• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Khả Khả

Nếu như thường ngày, Bùi Thừa Tư sẽ không để nội thị kia vào mắt.

Chỉ là khi hắn đẩy cửa thư phòng, nhìn thấy khung cảnh kia, không hiểu sao hắn lại nhớ đến những ngày sống ở Bình Thành, lập tức xuất hiện bóng ma tâm lý.

Khi ấy, phần lớn thời gian hắn dùng để ôn thi, chuẩn bị cho khoa cử, không có thời gian rảnh rỗi. Nhưng sau khi Vân Kiều biết hắn giỏi đánh đàn, nàng quay lại trấn bên nói có mối làm ăn lớn, trong lúc hứng chí nàng chi nửa số tiền mình kiếm được để mua đàn.

Hắn cảm thấy không cần thiết, bảo Vân Kiều trả lại đàn rồi mua y phục trang sức cho mình, nhưng Vân Kiều không chịu.

Nàng cong mi mắt cười nói: “Ta mua đàn để thoả mãn yêu thích của bản thân, chàng đừng phí lời khuyên ta, chi bằng đàn một khúc cho ta nghe đi!”

Hắn nói không lại Vân Kiều, lại thấy nàng tràn đầy mong đợi, nên đành giữ đàn lại, lúc rảnh rỗi sẽ đàn cho Vân Kiều nghe.

Vân Kiều không thạo nhạc lý, cũng lười nghiên cứu, chỉ nghe cho vui. Thỉnh thoảng nàng chống cằm nhìn hắn đến ngây người, nếu qua giờ Ngọ nàng nghe hắn đàn thì nàng sẽ ngủ gục.

Những lúc như vậy hắn chỉ đành ngừng lại, bế nàng lên giường để nàng ngủ được thoải mái hơn.

Từ sau khi vào kinh, cả ngày Bùi Thừa Tư đều vùi mình vào chính vụ, không có thời gian rảnh, Vân Kiều cũng hiểu chuyện không nhắc đến, cứ như vậy chuyện này bị gác sang một bên.

Vừa rồi đẩy cửa đi vào, nhìn thấy nội thị có dáng vẻ tương tự mình đánh đàn cho Vân Kiều ngủ, trong lòng Bùi Thừa Tư chùng xuống, mơ hồ sinh ra cảm giác lo lắng.

Bùi Thừa Tư vẫn luôn biết rõ, thật ra, người Vân Kiều thích chính là “Yến Đình” lúc trước cùng bên nàng lúc khó khăn. Chỉ là, từ khi hắn nhập kinh, hắn đã vứt bỏ bản thân của trước kia, từng bước đi xa không thể quay đầu.

Nhưng hôm nay, đột nhiên lại xuất hiện một nội thị như vậy.

Nội thị này lúc nào cũng ở bên cạnh hầu hạ Vân Kiều, y đánh đàn cho nàng giải khuây, làm cho người nàng nhẹ nhõm thoải mái….

Chẳng phải còn giống “Yến Đình” hơn cả hắn sao?”

Sự thật này khiến Bùi Thừa Tư không có cách nào bình tĩnh để đổi mặt với sự việc này.

Nhưng hắn cũng không dám xử lý theo thói quen, bởi vì với cách thức của hắn, Vân Kiều tuyệt đối sẽ không chấp nhận được.

Vì vậy, chuyện này đành tạm thời gác lại ở đây, hoá thành cây gai đâm vào yết hầu hắn, chỉ nghĩ đến thôi là cực kỳ khó chịu.

Từng giây từng phút nhắc nhở hắn nhớ, hiện tại, thậm chí hắn còn không bằng một tên nội thị ti tiện.

Sau khi Bùi Thừa Tư rời đi, Vân Kiều lập tức cho người tìm Hoài Ngọc về, hỏi rõ chuyện đã xảy ra ban nãy.

Hoài Ngọc kể, Bùi Thừa Tư đến đây, bắt gặp mình đang đánh đàn. Sau đó hắn quan sát phản ứng của Vân Kiều.

“Việc này…” Vân Kiều suy tính một hồi, nàng cảm thấy việc này không khả quan lắm. Cho dù nhất thời Bùi Thừa Tư không truy cứu, nhưng không thể đảm bảo được khi hắn kích động lên, hắn sẽ làm trái lẽ thường.

Nàng thoáng do dự, sau đó hỏi Hoài Ngọc: “Ngươi có muốn rời cung không?”

Hoài Ngọc không có ý định rời đi, nhưng khi nghe nàng nói lời này, hắn khẽ thở ra.

Ngày đó, Vân Kiều uống thuốc hoa hồng, nàng đuổi hết hạ nhân trong Thanh Hoà Cung ra, chỉ để một mình hắn ở lại trong phòng. Ban đầu, Hoài Ngọc cảm thấy khó hiểu, nhưng cách một lớp màng che, hắn nghe được những lời cắt đứt quyết liệt của Vân Kiều với Bùi Thừa Tư, hắn cũng mơ hồ hiểu được…

Bởi vì hắn có dung mạo hao hao giống Thánh Thượng cho nên mới lọt vào mắt Hoàng Hậu.

Kể từ đó về sau, mỗi khi Vân Kiều đối xử tốt với hắn, hắn có cảm động, song, lại nghĩ có phải nàng đối xử tốt với hắn là vì Thánh Thượng? Hoặc, nàng giữ lại hắn là để trả thù Thánh Thượng?

Cho đến hôm nay, khi nghe Vân Kiều dốc lòng tính toán cho hắn, muốn hắn rời đi thì chút ngờ vực ban đầu đã tan thành mây khói, tảng đá treo trong lòng cũng được hạ xuống.

Vân Kiều không biết suy nghĩ phức tạp trong lòng Hoài Ngọc, thấy hắn không những không hoảng hốt mà ngược lại còn lộ ra nụ cười khó hiểu, mơ hồ mang theo cảm giác mỹ mãn.

“Ta không nói đùa với ngươi,” Vân Kiều nghiêm túc nhìn Hoài Ngọc, dường như nàng rất khó mở miệng, nàng dừng một lát rồi nói tiếp: “Ngươi là người thông minh, có một số lời ta không cần nói ngươi sớm cũng đã đoán được…”

“Sau sự việc hôm nay, ngươi ở lại trong cung cũng không an toàn, nếu sau này ngươi thật sự xảy ra chuyện gì bất trắc, chưa chắc ta có thể bảo vệ được cho ngươi!”

Bùi Thừa Tư đã không còn là người lương thiện như trước nữa, thái độ hiện giờ của hắn sẽ không giữ được lâu. Nếu hắn tức giận muốn trở mặt, e là sẽ lấy mạng Hoài Ngọc.

Vì vậy, Vân Kiều muốn đuổi người đi.

Nhưng Hoài Ngọc dường như không hiểu được tình huống hiện tại, cũng như không rõ khổ tâm của nàng, hắn cứ vậy lắc đầu từ chối.

“Ngài còn cần nô tài!” Hoài Ngọc bình tĩnh nói: “Nếu lúc này nô tài rời đi, có một số việc ngài yên tâm giao cho người khác làm sao?”

“Cho dù không yên tâm thì ta cũng sẽ có cách!” Vân Kiều không ngờ hắn lại có suy nghĩ như vậy, nàng dở khóc dở cười nói: “Ưu tiên việc khẩn cấp, an nguy tính mạng của ngươi quan trọng hơn!”

Hoài Ngọc im lặng một lúc, sau đó hắn cười bất đắc dĩ.

Rõ ràng hắn biết Vân Kiều không hề có chút tư tình nào với mình. Nàng chính là một người như vậy, dù không phải hắn mà đổi lại là một người khác, nàng cũng sẽ đối xử như vậy.

Nhưng sau ngần ấy năm gian khổ, chút ngọt ngào này cũng đủ để hắn nâng niu như báu vật.

“Đợi giải quyết xong Triệu gia, báo thù cho vị cô cô kia, không phải ngài cũng muốn đi sao?” Hoài Ngọc thấp giọng nói: “Đến lúc đó nô tài sẽ rời cung!” Nhìn thấy Vân Kiều vân không yên tâm, hắn lại tiếp tục: “Ngài yên tâm, nô tài tự có chừng mực!”

Vân Kiều không biết vì sao Hoài Ngọc tự tin như vậy, nhưng thấy hắn đã hạ quyết tâm mặc kệ lời khuyên bảo của nàng, nàng trừng mắt nhìn hắn, bất lực nói: “Nếu ngươi muốn đổi ý, thì có thể báo với ta bất kỳ lúc nào!”

“Được!” Hoài Ngọc mỉm cười đồng ý.

Cơn mưa tầm tã trút xuống, kéo dài hai ba ngày, xua tan cái nắng nóng còn sót lại.

Mỗi lúc rảnh rỗi, Bùi Thừa Tư thường đến Thanh Hoà Cung, dù không nhận được sắc mặt tốt của nàng, nhưng hắn vẫn không từ bỏ, giống như đã trở thành thói quen.

Vân Kiều nhìn hạt mưa tí tách rơi dưới mái hiên, hiếm khi nàng chủ động mở miệng đề cập đến chuyện mình muốn xuất cung một chuyến.

Qua tai Bùi Thừa Tư giống như là chuyện đại sự, tiếng đàn lập tức dừng lại.

Đợi đến khi hắn hiểu được ý của nàng là muốn ra cung đi dạo nửa ngày, chứ không phải rời khỏi hoàng cung, lúc này hắn mới nhẹ thở ra.

“Nếu nàng muốn ra ngoài thì hãy mang theo nhiều người một chút, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn!” Bùi Thừa Tư bình tĩnh nói.

Tuy hắn đưa ra được một lý do chính đáng, nhưng cả hai đều rõ, Bùi Thừa Tư đang sợ nàng nhân cơ hội này rời đi, sẽ không bao giờ quay trở về nữa.

Vân Kiều cười lạnh: “Nếu ta không muốn mang theo thì sao?”

Bùi Thừa Tư biết suy nghĩ của mình đã bị nàng nhìn thấu, hắn im lặng một hồi, bất đắc dĩ giải thích: “Mọi chuyện ta đều có thể nghe theo nàng, nhưng chỉ có chuyện này là tuyệt đối không thể!”

“Thật sao?” Vân Kiều hỏi lại, ngay sau đó nói tiếp: “Đã như vậy, thì thỉnh xin Thánh Thượng từ đây về sau đừng đến cung của ta đánh đàn nữa!”

“Nếu ta thật sự muốn nghe đàn, trong cung có rất nhiều con hát lành nghề, ngẫu nhiên chọn một người đến là được. Cần gì ngài phải hạ mình đến đây ra vẻ tài giỏi?”

Vẻ mặt Bùi Thừa Tư cứng đờ.

“Lúc trẻ ta quấn lấy ngươi muốn nghe đàn là vì khi ấy ta thích ngươi, cho nên mới tìm cái cớ để ở cùng!” Vân Kiều cười tự giễu, sau đó uyển chuyển nói tiếp: “Nhưng hiện tại ta không thích nữa, cũng không có kiên nhẫn để nghe!”

Khi ngươi thích một ai đó, ngươi sẽ thấy mọi thứ của người đó đều hoàn hảo. Khi ngươi không thích người ta, cho dù cố gắng đến mấy cũng sẽ nhìn thấy điểm không tốt.

Lúc trước, Bùi Thừa Tư có được sự yêu thích của nàng nhưng hắn chưa từng quý trọng. Hiện giờ ngã xuống bùn, cho dù dâng cả trái tim đến cũng chỉ có thể bị giẫm đạp.

Lúc trước hắn xem thường Vân Kiều, giờ đây nhận về gấp bội.

Đao chém trên người mình mới có thể cảm nhận được đau đớn đến nhường nào.

Bàn tay đặt trên đàn bất giác nắm chặt, dây đàn sắc bén cứa đứt tay, máu tươi đỏ rực đập vào mắt, giống như chuỗi hạt châu bị đứt, rơi xuống thân đàn.

Dường như Bùi Thừa Tư cũng chưa tỉnh ra, hắn xấu hổ nói: “Nàng không thích nghe…vậy ta không đàn nữa!”

Vân Kiều bị sắc đỏ kia làm chướng mắt, nàng vội dời mắt, phất áo bỏ đi.

Thái Giám Tổng Quản đứng ngoài cổng chờ, nhìn thấy máu tươi đầm đìa trên bàn tay Bùi Thừa, hắn sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng gọi cung nữ mang nước và thuốc trị thương đến, rồi sai người đi truyền thái y.

Bùi Thừa Tư đưa tay lên, nhìn nó, thần sắc mệt mỏi, nói: “Không cần đâu!”

Hắn không thèm để ý, Thường Tổng Quản lại không dám trái lệnh, tận tình khuyên nhủ: “Nên thỉnh thái y đến xem, nhỡ đâu phạm vào gân cốt…”

Bùi Thừa Tư nhớ lại phản ứng của Vân Kiều, hắn hững hờ đáp: “Xem như đây là hậu quả mà trẫm nên gánh!”

Thường Tổng Quản không dám nhiều lời, âm thầm thở dài.

Lúc này Vân Kiều rời cung không thể nào cải trang giản dị như trước nữa, ngoài Hoài Ngọc và Thanh Đại ra, nàng còn mang theo hai thị vệ bên người.

Theo như Hoài Ngọc nói, có lẽ còn có ám vệ đi theo.

Thái độ của nàng ngày một cứng rắn, ngoài mặt Bùi Thừa Tư tỏ thái độ “đánh mắng tuỳ ý nàng”, nhưng sau lưng lại đề phòng nàng giống như trộm cướp.

Thân phận địa vị của Bùi Thừa Tư, với quyền lực trong tay, hắn sẽ không trực tiếp làm. Tuy nói Trần Cảnh đã đồng ý, sau này sẽ sắp xếp cho nàng một đường lui, nhưng Vân Kiều cũng không hoàn toàn đặt hết hy vọng lên hắn, tuỳ từng thời điểm nàng sẽ có tính toán riêng.

Xe ngựa dừng lại, thị vệ lái xe bước xuống, cung kính mời: “Nương Nương, đến Phó gia rồi ạ!”

Từ sau khi Phó Dư hồi kinh, luận công ban thưởng, Bùi Thừa Tư thấy hắn không có ruộng đất ở kinh thành, cho nên thưởng thêm toà viện này cho hắn.

Nhưng rất ít khi hắn ở đây, phần lớn là ở quân doanh, mãi cho đến khi Thiên Thiên xuất cung, nơi này mới có thêm chút ít khói lửa.

Đây là lần đầu tiên Vân Kiều lại đây, lão nô bộc gác cổng đi vào thông truyền, không bao lâu sau, Thiên Thiên nhẹ bước ra đón.

Đi bên cạnh còn có Nguyên Anh.

Đã lâu rồi Nguyên Anh chưa gặp Vân Kiều, lập tức nàng tiến lên nắm tay Vân Kiều, giận dỗi nói: “Khó khăn lắm ngươi mới được ra cung, sao lại không đến gặp ta?”

Vân Kiều vừa nhìn thấy nàng đã nở nụ cười, lấy lòng: “Ta nghĩ tiện đường đến gặp Thiên Thiên trước, sau giờ Ngọ sẽ đến nhà ngươi quấy rầy!”

“Vậy thì còn được!” Nguyên Anh nhìn phía sau Vân Kiều, ánh mắt chạm phải Hoài Ngọc nàng liền sửng sốt, sau đó nàng vờ như không có việc gì, cười nói: “Lần này ra ngoài, sao mang theo nhiều người thế này?”

Thiên Thiên đã được nhắc trước, nàng phân phó nô bộc gác cổng: “Lý bá, đưa vài vị cung nhân đến phòng khách, tiếp đãi cho chu đáo!”

Hoài Ngọc và Thanh Đại mỉm cười cảm tạ, còn thị vệ lại ngập ngừng do dự.

Vân Kiều liếc nhìn bọn họ: “Các ngươi yên tâm đi, bổn cung sẽ không để các ngươi khó xử!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK