• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Khả Khả

Mà chuyện náo nhiệt này không liên quan gì đến Vân Kiều.

Huống chi, khi vừa đến Trường An, phần lớn thời gian nàng đều ở biệt viện này, cho dù có thể ra ngoài, nàng cũng không thể hoà hợp được với những khuê tú xuất thân thế gia kia.

Nàng ở lại một nơi hoàn toàn xa lạ với mình, tất cả cũng chỉ vì Bùi Thừa Tư.

Thân duyên của Vân Kiều mỏng manh, kể từ khi phụ thân nàng qua đời, những năm sau đó nàng đều sống cô độc một mình, cho đến khi được gặp Bùi Thừa Tư.

Ba năm qua, tình cảm tích tụ theo năm tháng ăn sâu vào xương cốt, không dễ gì vứt bỏ. Cho nên ngay cả khi nàng không quen thuộc mọi thứ ở đây nàng cũng sẽ cố gắng thay đổi, nghe theo sự sắp xếp của Bùi Thừa Tư.

Hôn kỳ đến gần, có rất nhiều chuyện cần phải trình lên, tỷ như chuyện mang theo ai vào cung.

Lúc trước, khi Vân Kiều đến Thanh Hoà cung bái kiến Trần Hoàng Hậu, nàng đã chứng kiến được lối sống trong cung…

Dọc theo đường đi, nàng nhìn thấy một đám cung nữ, nội thị khoanh tay, cúi đầu, mắt nhìn xuống đất, ngay cả biểu cảm trên gương mặt đều giống như đúc ra từ một khuôn.

Cho nên, tuy Vân Kiều thích Thanh Tuệ, nhưng tính tình nàng ấy năng động, không thích hợp ở chốn hậu cung, chỉ có thể để bên ngoài.

Về phần Minh Hương, nàng ta biết Vân Kiều mềm lòng dễ nói chuyện, cho nên bóng gió đề cập đến chuyện mình đã có người trong lòng.

Kết quả thì, đương nhiên nàng ta cũng không tiến cung.

Còn Lật Cô, sáng nay đã nói rất rõ ràng, bản thân nàng ta không vướng bận gì, mạng này là do Vân Kiều nhặt về, đương nhiên muốn theo nàng.

Mà người khiến cho Vân Kiều lo lắng nhất đó là Thiên Thiên.

Vừa không muốn để Thiên Thiên bên ngoài, vừa không muốn đưa nàng ấy tiến cung để chịu bị quản thúc.

Lương ma ma tỏ vẻ khó hiểu, bà ta phân tích với Vân Kiều: “Ngài đưa Từ cô nương tiến cung, để cho nàng ta làm cung nữ chưởng sự. Đợi thêm hai năm nữa, chọn cho nàng ta một mối hôn sự phù hợp, chẳng phải trọn vẹn đôi đường sao?“

Tuy là cung nữ, nhưng dù sao cũng bước ra từ Thanh Hoà cung, cho dù lúc đó có lớn tuổi đi chăng nữa thì việc tìm một mối hôn sự cũng không khó khăn gì.

Vân Kiều lặng lẽ cân nhắc một lúc lâu, trước khi phân tích mặt lợi mặt hại với Thiên Thiên, Vân Kiều hỏi ý nàng ấy.

“Muội cũng không có người trong lòng, cũng không vội thành thân!” Thiên Thiên đỏ mặt lắc đầu, sau đó nắm chặt ống tay áo của Vân Kiều nhỏ giọng nói: “Vân tỷ cũng biết, từ trước đến giờ muội không có chính kiến, vì vậy, mọi chuyện đều nghe theo tỷ!”

Nói đến mức này rồi, Vân Kiều cũng không do dự nữa, nàng thêm Thiên Thiên vào danh sách tiến cung rồi trình lên.

Mọi việc diễn ra suôn sẻ, “phụ mẫu” trên danh nghĩa của Vân Kiều cũng từ Hoài Nam xa xôi đến, gả “nữ nhi” chưa từng gặp mặt đi.

Trước ngày đại hôn, ở ngoài cửa lớn của Trần phủ dựng lên một trạm nghỉ chân để nghênh đón các sứ thần ngày mai đến làm lễ phong hậu. Bên ngoài khuê phòng của Vân Kiều cũng giăng rèm cho nữ quan của Thượng Cung Cục.

Người đến người đi không một tiếng động.

Lúc này Vân Kiều không thể ra vườn đi dạo, chỉ đành ở lại trong phòng. Tuy mọi thứ đã chuẩn bị từ lâu rồi nhưng lúc này, nàng vẫn không tránh khỏi hồi hộp.

Nhìn thấy sắc trời ngày một tối dần, song, nàng lại không hề cảm thấy buồn ngủ.

Tối nay, Lương ma ma ở gian ngoài trực đêm, có lẽ bà nghe được tiếng động lăn qua lộn lại của nàng, bà thấp giọng ho khan, nhắc nhở: “Ngày mai còn có rất nhiều việc, cô nương nên nghỉ ngơi sớm đi!”

Động tác trở người của Vân Kiều cứng lại, khoé môi giật giật, nhưng vẫn không nói được gì, nàng chỉ nhẹ đáp lại: “Được!”

Dưới sự dạy dỗ của nữ quan Thượng Cung Cục, Vân Kiều đã nhớ hết những quy trình của đại hôn.

Buổi sáng Phong Hậu, mặc lễ phục, quỳ trong đình quay mặt về hướng Bắc nghe Chính Sử đọc văn. Sau đó ngồi xuống, lấy thân phận Hoàng Hậu nhận bái lễ của mọi người, rồi trở về phòng. Buổi chiều Nghênh Phụng, mặc hôn phục do Thượng Cung Cục đưa tới, được nữ quan dẫn đường, tiếp tục bái lễ, sau đó lên xe vào cung….

Bên người luôn có nữ quan nhắc nhở, cho nên nửa ngày trôi qua đều thuận lợi, không mắc phải sai lầm nào.

Rời phủ lúc hoàng hôn, Vân Kiều gặp lại “phụ mẫu” trên danh nghĩa của mình, bọn họ đến động viên theo nghi lễ.

Dù sao hai người cũng không có tình cảm gì với nàng, cho nên lúc này không có chút buồn rầu nào khi đưa nữ nhi xuất giá, chỉ cười khách sáo dặn dò: “Chăm chỉ nghe lời, không được trái lệnh!”

Lúc này, theo thân phận, Vân Kiều không thể hành lễ với bọn họ, nàng chỉ khẽ gật đầu.

Nữ quan đỡ nàng ra khỏi phủ, hai bên cửa chính có quan viên văn võ và nội thị đón chờ. Nghi giá của Hoàng Hậu khởi hành nối đuôi nhau, chiếm hết một con đường dài rộng lớn.

Mỗi một thời một khắc đều nhắc nhở Vân Kiều, người nghênh thú nàng vẫn là “hắn” nhưng người nàng gả đi đã không còn là phu quân nữa, mà là một Đế Vương.

Không còn “Cầm Sắt hoà hợp” nữa, mà là “Không được trái lệnh”.

Sau khi nghi giá vào cung, những quy trình rườm rà vẫn phải tiếp tục. Sức lực của Vân Kiều đã cạn, khi nhìn thấy Bùi Thừa Tư, nàng mới miễn cưỡng gắng gượng.

Theo lời dặn dò của nữ quan, lúc nàng đồng hành với Bùi Thừa Tư, nàng “đi sau nửa bước, mắt nhìn thẳng”. Nhưng dưới ánh đèn dầu thấp thoáng trong bóng đêm, nàng nhịn không được nương theo tay áo rộng thùng thình, khẽ kéo ống tay áo Bùi Thừa Tư.

Bước chân Bùi Thừa Tư hơi dừng lại, không biết là do vô tình hay cố ý, hắn nghiêng đầu về sau, trên mặt ngập tràn ý cười.

Tướng mạo của hắn vốn rất anh tuấn, mặt sáng như ngọc, mắt tựa ánh sao, hiện giờ khoác lên người y phục đỏ rực càng làm dáng vẻ hắn đẹp đẽ hơn.

Vân Kiều nhìn xuyên qua chuỗi ngọc rũ xuống, thấy ý cười của hắn, chút bất an trong lòng đều bị thổi bay biến hết, bước chân cũng vì vậy nhẹ hơn rất nhiều.

Đến khi Vân Kiều làm hết mọi quy củ, ngồi xuống Thanh Hoà Cung, nàng đã biết mọi việc đã xong, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Bùi Thừa Tư nhìn thấy phản ứng này của nàng, hắn do dự một hồi rồi phân phó: “Tất cả lui xuống hết đi!”

Lương ma ma muốn nói rồi lại thôi, bà muốn nhắc nhở còn “lễ hợp cẩn” nữa, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Bùi Thừa Tư, bà chỉ biết cung kính lệnh cho mọi người lui ra ngoài.

Bùi Thừa Tư tự đứng dậy rót rượu, sau đó nói với Vân Kiều: “Nguyên ngày hôm nay đã khiến nàng buồn chán rồi phải không?”

“Đúng vậy,” đợi mọi người đi khỏi, Vân Kiều không còn cố kỵ nữa, nàng xoa xoa cổ, khẽ oán hận: “Phát quan (mũ/vương miện) trên đầu nặng quá đi mất!”

Bùi Thừa Tư đưa cho Vân Kiều một chén rượu, quan sát nàng dưới ánh nến: “Hỷ phục và phát quan rất hợp với nàng!”

Vân Kiều bị ánh mắt này của hắn làm cho đỏ mặt, vội dời mắt đi.

Bùi Thừa Tư ngồi xuống cạnh nàng, cười nói: “Đến đây!”

Vân Kiều hiểu ý, cầm chén rượu đến làm lễ hợp cẩn.

Rượu này dùng trái cây lên men nên nồng độ rất nhẹ, khi nếm còn có vị ngọt dịu. Nàng còn chưa kịp thưởng thức thì cảm thấy trước mắt tối sầm.

Bùi Thừa Tư cúi người phủ lên môi Vân Kiều, đầu lưỡi cạy mở răng vô cùng thuần thục, trút rượu trong miệng sang cho nàng, sau đó đưa tay giữ cổ nàng, kéo nụ hôn vào sâu hơn.

Vốn Vân Kiều còn đang ngẫm nghĩ sau lễ hợp cẩn sẽ làm gì tiếp theo, nào ngờ đột nhiên bị hắn “đánh lén”, nhất thời không thể phản ứng được, đôi tay chống ở phía sau theo bản năng, để mặc hắn đoạt những gì hắn muốn.

Đến khi tách ra, son trên môi nàng đã nhoè đi, ánh nước lấp lánh, dưới ngọn đèn dầu càng thêm xinh đẹp.

Bùi Thừa Tư ham muốn, sau đó lại tiếp tục dán môi lên.

“Sao ta cảm thấy…” Vân Kiều nói đứt quãng: “Hôm nay chàng… hưng phấn hơn ngày thường?”

“Đời người có bốn niềm vui lớn, đêm động phòng hoa chúc,” Bùi Thừa Tư vân vê vành tai nàng, giọng khàn khàn hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ nàng không vui sao?”

Đậu phộng, táo đỏ, hạt sen trải cưới chăn gấm, Vân Kiều bị hắn đè trên giường cảm thấy không thoải mái, nàng giãy giụa, cười bất đắc dĩ: “Nhưng đây không phải lần đầu tiên!”

Đương nhiên nàng có vui, song, không bồi hồi rung động như lúc kết hôn ở Bình Thành.

Bùi Thừa Tư lại nói: “Nó không giống nhau!”

Không cần nói Vân Kiều cũng có thể cảm nhận được, cái “không giống nhau” của hắn hoàn toàn trái ngược với nàng. Những sở thích lúc trước của nàng đối với Bùi Thừa Tư mà nói, kỳ thật không đáng để nhớ đến.

“Hôn lễ ở Bình Thành kia, thật sự quá hấp tấp…” Bùi Thừa Tư mơn trớn hỷ phục tinh xảo hoa lệ trên người nàng, rồi thấp giọng cười nói: “Hiện tại rất tốt, ta có thể cho nàng hoa phục quý báu, đón dâu long trọng, cũng xem như đã bù đắp những thiếu sót năm đó!”

Vân Kiều nắm chặt ống tay áo của hắn, nhẹ giọng nói: “Chàng nên biết, ta không để ý những điều này, từ đầu đến cuối ta chỉ quan tâm đến con người chàng mà thôi!”

Không liên quan đến cao sang bần hàn.

Nếu người khác nói những lời này, Bùi Thừa Tư chắc chắn sẽ không tin, nhưng Vân Kiều nói, hắn sẽ không chút nghi ngờ.

Bởi vì, so với bất kỳ ai khác, hắn là người rõ nhất.

Bằng không, hắn sẽ không bất chấp dị nghị, tốn công nghênh nàng vào cung làm Hoàng Hậu.

“Ta biết!” Vẻ mặt Bùi Thừa Tư càng thêm dịu dàng: “Cũng vì như vậy cho nên ta càng muốn bù đắp cho nàng!”

Đã lâu lắm rồi hai người mới nhỏ nhẹ thỏ thẻ với nhau như vậy. Vân Kiều yêu dáng vẻ dịu dàng này của hắn nhất, giống như bị mê hoặc, lúc này nàng không nghĩ đến chuyện gì nữa, ngửa đầu tiếp tục nụ hôn.

Ban ngày có rất nhiều việc Vân Kiều đều nhất nhất làm theo quy củ, chỉ sợ phạm phải sai lầm. Nhưng buổi tối, Bùi Thừa Tư không quan tâm đến thể thống quy củ gì, nàng cũng lười để tâm.

Váy áo đỏ tươi phủ đầy trên đất, màn lụa nửa che nửa lộ rũ xuống, không thể che được ánh nến đỏ chiếu sáng khắp phòng long phượng, tua rua đong đưa đến tận đêm khuya.

Cuối cùng, âm thanh của Vân Kiều trở nên khàn đặc.

Nàng nửa tỉnh nửa mơ, ánh mắt si mê nhìn người quá đỗi quen thuộc trước mặt, thấp giọng gọi: “Yến lang..”

Bùi Thừa Tư định truyền các cung nữ đi vào thu dọn, nhưng khi nghe nàng gọi như vậy, thân thể hắn cứng đờ, lời nói ra đến miệng lại nuốt trở về, không để người khác đến quấy rầy.

Hắn ôm Vân Kiều vào lòng ngực, dịu dàng nói: “Ta ở đây!”

Nghe được câu này của hắn, Vân Kiều vô thức lộ ra nụ cười mỹ mãn, sau đó chìm vào giấc ngủ sâu.

Vất vả cả ngày, Vân Kiều ngủ mê man, cuối cùng phải để cung nữ đánh thức dậy. Nàng vừa mới ngồi dậy đã cảm thấy đau eo mỏi gối, nàng chỉ hận không thể tiếp tục ngủ nữa.

“Hôm nay phải đi hành lễ vấn an Thái Hậu nương nương!”

Những lời này của Lương ma ma dễ dàng làm cho nàng tỉnh táo, Vân Kiều dụi mắt, đè nén cảm giác mệt mỏi, đứng dậy thay quần áo, rửa mặt chải đầu.

Nguyên buổi sáng, Lương ma ma xụ mặt đứng bên cạnh, bộ dạng giống như phu tử già đang bắt học trò phạm lỗi.

Mới đầu Vân Kiều còn định giả lơ cho qua chuyện, nhưng sau khi dùng xong bữa sáng cũng không thấy vẻ mặt bà giãn ra tí nào, nàng bất đắc dĩ thở dài.

Nàng cho cung nữ ra ngoài hết rồi nói: “Người có gì muốn nói thì nói đi!”

“Trong lòng nương nương đã hiểu rõ, vì sao còn phạm sai lầm nữa?” Cuối cùng Lương ma ma cũng mở miệng, gương mặt vẫn xụ như cũ: “Ngài đã là Trung Cung Hoàng Hậu, phải nên hành sự cẩn trọng mới đúng!”

Bà ấy cố kỵ thân phận nàng nên không dám nói rõ ra, nhưng mặt Vân Kiều vẫn nóng bừng. Sau khi chút xấu hổ theo bản năng qua đi, nàng lại cảm thấy không cam lòng.

Thật sự thì đêm qua có hơi hoang đường, không tuân theo cung quy thị tẩm, sáng nay lúc Bùi Thừa Tư thượng triều nàng lại ngủ say mê man, không dậy hầu hạ hắn được.

Nhưng rõ ràng là do Bùi Thừa Tư đầu têu, cùng lắm nàng chỉ là “tòng phạm”.

Có lẽ, Lương ma ma nhìn thấu được nàng đang nghĩ gì, bà nói: “Ngài phải làm gương cho lục cung, đáng ra phải khuyên can mới đúng, sao lại buông thả làm bậy theo?”

Vân Kiều bị dồn đến mức á khẩu không thể trả lời được.

Nàng không thể hiểu được tại sao cung quy lại can thiệp vào chuyện hoan ái của phu thê?

Có lẽ vì Lương ma ma không biết chuyện năm đó, bằng không trong lòng bà sẽ thầm mắng nàng “không biết xấu hổ”, một tiểu cô nương lại dám thổ lộ cầu hôn nam nhân.

Ngồi kinh ngạc một hồi, tâm tình thoải mái của Vân Kiều liền chùng xuống, bên cạnh đó, nàng cũng sáng tỏ, vì sao đại đa số người ở trong cung đều mang dáng vẻ như giếng cổ không chút gợn sóng.

Bị nhiều quy củ trói buộc đến vậy, ai có thể “vui tươi” được?

Mắt thấy thời gian không còn sớm, nàng muốn đến An Khánh điện để vấn an Trần Thái Hậu.

Được Lương ma ma và Thượng Cung Cục liên tục dạy dỗ, lần này gặp lại Thái Hậu nàng không còn câu nệ khép nép như trước nữa, đã thoải mái hơn nhiều.

Có lẽ vì Tiên đế đã băng hà, bà từ vị trí Hoàng Hậu tấn phong lên thành Thái Hậu, tuy vẫn trang trọng, sắc sảo như trước nhưng toàn thân toát lên vẻ dịu dàng.

Lúc trước, Trần Thái Hậu đã không làm khó Vân Kiều thì hiện tại lại càng không, sau khi uống chén trà Vân Kiều kính dâng, bà kể rất nhiều câu chuyện xưa.

Đơn giản cũng chỉ bảo nàng xử lý hậu cung cho tốt, phân ưu cùng với Thánh Thượng.

Vân Kiều nghiêm túc lắng nghe, nhất nhất vâng lời.

Ngoài ra, Thái Hậu lại dặn dò thêm: “Sau này ở trong cung sẽ khó tránh khỏi những chuyện phiền phức, ngươi đã là tiểu bối của Trần gia, cùng chung hơi thở, có chỗ nào khó khăn thì cứ đến nói với ai gia!”

Vân Kiều nghe được ý tứ xâu xa trong lời của Thái Hậu, nàng theo bản năng dựng thẳng vai, đáp lời: “Đa tạ Thái Hậu quan tâm, thần thiếp đã rõ!”

Cho dù có rất nhiều người biết được bên trong chuyện này có ẩn tình nhưng dù sao nàng cũng lấy danh nghĩa nữ nhi của Trần gia vào cung, dưới đôi mắt của bá tánh thường dân, nàng là một “Trần Hoàng Hậu” khác.

Nếu nói “cùng suy, cùng thịnh” cũng không sai.

Bị giam dưới muôn vàn thân phận, mọi lời nói hay hành động của nàng đều phải cẩn trọng và có trách nhiệm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK