé, hắn tự cầm bút bắt chước theo nét vẽ của Vân Kiều vẽ lại….

Hắn cố gắng tìm mọi cách để duy trì dáng vẻ căn phòng khi nàng còn ở đây.

Sau cùng, khi oán hận qua đi, hắn vẫn không buông bỏ được Vân Kiều.



Hắn không nhẫn tâm sai người giết nàng, càng không thể để nàng tiêu dao tự tại ở bên ngoài.

Hắn hiện giờ cao cao tại thượng, có vô số người nịnh bợ muốn bám lấy hắn để leo lên, nhưng hắn không có tâm trạng giống như trước nữa. Hắn không cam lòng để Vân Kiều thích người khác, giống như nàng thích hắn năm xưa.

Hắn nghĩ, cho dù qua bao nhiêu năm đi chăng nữa, hắn cũng không thể quên được dáng vẻ Vân Kiều năm đó cong mi mắt nói với hắn “ta muốn một phu quân”, “giống như ngươi thì càng tốt”. Với bộ dạng e lệ nhưng lại lộ rõ yêu thích.

Đoạn thời gian bị hắn vứt bỏ, có những thứ quý giá mà cả đời này hắn sẽ không tìm lại được.

Cho nên, bất luận thế nào, hắn cũng phải đưa Vân Kiều về lại bên người, cho dù hận hắn cũng được. Hai người đã bái thiên địa làm phu thê, cho nên phải sống bên nhau đến bạc đầu, sống cùng một nhà, chết cùng một huyệt.

Trong lúc Bùi Thừa Tư kể lại chuyện trước kia, Vân Kiều nghe ra được hận ý, cũng nghe ra được chấp niệm của hắn.

Chuyện đi đến nước này, có nói gì cũng vô dụng.

Những lời cần nói nàng đã sớm nói rõ, cho nên không cần thiết phải nhiều lời nữa.

“Lúc trước, ta luôn muốn ép buộc nàng yêu ta giống như năm đó,” Bùi Thừa Tư lại ho khan, sau hắn lắc đầu cười tự giễu: “Hiện giờ nghĩ lại, cho dù không yêu cũng không sao, chỉ cần nàng còn ở bên cạnh ta là đủ rồi!”

Vân Kiều im lặng một hồi, nàng không nói lời nào mà quay về phòng.

Bùi Thừa Tư nhìn theo bóng nàng, ý cười dần rút đi, sắc mặt ảm đạm.

Dưới mái hiên, nước mưa lăn xuống vai hắn như chuỗi hạt châu bị đứt, bất giác thấm ướt một vùng. Trong không khí, ngoại trừ mùi đất bụi, thì đâu đó thoang thoảng mùi hoa quế.

Bùi Thừa Tư lấy một nhành hoa quế từ ống tay áo ra, nhìn cánh hoa bé nhỏ, ánh mắt hắn lại dịu dàng hơn rất nhiều.

Đây là nhánh hoa hắn bẻ từ cây cổ thụ trăm năm kia khi hắn vừa đặt chân lên bến đò. Hắn rất rõ Vân Kiều sẽ không nhận, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại làm chuyện vô ích này.

Lúc trước, khi hai người quyết liệt với nhau, Vân Kiều từng tựa vào ngực hắn nói với hơi thở mỏng manh rằng nàng muốn về trấn quế hoa. Khi đó, hắn không hiểu ý nghĩ xâu xa của nàng, hắn chỉ nghĩ nàng đang giận dỗi muốn rời đi, sau này dần dà hắn cũng đã hiểu.

Chỉ tiếc là, thời gian trôi qua như nước chảy, mọi chuyện đã kết thúc, bọn họ không thể quay về như lúc ban đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK