Cực Đạo Viêm Hỏa trong cơ thể hắn không bị khống chế tràn ra bên ngoài, vây quanh hắn bay múa, trong mắt Tần Quân lóe lên một tia sáng chói mắt, ngay sau đó Thời Không Loạn Lưu ở chung quanh bị vũ trụ thời không hoàn toàn mới thay thế, vô số sao trời tô điểm trong tinh không, các loại nhan sắc đều có, còn có Tinh Hà tráng lệ, vô số lưu tinh xẹt qua
Liệt Diễm đại đạo, Phân Thân đại đạo, Hảo Vận đại đạo, Sát Lục Đại Đạo, Thời Gian đại đạo, Không Gian đại đạo… Đại Đạo hắn có hóa thành lưu quang màu sắc khác nhau phóng tới sâu trong tinh không, phảng phất như đụng phải vách tường cuối vũ trụ, tất cả đều bạo tán, hóa thành các loại sóng biển, quét sạch vũ trụ
Hắn đột phá Đại Diễn Thần Chi cảnh!
Giờ phút này, hắn đang diễn hóa vũ trụ, không giống với tiểu vũ trụ ở cảnh giới khác, vũ trụ này có thể so với một Đại Đạo vị diện
Năng lực của Đại Diễn Thần Chi không phải sáng tạo một Đại vũ trụ, mà là phút chốc sáng tạo!
Hắn nhất định phải luyện thành năng lực trong chớp mắt sáng tạo Đại vũ trụ, hơn nữa Đại vũ trụ này còn không thể là hư ảnh, có quy tắc hoàn chỉnh, cơ sở vật chất, thậm chí là sinh linh
Phút chốc tạo nên, lại phút chốc vứt bỏ, đối với sinh linh ở trong đó mà nói là vô cùng tàn nhẫn, đây cũng là nguyên nhân đại bộ phận Đại Diễn Thần Chi rất ít vận dụng loại năng lực này
Đại Diễn Thần Chi, năng lực cường đại nhất chính là sáng tạo hết thảy, Đại Diễn Thần Chi thứ nhất của Hồng Mông là Thái Dịch Hỗn Độn, hắn sáng tạo ra vô số Hỗn Độn.
Tần Quân tin tưởng mình rất nhanh liền có thể luyện thành, dù sao hắn không phải lần đầu tiên sáng tạo!
- Thành Thần bảng thứ tư, không hổ là Thiên Đế.
Trong Hồng Mông, Cực Đế ngồi trên một thiên thạch, thở dài.
Hắn lại lần nữa bị Tần Quân siêu việt, còn bỏ xa, để tâm tình của hắn rất tệ.
Không chỉ Tần Quân, ngay cả Tô Đế cũng đạt tới Thành Thần bảng thứ sáu, đã từng là tam đế, hắn trở thành tồn tại hạng chót
Cực Đế lâm vào trạng thái đê mê trước nay chưa có, hắn rất mê mang, rõ ràng hắn một mực nỗ lực mạnh lên, vì sao theo không kịp Tần Quân cùng Tô Đế?
Lần trước nếu không phải Tần Quân tương trợ, hắn đã chết ở trong tay Chính Hoa Tà Phật, Lăng Đế, mỗi lần nghĩ đến, hắn liền không cam tâm
- Con đường của ta đến cùng có chính xác không?
Cực Đế nhìn qua chỗ sâu của Hồng Mông lẩm bẩm, trong mắt tràn đầy vẻ mờ mịt
- Sai!
- Ngươi còn không có tìm được con đường chân chính của ngươi!
Đúng lúc này, phía trước truyền đến một thanh âm, ngữ khí độc đoán, không thể nghi ngờ
Cực Đế híp mắt nhìn đi, chỉ thấy một cột sáng từ tiền phương cuốn tới, trước chùm sáng đứng một bóng người, tóc hoa râm buộc ở sau ót, khuôn mặt như nam tử bốn mươi tuổi, hai tay thả lỏng sau thắt lưng, áo trắng phần phật, mỗi một con mắt đều có sáu cái đồng tử, xếp thành hình tròn, vô cùng quỷ dị
- Ngươi là ai?
Cực Đế mở miệng hỏi, đang khi nói chuyện, chậm rãi đứng dậy, tùy thời chuẩn bị chiến đấu
- Ta là ai không trọng yếu, trọng yếu là ta có thể để ngươi mạnh lên, để ngươi vô địch Hồng Mông!
Lục Đồng nam tử mỉm cười nói, tự tin trong lời nói cho người ta một loại cảm giác ám chỉ mãnh liệt, giúp Cực Đế mạnh lên đối với hắn mà nói chỉ là việc rất nhỏ
Cực Đế không hề bị lay động, nói:
- Vì sao ta phải tín nhiệm ngươi?
- Ngươi không hiếu kỳ lai lịch của ngươi sao? Ở Thiên Đế Vị Diện, lúc Hỗn Độn sơ khai, ngươi vừa xuất thế liền mạnh hơn những sinh linh khác quá nhiều, ngươi không có một chút hiếu kỳ?
- Ngươi rời Hỗn Độn, trên đường đi đều có thể biến nguy thành an, thật là bởi vì ngươi rất mạnh?
Lục Đồng nam tử đi vào trước mặt Cực Đế, hai người cách xa nhau năm mét, bốn mắt nhìn nhau, để Cực Đế nhíu mày
- Ngươi đến cùng muốn làm gì?
Cực Đế trầm giọng hỏi
- Ta muốn ngươi mạnh lên, muốn ngươi tiếp nhận trách nhiệm ngươi vốn nên chấp hành!
Lục Đồng nam tử cười khẽ nói, để Cực Đế nghĩ đến Đọa Lạc.