Xé rách Nguyên Không Gian, trong nháy mắt liền muốn đụng vào Tần Quân.
Ngâm...
Thiên Đế Long khí ngao rít gào mà ra, tiếng rên vang vọng Thần giới cao nhất.
Oanh một tiếng, chùm sáng bị xé nát, Tần Quân từ trong cường quang xông ra, giết tới trước mặt Vĩnh Hằng Thần Mệnh, ngón trỏ tay phải nâng lên, điểm lên trán Vĩnh Hằng Thần Mệnh.
Con ngươi của Vĩnh Hằng Thần Mệnh thít chặt, vô ý thức muốn tránh đi, đáng tiếc đã không kịp.
Oanh...
Thiên Đế Thần Phạt giết ra, liệt diễm trong nháy mắt bao phủ thân hình Vĩnh Hằng Thần Mệnh, xỏ xuyên vũ trụ, phảng phất như muốn đánh xuyên Thần giới cao nhất.
Cảm thụ được uy áp kinh khủng của Thiên Đế Thần Phạt, ba vị Hồng Mông Thần linh cũng nuốt nước miếng.
Nhậm Ngã Tiếu cảm thán nói:
- Quá mạnh, Sáng Tạo thần cũng không phải đối thủ của phụ Thần.
Thái Dịch Hỗn Độn cùng Hồng Mông Đại Đế gật đầu, bọn hắn có thể cảm giác được Vĩnh Hằng Thần Mệnh còn mạnh hơn Sáng Tạo thần khác.
Liệt diễm tiêu tán, Vĩnh Hằng Thần Mệnh hiện thân, chỉ còn lại có một chùm sáng, như là ánh nến.
Tần Quân lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói:
- Nếu như ngươi lại ngăn cản, trẫm sẽ không lưu thủ!
Vĩnh Hằng Thần Mệnh dọa đến không dám nhúc nhích, nhưng hắn vẫn lấy dũng khí nói:
- Tổ Thần! Bọn hắn đã thay đổi! Hiện tại bọn hắn ở vào trạng thái cực kỳ nguy hiểm, nếu đánh tỉnh bọn hắn, bọn hắn sẽ hủy diệt Thần giới cao nhất!
Nhưng Tần Quân không để ý tới, mang theo ba vị Hồng Mông Thần linh bay vào Chúng Thần khởi nguyên.
Vĩnh Hằng Thần Mệnh khôi phục nhục thân, nhìn bọn hắn rời đi, sắc mặt âm tình biến ảo.
- Vì sao các ngươi luôn độc đoán như thế!
Vĩnh Hằng Thần Mệnh cắn răng thì thào nói, trong lòng tràn ngập phẫn uất.
Mặc dù hắn danh xưng Sáng Tạo thần mạnh nhất, nhưng so với Tần Quân, Bất Hủ, Vĩnh Hằng, chênh lệch vẫn còn quá lớn, nhưng hắn có dã tâm, cho nên không cam tâm.
Dù không cam lòng đến đâu hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Cuối cùng, hắn lựa chọn rời đi, tùy thời chuẩn bị ứng đối Bất Hủ cùng Vĩnh Hằng bạo tẩu.
Chúng Thần khởi nguyên, so với trước khi Tần Quân đi lớn hơn rất nhiều, nơi này phong cảnh vô cùng duy mỹ, như tiên cảnh, linh khí hóa sương mù, tràn ngập tại ở giữa dãy núi.
Bốn người Tần Quân ngự không phi hành, đánh giá Chúng Thần khởi nguyên tráng lệ.
- Nơi này chính là Chúng Thần khởi nguyên sao? Tuy đẹp, lại không khác những đại thế giới khác, có lẽ đây chính là hình thức ban đầu của đại thế giới.
Nhậm Ngã Tiếu cảm khái nói.
Hắn đi qua rất nhiều nơi, phát hiện thế giới diễn hóa, đều trăm sông đổ về một biển, cuối cùng sẽ diễn biến về một phương hướng.
Tần Quân dùng thần niệm liếc nhìn Chúng Thần khởi nguyên, phát hiện trong Chúng Thần khởi nguyên không có một sinh linh, ngay cả Bất Hủ, Vĩnh Hằng cùng Thiên Đế cũng không có mặt.
Trùng hợp như vậy?
Tần Quân nhíu mày, phát giác được một chút không bình thường, chẳng lẽ có âm mưu.
Sau đó hắn mang theo ba vị Hồng Mông Thần linh bay khắp nơi, kiểm tra mỗi một góc của Chúng Thần khởi nguyên.
- Thiên Đế, ngươi ở chỗ nào?
Trong lòng Tần Quân nói, đổi lại thường ngày, Thiên Đế khẳng định sẽ trả lời, nhưng lần này không có.
Thiên Đế phảng phất như bốc hơi khỏi nhân gian.
Đợi bọn hắn lục soát Chúng Thần khởi nguyên một lần, vẫn không phát hiện hành tung của Bất Hủ, Vĩnh Hằng cùng Thiên Đế.
- Phụ Thần, không thích hợp a!
Hồng Mông Đại Đế trầm giọng nói, cảnh giác nhìn chung quanh, sợ địch nhân đột nhiên giết ra.
Tần Quân nhắm mắt không nói, hiển nhiên cũng đang tự hỏi vấn đề này.
Ầm ầm
Chúng Thần khởi nguyên bỗng nhiên truyền đến rung động dữ dội, như đại địa chạm vào nhau.
Lúc này bọn hắn thả người bay đi, tan biến ở cuối cùng đường chân trời.
Khí tức cường đại uy áp toàn bộ Chúng Thần khởi nguyên.
Tần Quân nhìn về phía khí tức truyền đến, chỉ thấy phía dưới xuất hiện một hố to đường kính đạt tới vạn dặm, đáy hố có một tia sáng, tản mát ra vô số quy tắc lực, ngay cả Nguyên Không Gian cũng nổi lên sóng gió.