Thời tiết này, hoa quế ở trấn đã nở rộ, đứng dưới tán cây một hồi, quần áo cũng sẽ dính mùi hương nhàn nhạt của hoa.
Lúc này, Vân Kiều không hề mang khăn che mặt, nàng vừa mới xuống thuyền, từ biệt Hoài Ngọc, đã bị người ở bến đò nhận ra.
“Vân chưởng quầy, lâu rồi không gặp, ngươi phát tài ở nơi nào rồi?”
Đây là quản đốc phụ trách bến đò, lúc trước làm ăn nàng từng có giao thiệp với hắn.
Vân Kiều dừng chân, hàn huyện vài câu với hắn, rồi sau đó đi về phía sạp mì Dương Xuân gần đó.
Phu thê chủ quán tuổi đã cao, tay chân không được nhanh nhẹn như lúc trẻ, ánh mắt cũng không tốt nhưng vẫn còn nhận ra nàng.
“Vân nha đầu đã về rồi à,” bà bà thêm cho nàng vài miếng thịt, giọng ân cần hỏi han: “Sao lại gầy nhiều đến vậy? Phải tẩm bổ nhiều hơn mới được…”
Quán mì này mở gần bến đò đã vài chục năm rồi, từ khi Vân Kiều bắt đầu đến đây làm ăn, thỉnh thoảng có đến ăn, sau khi nhập kinh thì không còn cơ hội nữa.
Trước đây, khi đưa Nguyên Anh về quê, nàng có ghé đến nhưng chỉ lén lút không dám lộ mặt.
Hiện giờ, nghe những lời dặn dò quen thuộc, Vân Kiều cảm thấy khóe mắt cay cay, lặng lẽ đè đuôi mắt kìm nén xúc động, cười nói: “Đa tạ bà bà!”
Vân Kiều lớn lên ở thị trấn này, chuyện làm ăn lúc trước rất tốt, quen biết rất nhiều người, dọc đường về nhà được hỏi thăm không ít.
Năm đó nàng rời đi đột ngột, rất ít người biết, hiện giờ nàng quay về, lúc hàn huyên không tránh bị hỏi đông hỏi tây.
Bọn họ hỏi nàng đã đi đâu, làm gì, họ còn nói rất nhớ phấn mặt nàng làm, giận nàng mấy năm nay khiến họ không tìm được loại ưng ý, hỏi nàng khi nào mở cửa bán lại…
Đương nhiên không thể tránh được câu hỏi, Yến Đình đang ở đâu? Sau nàng chỉ về quê một mình?
Tình cảm lúc trước của hai người rất tốt, người ngoài không biết được những biến cố của mấy năm qua, cho nên hỏi thăm là cũng hợp tình hợp lý.
Vân Kiều biết nếu nàng nói đã hoà ly, sợ là sẽ khiến mọi người nghi hoặc nghị luận nhiều hơn. Nàng nghĩ ra câu trả lời đơn giản, không phải giải thích nhiều, nàng nói phu quân bạc mệnh, đã qua đời.
Kỳ thật nói vậy cũng không sai, vì trên đời này đã không còn “Yến Đình” nữa.
Mọi người nghe xong câu trả lời, liền khuyên nàng “nén bi thương”, sau đó dừng lại không hỏi nhiều đến nữa.
Hoa cỏ trồng trong viện đã chết hơn phân nửa, cỏ dại mọc um tùm. Phòng ốc quanh năm không có người ở đã tích một lớp bụi thật dày, hiện trạng căn phòng vẫn như năm đó nàng rời đi, chỉ liếc sơ qua cũng có thể thấy được vết tích của “Yến Đình” để lại.
Nàng dựa ở cạnh cửa thư phòng nhìn một hồi, không nỡ xuống tay dọn dẹp.
Cuối cùng, nàng không động vào thứ nào cả, lặng lẽ ra ngoài, bấm “cạch” một tiếng, khoá cửa lại, không bao giờ mở ra nữa.
Vân Kiều vào thị trấn mua một căn nhà khác, sau khi dọn dẹp sạch sẽ, nàng bắt đầu làm lại nghề cũ, sắp xếp lại một lần nữa.
Thời trẻ nàng tích lũy được uy tín, nhân mạch ở đây, tuy có rơi rắc rối một chút nhưng với nàng mà nói thì không khó khăn gì.
Cuộc sống từng lệch khỏi quỹ đạo giờ đây đã quay về đúng vị trí, Vân Kiều chìm trong bận rộn đã dần quên hết những phân tranh chốn kinh thành phồn hoa kia rồi, rất ít khi nàng nhớ lại con người ở nơi đó.
Đôi lúc nàng cũng sẽ nghe người khác đề cập đến nhưng cũng không để trong lòng, nghe qua rồi quên ngay.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Vân Kiều lại nhờ người gửi một phong thư đến Nguyên gia, kể về tình hình gần đây của mình, rồi bảo Nguyên Anh và Thiên Thiên không cần lo lắng.
Ngày giao thừa, Vân Kiều và đám Tiểu Nhị cùng chuẩn bị lễ đầu năm, sau đó cho bọn họ nghỉ sớm. Nàng ở cửa hàng đến quá Ngọ, rồi đóng cửa đi về nhà làm cơm tất niên.
Tuy nói trong nhà chỉ có một mình, nhưng Vân Kiều không định làm qua loa, nàng đã đặt mua đồ tết từ sớm, xem như tạm biệt năm cũ đón chào năm mới tốt đẹp hơn.
Nàng đang cân nhắc nên làm cá giấm đường hay là thịt kho tàu thì nhìn thấy chiếc xe ngựa từ xa chạy tới, rồi dừng trước cửa.
Người kia bước xuống xe, nhìn thấy nàng lập tức nhấc váy chạy tới.
Vân Kiều ngẩn người, sau khi nhận ra Thiên Thiên, nàng vừa mừng vừa lo, giang hai tay ôm lấy tiểu cô nương đang lao tới, cười nói: “Sao lại quay về vào lúc này, muội cũng không thông báo cho ta một câu?”
Thiên Thiên lay mắt, khi mở miệng nàng không kiềm được nghẹn ngào: “Sau khi thấy tin của tỷ, muội lập tức thu dọn hành lý trở về…”
Vốn dĩ Nguyên Anh cũng muốn đến đây, nhưng ngày tết cận kề, nàng không tiện đi xa nhà, chỉ đành để Thiên Thiên mang thư về, đợi qua năm sẽ đến chơi.
Có Thiên Thiên bên cạnh, ngày tết náo nhiệt hơn những gì Vân Kiều nghĩ.
Nàng xuống bếp, Thiên Thiên ở bên giúp đỡ, nấu ra một bàn thịnh soạn. Tửu lượng của hai người không tốt, nhưng ở nhà không cần phải kiêng kỵ, sau khi hai người trò chuyện về những chuyện xảy ra gần đây, họ không uống nữa.
Đến nửa đêm, pháo trúc của ngàn hộ gia đình vang lên.
Vân Kiều đã nhờ người mua dùm cho nàng một ít pháo hoa, một tay nàng nắm lỗ tai, một tay cầm mồi lửa, cẩn thận châm lửa, tiếp đó chạy nhanh đến hành lang, mi mắt cong lên nhìn pháo hoa nổ rợp trời đen.
Nàng và Thiên Thiên rúc vào một chỗ, mang theo men say cười nói: “Chúc mừng năm mới, vạn sự như ý!”
Có lẽ trời cao đã nghe được ước nguyện của nàng, hoặc có lẽ vận hạn lớn khiến nàng khổ tận cam lai rồi cho nên mỗi ngày trôi qua rất yên bình.
Trước kia, khi Phó Dư về quê tế tổ, hắn từng đến Từ gia, dựa vào thân phận của hắn lúc đó chẳng hề tốn chút sức lực nào đã giải quyết xong Từ gia.
Cho nên, khi Thiên Thiên trở về, tuy Từ gia biết tin nhưng ước định giấy trắng mực đen còn đó, bọn họ không ai dám đến quấy rầy nàng.
“Tuy Phó ca ca xuất thân nhà binh, nhưng luôn thận trọng, cần dũng có dũng, cần mưu có mưu!”
Khi Thiên Thiên nhắc đến việc này, nàng khen Phó Dư trước mặt Vân Kiều, thỉnh thoảng cũng sẽ kể chuyện của Phó Dư, cố ý mượn cơ hội để khen hắn.
Vân Kiều nhận ra Thiên Thiên có ý muốn tác hợp cho hai người, nàng dở khóc dở cười nhưng không biết nên ngăn cản nàng thế nào, đành mặc kệ nàng vậy.
Sau khi Phó Dư biết tin nàng đã về quê, hắn vội viết thư hỏi thăm, đồng thời gửi cho nàng chút đặc sản và đồ dùng của Tây Cảnh. Hãy 𝘵ì𝗺 đọc 𝘵гang chính ở { 𝐓 гU𝗺𝐓г𝓊yện.𝑽𝑁 }
Tựa như năm đó Phó Dư đi tòng quân, lúc sau hai người mất liên lạc với nhau.
Trước đây, Vân Kiều có hứa với hắn, đợi sau này có thời gian, nàng sẽ đi Tây Cảnh du ngoạn.
Nàng chần chừ chưa đi, Phó Dư cũng không giục, chỉ là trên thư hắn sẽ kể cho nàng nghe về phong tục tập quán của Tây Cảnh, kể vô cùng sinh động khiến người khác nảy sinh hứng thú muốn đi ngay.
Vân Kiều từng nói đùa với Thiên Thiên, sau này Phó Dư cởi giáp hồi hương, khi ấy hắn sẽ biên soạn một cuốn du ký, nhất định sẽ lừa được rất nhiều người.
Hai năm sau, Vân Kiều tích cóp được nửa hộp thư, nhận được rất nhiều đặc sản của Tây Cảnh, ước chừng có thể chất đầy một rương lớn.
Đầu năm, triều định hạ lệnh khôi phục con đường thương mại, khởi động lại ngôi chợ chung với Tây Cảnh.
Khứu giác của thương nhân rất nhạy bén, khi nhận được tin tức, không ít người động tâm, muốn nắm bắt thời cơ hiếm có này.
Vân Kiều có quen một phú thương đi khắp chốn để làm ăn, ban đầu hắn “đánh hơi” được manh mối của triều đình, liền cho người đến khảo sát thị trường, còn từng đề cập với nàng.
Nàng ngẫm nghĩ thật lâu, vừa hay nhận được lá thư nữa của Phó Dư, cuối cùng nàng cũng quyết định.
Đầu thu, cái nắng nóng tan biến, tiết trời dần chuyển sang lạnh.
Vân Kiều thu dọn hành trang, ra ngoài buôn bán với Thiên Thiên, tiện đường thăm thú phong cảnh của Tây Vực, để xem liệu nó có thật sự đẹp như những gì Phó Dư nói không?
…
Vào cuối thu, mưa dầm liên tiếp mấy ngày, hoa quế bị nước mưa quật ngã, mùi hương vẫn còn quẩn quanh trong không khí.
Mấy năm nay, trong cung trồng rất nhiều cây hoa quế, nhưng không biết là do giống cây hay do thổ nhưỡng mà hắn cảm thấy cánh hoa không đẹp như trong trí nhớ.
Cho đến khi về thăm lại chốn cũ, Bùi Thừa Tư mới nhận ra, thật sự nó không khác gì cả.
Ngôi nhà quen thuộc kia đã khoá lại, bên trên còn có dấu vết loang lổ.
Bùi Thừa Tư biết Vân Kiều đã thay đổi nơi ở, cũng biết nàng đã rời khỏi đây, còn về phần vì sao biết rồi nhưng vẫn đến….thì ngay bản thân hắn cũng không rõ.
Hắn vẫn cứ đến.
Bùi Thừa Tư lấy chìa khoá trong ống tay áo ra, đây là chìa khoá nằm trong hành lý năm đó hắn mang theo nhập kinh, trên đó còn có kết bình an nho nhỏ làm từ sợi tơ hồng, là Vân Kiều đã kết cho hắn.
Chìa khoá cắm vào ổ khoá cửa rỉ sắt, mất một lúc lâu mới có thể mở được cánh cửa phủ đầy bụi, đã lâu rồi không mở.
Tất cả đều tiêu điều.
Đứng ở giữa sân, chuyện cũ hiện rõ ra trước mắt.
Hoa cỏ Vân Kiều tỉ mỉ chăm sóc đã khô héo, giàn nho của hắn lắp ở góc sân cũng lung lay sắp đổ. Thư phòng được sắp xếp gọn gàng vẫn còn những cuốn sách hắn dùng và những chữ hắn viết. Chiếc bình sứ Thuý Trúc đặt bên cửa sổ là thứ hai người nhìn trúng khi ra ngoài dạo chơi…
Căn bếp đã từng tràn đầy khói lửa giờ đây bao phủ bởi tro bụi, dưới tiếng mưa rơi trông nó thật lạnh lẽo.
Bùi Thừa Tư vô thức thở nhẹ, đột nhiên hắn đã hiểu ra, Vân Kiều muốn “phong ấn” nơi này lại.
Nơi này là lưu lại khoảng thời gian tốt đẹp của hai người, cũng là nơi chôn cất “Yến Đình”.
Những năm tháng thật sự thuộc về hắn đã chấm dứt tại đây.
Ngoại trừ những người trong cuộc, trên đời này không ai biết được hắn là ai.
Hắn chỉ có thể tiếp tục với tên họ không phải của mình, sống thay cuộc đời của tiểu hoàng tử 20 năm trước đã chết đuối.
Từ khi sinh ra đến khi chết đi, trái tim là nô lệ vì người khác.
“Tiểu Yến?”
Bùi Thừa Tư quay đầu nhìn, hắn nhận ra vị kia là Hứa bà bà quen biết với Vân Kiều, vẻ mặt mới giãn ra.
“Thật là ngươi sao….” Hứa bà bà là hàng xóm của Vân Kiều, bà biết mấy năm trước nàng đã rời đi, vừa rồi khoá cửa bị mở bà còn cho rằng có trộm nên mới đến xem thử.
Chiều hoàng hôn buông xuống, sau khi nhìn thấy rõ dáng vẻ của Bùi Thừa Tư, bà nghi hoặc khó hiểu: “Chẳng phải A Kiều đã nói ngươi …”
Bà muốn nói rồi lại thôi, nhưng Bùi Thừa Tư vẫn hiểu được.
“Ta,” Bùi Thừa Tư dừng một chút, miễn cưỡng tìm cớ: “Ta làm ra chuyện sai lầm, chọc cho nàng đau khổ tức giận…”
“Tình cảm lúc trước của các ngươi rất tốt, A Kiều yêu ngươi nhiều đến vậy,” Hứa bà bà nhìn thấy thần sắc hắn ảm đạm, nhớ đến khung cảnh của hai người ngày đó, bà càng thêm khó hiểu: “Rốt cuộc là ngươi đã làm sai chuyện gì…”
Đến mức Vân Kiều phải nói là hắn đã chết.
Bùi Thừa Tư há miệng thở dốc, sau đó che miệng ho khan, cả người run rẩy theo, giống như chiếc lá khô vào cuối thu sắp rơi rụng.
Thái y không ai dám nói thêm gì, nhưng hắn hiểu rõ cơ thể mình, sợ là không thể thọ lâu.
Hắn đã ở thị trấn này mấy năm, từng giúp bá tánh xuất thân bần hàn viết thư cáo trạng, thưa kiện. Ngày thường cũng giúp Hứa bà bà làm rất nhiều chuyện. Giờ đây thấy hắn chật vật như vậy, Hứa bà bà lại có chút không đành lòng: “Hay là đợi A Kiều trở về, bà bà giúp hai người hòa giải, được không?”
Người xưa luôn quan niệm “nhất nhật phu thê bách nhật ân”, không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ đến hắn không phải là hạng người gian ác gì, nói không chừng trong đó còn có hiểu lầm.
Đợi cho Vân Kiều hết giận, có lẽ có thể hàn gắn gương vỡ được.
Nhưng Bùi Thừa Tư biết, từ sau đêm trên sông đó, hắn đã không còn chút may mắn nào nữa. Hắn không thể tự lừa mình dối người được, cũng không còn mặt mũi để đối diện với nàng.
“Phiền bà bà phải lo lắng rồi, nhưng chắc là nàng không muốn nghe điều gì về ta nữa đâu…” Hắn lắc đầu, thấp giọng nói: “Xin bà bà đừng nói cho nàng biết ta đã quay về đây!”
Hứa bà bà thấy vậy thở dài: “Được rồi!”
Nói xong, bà quay người rời đi, trong miệng lầm bẩm xót xa: “Sao lại đến nông nỗi như vậy chứ…”
Vì sao lại đến nông nỗi này? Đó là câu hỏi đã tra tấn Bùi Thừa Tư bao nhiêu năm nay.
Từ khi hồi cung, buổi tối Bùi Thừa Tư phải dựa vào hương an thần mới có thể đi vào giấc ngủ, hắn từng tưởng tượng ra rất nhiều khả năng, nhưng khi hết mộng, tất cả đều tan biến.
Sự chênh lệch lớn khiến hắn cực kỳ thống khổ, nhưng chút hư ảo trong mộng lại khiến hắn tham luyến nhiều hơn.
Ở trong tẩm điện to lớn, đôi lúc hắn cũng sẽ mơ thấy tiên đế từ từ già đi, mùi thối rữa quẩn quanh không thể đẩy đi được. Tiên đế trừng đôi mắt đục ngầu mắng là loạn thần tặc tử mưu đồ “trộm vị”, rồi cũng sẽ có ngày bị trời phạt.
Còn ở đây, trong căn phòng tràn ngập bụi bẩn cùng với chiếc giường vô cùng quen thuộc, Bùi Thừa Tư nằm xuống, hiếm khi chìm vào giấc ngủ mà không cần hương an thần.
Sáng hôm sau, trời vừa mờ sáng.
Song cửa sổ xuất hiện tuyết trắng, rõ ràng còn chưa đến mùa đông, vậy mà đêm qua lại rơi xuống những hạt tuyết nhỏ như muối trắng.
Bùi Thừa Tư khoá cửa lại như lúc đầu, đi về phía bến đò trong trời giá lạnh, tay áo rộng phất phới, lộ ra thân hình gầy guộc cô tịch.
Khắp nơi đều trắng xóa, tựa như năm đó hắn vừa mới đến trấn Quế Hoa.
Chỉ là lúc này, sẽ không bao giờ có cô nương cười tươi như nắng đến hỏi han hắn, đồng hành cùng hắn nữa.
“Đi đường tàu xe mệt nhọc, thân thể Thánh Thượng nếu chịu không nổi sẽ ngã bệnh, vậy mà ngài quay về chỉ để ngủ một giấc thôi sao?” Ám vệ đi theo không thể hiểu nổi hành động của Bùi Thừa Tư, hắn lầm bầm nói thầm.
Còn chưa dứt lời, thì cô nương thấp bé đi bên cạnh đạp một phát vào chân.
Tiểu Hoà nhìn giàn nho đã chết khô ở góc sân, nàng nhớ đến năm đó Vân Kiều đi mua nhà là vì nhìn trúng giàn nho kia, Vân Kiều nói nhà mình cũng có, thích hợp để hóng mát vào những đêm hè.
Hiện giờ nhìn giàn nho nhưng lại không nhìn thấy “Vân tỷ” dịu dàng, vui tươi kia nữa.
Cuối cùng không thể quay về thời gian khốn khó cùng người thật sự khiến người khác đau khổ.
…
“Tuyết ở Tây Cảnh rơi rồi…” Thiên Thiên đưa tay đón vài bông tuyết, nàng ghé người lên cửa sổ xe ngựa nói với Vân Kiều đang cưỡi ngựa đi bên cạnh: “Nhìn tình hình này hẳn sẽ là một trận tuyết lớn. Vân tỷ, tỷ không lên xe sao?”
Nếu đi theo lộ trình ban đầu, có lẽ đã đến nơi từ sớm rồi.
Chỉ là trên đường gặp chút rắc rối, làm mất thời gian, vả lại, trên đường nàng mải mê ngắm cảnh, thưởng thức món ngon, không vội vã cho nên kéo dài đến tận bây giờ.
Lúc trước, Vân Kiều có học cưỡi ngựa, suốt đường đi, nàng cưỡi đã thành quen.
Nàng bọc người mình kín mít, nheo mắt nhìn dòng chữ to lớn cứng cáp ở trên tường thành phía xa xa, nàng khẽ thở ra: “Sắp được nghỉ ngơi rồi!”
“Gần đến rồi sao?”
Thiên Thiên ló đầu ra, nhìn về phía đằng xa, nhưng chưa kịp nhìn thấy gì đã bị gió tuyết làm mờ mắt.
Vân Kiều giơ tay che cho nàng, sao đó ấn nàng vào trong xe: “Gấp làm gì?”
Thiên Thiên ngượng ngùng cười, dò hỏi: “Trong tin Phó ca ca không có nói huynh ấy canh giữ ở cổng thành sao?”
Vân Kiều liếc nàng một cái, sau đó cười bất đắc dĩ: “Công việc của hắn bận rộng, lại không biết khi nào ta và muội mới đến, chẳng lẽ muội cho rằng có thể thấy hắn ở cổng thành sao?”
“Nói không chừng là như vậy…” Thiên Thiên nói thầm, rồi tiện tay đưa cho Vân Kiều miếng thịt khô mà nàng thích ăn.
Mặc dù, lần này ra ngoài với danh nghĩa là đi làm ăn, nhưng nên nói là “ăn chơi hưởng thụ” thì đúng hơn. Không chỉ thưởng thức mỹ thực bên đường mà còn mang theo lên xe rất nhiều, trên đường đi cũng đỡ thèm.
Vừa tự do vừa thanh thản.
Vân Kiều cắn miếng thịt khô, nhớ đến bữa tiệc thịt dê Phó Dư nhắc đến trong thư, nàng định sau khi vào thành, nhất định sẽ uống một chén dương canh.
Trong trời tuyết như vậy, thật sự quá thích hợp.
Vả lại, ở đây rất nổi tiếng về thịt nướng và rượu ngon…
Gần đến cửa thành, Vân Kiều đang vui vẻ tính toán, vừa nâng mắt lên đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, khiến nàng không khỏi ngơ ngác.
Hắn mặc áo giáp đen, thân hình cao gầy, so với năm đó ở kinh thành, trông hắn càng khí phách phóng khoáng hơn, tựa như đã thoát khỏi trói buộc.
Ngay cả khi hắn đứng giữa đám đông cũng khiến người khác phải ngoái đầu nhìn lại.
Phó Dư nhìn nàng, trên mặt tràn đầy ý cười, ánh mắt sáng như sao, lộ rõ vẻ mong chờ, thậm chí vì vậy cho nên trông hắn có vẻ không trầm ổn lắm.
“Muội đã nói rồi…” Thiên Thiên mỉm cười.
“Lần này muội nói đúng,” Sau khi Vân Kiều lấy lại tinh thần, nàng giục ngựa đi về phía Phó Dư: “Đi, đến bảo hắn mời chúng ta ăn cơm!”
Gió lạnh cuốn bông tuyết bay đi, thổi tan tiếng cười của nàng hoà vào trời cao đất rộng.
– Hoàn chính văn-