• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời vào hạ, thời tiết ngày càng nóng bức.

Nguyên Anh ngày càng sốt ruột, nàng đợi ở phòng khách rất lâu, tựa như mọi kiên nhẫn của nàng đều bị tan biến sạch, nếu không vì Vân Kiều e là nàng đã phất tay áo bỏ đi.

Sau sự việc xảy ra ở Sướng Âm Viên, nàng đã cố gắng nhờ người quen biết để cứu Vân Kiều ra nhưng đều tốn công vô ích. Cuối cùng, nàng nghe lời mẫu thân, mang tiền bạc và lễ vật long trọng đến bái phỏng phu nhân của Kinh Triệu Doãn, cũng chính là trưởng tỷ của Điền Trọng Ngọc.

Mãi đến qua giờ Ngọ, Điền thị mới xuất hiện.

Từ sáng sớm, nàng ta đã biết mục đích Nguyên Anh đến là gì, song lại cố tình hỏi: “Nguyên cô nương đến phủ ta có chuyện gì vậy?”

Nguyên Anh hít sâu một hơi, cố giữ hòa khí nói: “Là vì vị tỷ muội kia của ta, tên là Vân Kiều. Hẳn là phu nhân cũng biết, mấy ngày trước nàng ấy và Điền công tử có chút tranh chấp, vô ý đả thương người…”

Chuyện này rõ ràng là do Điền Trọng Ngọc khởi xướng, giờ lại đẩy mọi trách nhiệm lên người Vân Kiều, thật sự khiến Nguyên Anh vô cùng bất bình.

Nguyên Anh nói xong, sau đó ra lệnh cho Tố Hòa trình danh mục quà tặng lên, cười gượng: “Thân thể nàng ấy không tốt, sợ là không chịu nổi những khổ sở trong lao tù, mong phu nhân bao dung, giơ cao đánh khẽ!”

“Ngươi nói nàng ta vô ý đả thương người?” Điền thị tiếp nhận danh mục lễ vật, song không thèm nhìn, lại tranh luận với Nguyên Anh: “Vết thương trên tay Trọng Ngọc nhìn vô cùng đáng sợ, nghe nói trước khi được băng bó thì hắn đã chảy rất nhiều máu…Không giống là vô tình làm bị thương!”

Nguyên Anh nghiêm túc hỏi: “Điền công tử có kể cho ngài nghe đầu đuôi sự việc thế nào không?”

“Chỉ nói sơ qua,” Nhắc đến chuyện này, Điền thị chẳng có chút nào chột dạ, ý tứ trong lời nói đều trách móc Vân Kiều: “Tính tình hắn trước giờ thẳng thắn, đôi khi hành sự có chút lỗ mãng, nhưng nói thể nào đi chăng nữa thì cũng không thể xuống tay tàn nhẫn như vậy được. Bàn tay kia của hắn là để viết chữ, đến động đến gân cốt, chẳng phải là ảnh hưởng cả đời sao?”

Suýt nữa Nguyên Anh phụt cười.

Chuyện Điền Trọng Ngọc làm ra, còn đòi đọc sách viết chữ? Chẳng lẽ nhà họ Điền còn hy vọng hắn thi khoa cử đạt công danh?

Nguyên Anh thật sự muốn đôi co cho rõ chuyện này, nhưng trước mắt Vân Kiều vẫn bị giam trong đại lao. Với cái tính thiên vị của Điền thị thì cho dù phanh phui mọi chuyện ra thì cũng chỉ khiến nàng ta thẹn quá hoá giận, phá hỏng mọi chuyện.

Cho nên Nguyên Anh đành nhẫn nại, luôn miệng tạ lỗi.

Điền thị lật xem danh mục lễ vật, chậm rãi nói: “Ngươi về trước đi, ta sẽ khuyên Trọng Ngọc bớt giận, nương nhẹ tay, vài hôm nữa sẽ thả người!”



“Vậy đa tạ phu nhân!” Trên mặt Nguyên Anh vẫn còn treo nụ cười, nhưng trong lòng đã mắng chửi cả nhà này không ra gì.

Lúc lên xe ngựa trở về phủ, Nguyên Anh liền uống một chén trà lạnh.

“Nếu ta mà có một đệ đệ như vậy, thì ta sớm đã đánh chết cho rảnh nợ. Lại còn đọc sách với viết chữ? Ta chấp hắn thi 800 lần cũng đừng mong yết bảng!” Nguyên Anh mắng chửi một hồi, rồi lại giận chó đánh mèo sang Yến Đình: “Rốt cuộc hắn chết giẫm ở đâu? Nếu không phải vì hắn thì A Kiều cũng đâu phải chịu khổ thế này?

Tố Hoà quạt cho Nguyên Anh, để cho nàng phát tiết xong thì nói: “Cô nương bớt giận. Chuyện này coi như xong rồi, ngài đã chạy đôn chạy đáo nhiều ngày cũng đã mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi lấy sức rồi tính tiếp!”

Quả thật Nguyên Anh vô cùng mệt mỏi, nhưng vừa về đến nhà thì có khách đến thăm.

Người đi đầu là một ma ma đã có tuổi, chỉ đơn giản nhìn thấy ngọc trâm tinh xảo trên đầu liền biết đó là xuất thân từ nhà quyền quý, không cần xem cử chỉ thái độ.

Nàng đưa mắt nhìn những hộp quà đang dời xuống từ trên xe ngựa, nàng ngờ vực hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Lão nô là người hầu của Trần gia, họ Cốc!” Cốc ma ma hành lễ với Nguyên Anh, rồi sau đó nói thẳng mục đích bà đến đây: “Mấy ngày trước, cô nương nhà ta suýt tí nữa xảy ra chuyện ở Sướng Âm Viên, may mà được quý phủ ra tay cứu giúp. Ngày đó bà tử đi theo hầu hạ tiểu thư hoảng sợ, liền thỉnh đại phu xem bệnh cho nên chưa nói được gì. Hôm nay lão nô đi điều tra một chút mới biết quý phủ, muốn đến nói lời cảm tạ…”

Ngày đó Nguyên Anh còn ghét các nàng không biết tốt xấu, song, trước mắt nàng không còn quan tâm đến chuyện này nữa, mọi sự chú ý của nàng đều dừng ở hai chữ “Trần Gia”.

Nàng đánh giá vị Cốc ma ma trước mặt, thận trọng hỏi lại: “Là phủ Quốc Công sao?”

Hiện giờ Trung cung Hoàng Hậu đường triều là đích nữ của Trần gia, mà người giúp Thái tử nhận tổ quy tông lại là tiểu công tử của Trần gia, Trần Cảnh.

Nguyên Anh chưa từng hỏi qua chuyện này, nhưng nàng từng nghe mẫu nàng lén nghị luận, từ khi Vi thị của Vi quý phi từng một tay che trời đã suy tàn, những năm gần đây, thiên hạ đều của Trần gia.

“Đúng vậy!” Cốc ma ma gật đầu nói.

Trong lòng Nguyên Anh thầm tính toán, nàng quyết định nhanh chóng rồi mở miệng: “Ngày đó, người dùng lưng chắn trà nóng cứu tiểu thư ngài là một người khác, không phải ta. Nếu quý phủ muốn tạ ơn, không cần những lễ vật này, chỉ cần ra tay giúp nàng là được!”

Cốc ma ma nghi hoặc: “Ý cô nương là?”

“Nàng là Vân Kiều, vì bị người ta hãm hại cho nên đang bị giam giữ trong đại lao của Kinh Triệu Phủ..”

Tuy rằng Điền thị đã đồng ý qua vài ngày sẽ thả Vân Kiều, nhưng ai biết được nàng ta có đổi ý hay không.

Hơn nữa, Nguyên Anh không thể nuốt nổi cái thái độ này.

Dựa vào cái gì mà hắn hại người thì lại dương dương tự đắc, ung dung ngoài vòng pháp luật, còn Vân Kiều thì phải cắn răng chịu đựng, nhận bát nước bẩn này?

Quả thật, các nàng là thường dân áo vải không làm được gì quan, vậy còn phủ Quốc Công thì sao?

Nguyên Anh nói rõ chân tướng, Cốc ma ma cũng không ngờ được, chỉ mới có mấy ngày đã xảy ra chuyện thế này.

Chuyện ngoài ý muốn ở Sướng Âm Viên ngày ấy làm Linh Nghi hoảng sợ, trên cổ cũng để lại vệt đỏ. Trần gia đã cho mời thái y đến phủ để chẩn trị, dùng thuốc trị thương và thuốc an thần, mất hơn nửa ngày mới ổn.

Lúc Linh Nghi tỉnh dậy, nàng có nhắc đến một phu nhân giúp nàng chắn nước trà, Cốc ma ma lập tức cho người đi tra xét, lúc này mới tìm đến Nguyên gia.

Cốc ma ma không dám nghĩ, nếu toàn bộ nước trà hắt lên người Linh Nghi thì sẽ thế nào? Cho nên dù chưa từng gặp Vân Kiều, chỉ dựa vào chuyện này, trong lòng bà đã cảm kích vô cùng.



Huống hồ, kia chỉ là một Kinh Triệu Doãn nhỏ nhoi, đối với phủ Quốc Công mà nói, hắn chẳng là gì.

Chỉ là việc này không phải chuyện bà có thể tự quyết được, bà im lặng một lát rồi cười nói: “Lễ vậy này cô nương cứ nhận lấy, còn chuyện của Vân cô nương, ta sẽ báo lại sự thật cho chủ nhân, thỉnh ngài ấy quyết!”

Thấy Nguyên Anh lo lắng bất an, Cốc ma ma nói rõ ý tứ hơn: “Vân cô nương đã cứu hòn ngọc quý của phủ Quốc Công chúng ra, nếu đại nhân biết việc này, nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”

Sau khi trấn an Nguyên Anh xong, Cốc ma ma hồi phủ bẩm báo sự việc.

Trong triều có rất nhiều việc xảy ra, nhưng nhớ tới đến tiểu nha đầu ở nhà bị kinh sợ, Trần Cảnh cố dành ra nửa ngày, xin nghỉ để ở nhà chăm sóc Linh Nhi.

Mẫu thân Linh Nhi mất sớm, đại phòng đến giờ vẫn không có chủ mẫu, công việc vặt đều do Cốc ma ma quản lý. Việc đưa lễ vật tạ hơn hôm nay Trần Cảnh biết, nhưng vẫn chưa hỏi đến, vì hắn thấy không cần thiết.

Người ki cứu Linh Nhi, Trần gia đưa lễ vật đến tạ ơn, xem như đã thanh toán xong.

Linh Nhi lại rất để ý đến chuyện này, thấy Cốc ma ma trở về, nàng liền ném cửu liên hoàn trong tay, vội vàng hỏi: “Ma ma có nhìn vị phu nhân đã cứu ta không? Dáng vẻ nàng rất xinh đẹp phải không?”

“Bẩm tiểu thư, lão nô chưa nhìn thấy!” Cốc ma ma lựa chọn từ ngữ, rồi báo cáo việc này với Trần Cảnh, lại nói tiếp: “Nếu việc này là thật thì Vân cô nương kia thật sự xui xẻo, vô duyên vô cớ phải chịu khổ…”

Bà vốn muốn nói giúp Vân Kiều vào câu, nhưng nào ngờ chủ tử bà hình không nghe lọt tai câu nào, còn hỏi ngược lại: “Ngươi vừa nói, Vân cô nương kia tên gì?”

Cốc ma ma ngẩn người, đáp: “Vân Kiều!”

Đây vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ, Trần Cảnh chỉ nghe chứ không để tâm, nhưng khi nghe đến cái tên này, hắn lập tức chú ý đến.

Trí nhớ trước giờ của hắn rất tốt, hắn nhớ lúc hắn cho người điều tra Thái Tử, thì vị phu nhân ở Bình Thành kia của y, hình như cũng tên là…Vân Kiều.

Là trùng hợp sao?

Theo lý mà nói, nữ nhân kia nên ở Bình Thành mới đúng.

Sau khi chiếu thư lập trữ quân đã ban, Thái Tử liền cho người đến Bình Thành để đón người, tính thời gian, hiện tại chỉ mới qua mấy ngày.

Nếu nữ nhân kia đã rời nhà đi, thì dám chắc Thái tử còn chưa biết tin.

Trần Cảnh còn đang cân nhắc, gia đinh trong phủ đã chạy đến bẩm báo, nói Thái Tử muốn thỉnh hắn qua phủ bàn chuyện.

“Chuyện ngươi vừa nói, bảo Thanh Thạch đến Kinh Triệu Phủ một chuyến!” Trần Cảnh phân phó cho Cốc ma ma, sau đó đứng dậy rời đi.

Chưa đầy hai ngày nữa là đến đại điện lập trữ quân, tuy Đông Cung đã sắp xếp xong, nhưng Bùi Thừa Tư vẫn chưa dọn qua, hắn vẫn ở biệt viện gần Trần gia.

Từ cửa bên hông đi tắt qua, chẳng tốn công sức mấy.

Sau khi lập trữ quân, có vô số người muốn đến cửa thăm hỏi, đa phần Bùi Thừa Tư đều từ chối. Khi Trần Cảnh đến cửa, hắn đang ở thư phòng vẽ tranh.

“Hôm nay có vẻ Điện Hạ rất nhàn hạ!” Trần Cảnh hành lễ: “Không biết Điện hạ triệu thần tới là có việc gì?”



Trước mắt hắn muốn tìm hiểu rõ lai kịch của Vân Kiều mà Kinh Triệu Doãn kia bắt nhốt là gì, sau đó sẽ quyết định có nên báo cho Thái tử hay không.

Nhưng ánh mắt hắn lướt qua bức hoạ trên bàn, thoáng chốc hắn ngây người.

Bức hoạ kia vẽ mỹ nhân đang ôm hoa quế trong lòng, mi mắt cong lên đầy ý cười.

Bùi Thừa Tư vẽ rất đẹp, bức hoạ hắn vẽ vô cùng sinh động, giống như thật. Cũng chính vì vậy, Trần Cảnh đột nhiên nhớ đến nữ nhân ngày trước va chạm vào xe ngựa.

Sâu chuỗi mọi chuyện, Trần Cảnh gần như có thể khẳng định người trong đại lao của Kinh Triệu Phủ chính là vị mà Bùi Thừa Tư sai người đi đón. Không biết nàng đến kinh thành lúc nào, vậy mà vào ngày Bùi Thừa Tư được lập làm trữ quân, hai người đã bỏ lỡ nhau, sau đó bị người khác tính kế mới tạo nên tình cảnh như bây giờ.

Bùi Thừa Tư thong thả kéo nét vẽ cuối cùng rồi buông bút, hắn nghi hoặc hỏi: “Thái Phó làm sao vậy? Cô tìm ngươi đến là muốn hỏi về Bộ Binh…”

“Điện hạ,” Trần Cảnh cắt ngang: “Thần có chuyện muốn nói!”

Bùi Thừa Tư nhíu mày, ý bảo hắn tiếp tục nói.

“Tiểu nữ mấy ngày trước xảy ra chuyện ở rạp kịch, Điện hạ cũng biết hôm nay thần cho người đến Nguyên gia tạ lễ, vừa hay lại biết vị phu nhân cứu Linh Nghi kia họ Vân tên Kiều…”

Sắc mặt Bùi Thừa Tư liền thay đổi.

Hắn biết Vân Kiều có quan hệ rất tốt với Nguyên Anh, cho nên không cần hỏi nhiều, trùng họ trùng tên như vậy không phải là trùng hợp ngẫu nhiên, mà chính xác đó là Vân Kiều của hắn.

Việc này đã làm hắn khiếp sợ, nhưng đó vẫn chưa phải tệ nhất.

“Theo như lời Nguyên cô nương nói, phu nhân bị người ta hãm hại, hiện đang ở trong nhà lao của Kinh Triệu Doãn!” Trần Cảnh liếc nhìn vẻ mặt của hắn, sau đó thấp giọng nói: “Thần đã sai người…”

Y còn chưa nói xong, Bùi Thừa Tư đã lập tức đứng dậy, sải bước lớn đi ra ngoài.

Ống tay áo quệt vào cán bút, làm chiếc bút lông xoay tròn vài vòng, nét mực văng tung toé lên mỹ nhân ôm hoa quế, vô cùng bắt mắt.

Khả: Đến giờ mình vẫn chưa rõ được tuổi tác của Trần Cảnh và Linh Nghi, cho nên không rõ hai người này có mối quan hệ gì, đoạn sau có edit mình sửa sau nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK