Mục lục
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khúc Mịch đưa Thương Dĩ Nhu đến bệnh viện, làm tất cả các kiểm tra có thể làm như xét nghiệm máu, siêu âm. Cuối cùng bác sĩ nhìn chồng kết quả xét nghiệm, lại nhìn vẻ căng thẳng của người nhà bệnh nhân, vốn định nói không sao, lời đến bên miệng lại đổi thành "Cứ quan sát xem đã".

Bây giờ bệnh nhân và người nhà dạng nào cũng có, có người chẳng thèm quan tâm, nhưng cũng có người quá căng thẳng, Khúc Mịch yêu cầu kiểm tra từ đầu đến chân cho Thương Dĩ Nhu, bạn nói xem anh có gấp hay không. Nếu người ta đã lo lắng như vậy, giữ lại một đêm quan sát cũng không có vấn đề gì.

Nhưng nghe bác sĩ nói cần quan sát thêm, Khúc Mịch đuổi theo hỏi: "Bác sĩ, có phải nuốt nhẫn vào khiến thực quản bị rách không? Hay là bác sĩ nghi ngờ chỗ nào xuất huyết, tạm thời chưa thể phán đoán? Tôi có nên chú ý gì không? Tình huống nào thì cần quan tâm?"

"Người nhà bệnh nhân đừng quá căng thẳng, hiện tại bệnh nhân không có vấn đề gì, vì muốn cẩn thận hơn nên mới yêu cầu bệnh nhân nằm viện quan sát một đêm."

"Nghĩa là sẽ có bất thường xảy ra?" Khúc Mịch nhíu mày, cảm thấy bác sĩ ở đây chẳng có tí chuyên nghiệp gì cả, chẳng biết chẩn đoán, chỉ biết quan sát, lỡ xảy ra chuyện gì chắc chắn bọn hộ không thể ứng phó.

Không được, mất mặt cũng phải nhờ người quen!

Khúc Mịch lập tức gọi điện cho Uông Vũ: "Tôi ở tầng 5 của bệnh viện, cậu lên đây ngay!"

Mười phút sau, một người đàn ông đẹp trai mặc áo blouse tới.

Thương Dĩ Nhu đã gặp anh ta, lần trước cô ngất xỉu ở hiện trường cũng do anh ta kiểm tra cho cô. Hình như anh ta không thường xuyên với Khúc Mịch nhưng có thể xem là bạn.

"Đi thang máy từ tầng 9 xuống đây cùng lắm chỉ mất năm phút." Khúc Mịch bực bội nói.

"Đội trưởng Khúc à, cậu tưởng tôi là bác sĩ riêng của cậu, vừa gọi là tới hả?" Uông Vũ trừng mắt nhìn anh, "Hơn nữa sao cậu dám chắc tôi đang ở bệnh viện."

"Bác sĩ không ở bệnh viện thì ở đâu? Đừng nói nhiều nữa, mau xem những kết quả kiểm tra này đi."

Nhìn chồng kết quả xét nghiệm, Uông Vũ không khỏi cau mày, không còn tâm trạng nói đùa nữa. Nhưng xem lướt qua một lần, anh ta không phát hiện có gì bất thường hả, người ta không mắc bệnh nhưng lại hốt hoảng kiểm tra, đây đúng là tác phong của Khúc Mịch, hơn nữa còn là người anh rất quan tâm.

Uông Vũ quay đầu nhìn cô gái sắc mặt hơi tệ ngồi trên giường bệnh, là người quen, chính là cô gái lần trước Khúc Mịch đưa tới. Xem ra quan hệ của hai người này không đơn giản, tên nhóc Khúc Mịch chắc rơi vào lưới tình rồi.

"Nói nghe xem, lần này bị sao vậy?" Uông Vũ buông kết quả xét nghiệm xuống, hỏi.

"Tiểu Nhu bất cẩn nuốt nhẫn xuống, may mà nôn ra kịp, tôi sợ để lại di chứng xấu."

"Nuốt nhẫn?" Uông Vũ bật cười, "Tôi nói này Khúc Mịch, có phải cậu học cách người ta cầu hôn, bỏ nhẫn trong kem đúng không?"

Vậy mà cũng đoán được! Đúng là giỏi hơn cả chuyên gia trinh thám."

"Không ngờ lại có người đi học mấy cảnh trong phim đấy! Có điều cậu làm vậy cũng để lấy được nụ cười của mỹ nhân thôi. Giới thiệu đi, chị dâu tương lai đúng không?"

Khúc Mịch vốn định trở mặt, nghe câu cuối của anh ta tâm trạng cũng tốt trở lại.

"Thương Dĩ Nhu, Uông Vũ."

"Nói một chút đi, lúc này là làm sao vậy?" Hắn đem xét nghiệm đơn buông hỏi.

Màn giới thiệu không thể đơn giản hơn, nhưng đây chính là phong cách của Khúc Mịch.

"Không sao cả, mau về đi, đừng ở đây chiếm giường bệnh." Uông Vũ đuổi người, "Có điều tôi hoan nghênh cậu đến văn phong tôi tâm sự!"

Khúc Mịch nào thỏa mãn tâm lý hóng chuyện của người ta chứ, anh lập tức đưa Thương Dĩ Nhu xuất viện về nhà.



"Em nằm yên đừng nhúc nhích, có gì cứ nói với anh." Khúc Mịch chăm sóc tỉ mỉ, ngay cả việc Thương Dĩ Nhu tắm rửa cũng muốn giúp cô.

Thương Dĩ Nhu đỏ mặt đuổi anh ra bên ngoài: "Em không sao, anh đừng căng thẳng như vậy."

"Thôi được, nhưng có việc gì em phải kêu đấy, anh đứng ngay ở bên ngoài."

Khúc Mịch đứng chờ ngoài cửa, sợ Thương Dĩ Nhu xảy ra vấn đề gì.

Đến khi cô bước ra, anh vội đưa khăn cho cô: "Qua đây, anh lau tóc cho cô."

Khúc Mịch đỡ cô ngồi trước bàn trang điểm, cầm khăn lông nhẹ nhàng lau tóc giúp cô, chuyên chú thâm tình như đang làm việc gì đó vô cùng quan trọng.

Qua gương Thương Dĩ Nhu nhìn mặt anh, đột nhiên hỏi: "Anh sẽ luôn giúp em lau khô tóc thế này chứ?"

"Đương nhiên, nếu em muốn." Khúc Mịch nghiêm túc trả lời, "Anh không biết thế nào là lãng mạn, cũng không biết cách tạo bất ngờ cho em, nhưng anh muốn em hạnh phúc, hơn nữa sẽ không ngừng nỗ lực vì điều này. Tiểu Nhu, hôm nay anh còn một câu quan trọng nhất chưa kịp hỏi. Em biết mà... Em đồng ý không?"

Lúc hỏi, tay anh run nhè nhẹ, giọng cũng run rẩy. Anh không dám nhìn vào đôi mắt của Thương Dĩ Nhu trong gương, sợ bản thân sẽ thất vọng, sẽ bị tổn thương. Không biết từ khi nào ở trước mặt anh chẳng còn chút tự tin nào nữa.

"Anh lau tóc chuyên nghiệp thật đấy." Thương Dĩ Nhu đứng dậy, "Đã đến giờ đi ngủ, anh cũng nên về phòng rồi đúng không?"

"À ừ."

Không nghe được câu trả lời chính diện của Thương Dĩ Nhu, Khúc Mịch vô cùng suy sụp. Xem ra anh bị từ chối rồi, có điều ngẫm lại cũng không tính là tủi thân, dù gì cũng tại màn cầu hôn của anh mà hại cô vào bệnh viện, đổi lại thành ai cũng sẽ không vui, cầu hôn đương nhiên sẽ thất bại rồi.

Anh đi tới cửa, bỗng nghe Thương Dĩ Nhu lẩm bẩm: "Thật ra có người chịu lau tóc cho mình cả đời cũng tốt."

Vậy là sao? Nhất thời đầu óc anh chẳng suy nghĩ được gì.

"Bịch!"

Cửa phòng bị Thương Dĩ Nhu đóng lại, Khúc Mịch giật mình.

"Tiểu Nhu, em mở cửa đi, anh hiểu rồi!" Khúc Mịch hưng phấn kêu lên, "Em đồng ý lời cầu hôn của anh rồi đúng không? Em đồng ý rồi đấy!"

"Đồ ngốc." Thương Dĩ Nhu ở bên trong cười mắng.

"Ha ha, đồ ngốc cũng là đồ ngốc hạnh phúc nhất."

"Được rồi, mau về phòng ngủ đi."


Giờ này sao anh đi ngủ được nữa? Anh ở bên ngoài cửa phòng Thương Dĩ Nhu la hét liên tục, còn cười ngây ngô.

"Nhỏ tiếng một chút, kẻo hàng xóm lại tưởng có chuyện gì?" Thương Dĩ Nhu mắng.

"Được được, hôm nay dọa em, em cũng mệt rồi, ngày mai gặp, hi hi."

Trời ạ, còn hi hi, Thương Dĩ Nhu nghe mà nổi da gà, may mà không phải đối mặt. Có điều... Cũng có chút ngọt ngào đấy.

Đêm nay Thương Dĩ Nhu ngủ rất sâu, còn có một giấc mơ đẹp. Trong mơ cô thấy mình đã bạc đầu, Khúc Mịch cũng thành một ông lão, ông khom người cẩn thận lau tóc cho cô như cảnh buổi tối.



Nhưng đêm nay Khúc Mịch lại không ngủ được, anh vô cùng vui sướng, đi uống hai ly sữa mà hai mắt vẫn mơ to đến hừng đông.

Cả đêm không ngủ nhưng không hề mất tinh thần, Khúc Mịch vui vẻ chuẩn bị bữa sáng.

Thương Dĩ Nhu thức dậy ra khỏi phòng, thấy Khúc Mịch đang đeo tạp dề đưa lưng về phòng khách, dưới bếp có mùi thơm của cà phê và trứng rán.

"Mau đi rửa mặt rồi ăn sáng đi." Khúc Mịch quay đầu thấy cô, cười nói.

Thương Dĩ Nhu vào nhà vệ sinh một lúc rồi quay lại.

Bữa sáng đã được dọn sẵn lên bàn, có hai ly cà phê còn có hai quả trứng chiên được tạo hình trái tim.

"Trong nhà không có khuôn, cái trứng này anh chiên bao lâu mới thành hình vậy?"

Nghe cô khích lệ, Khúc Mịch cười nói: "Chỉ cần có trái tim, không cần khuôn cũng có thể tạo hình được."

"Nói nghe mạnh miệng ghê, nói không chừng trong thùng rác lãng phí biết bao trứng gà." Thương Dĩ Nhu trêu ghẹo.

Khúc Mịch còn chưa kịp trả lời, di động đột nhiên đổ chuông.

Vẫn chưa đến giờ đi làm, giờ này có điện thoại chắc chắn không phải chuyện tốt.

Quả nhiên có người phát hiện một thi thể nam ở sông ngoại ô thành phố nên báo án.

Bữa sáng không thể ngồi ăn nữa, Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu lập tức xuất phát, mang sandwich lên xe ăn.

"Không biết có liên quan đến vụ hóa thạch bị mất trộm không. Hóa thạch hộp sọ của người Bắc Kinh là báu vật vô giá, rất nhiều kẻ tham lam thèm muốn. Tục ngữ có câu người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn, e là vẫn sẽ có người chết."

Khúc Mịch gọi điện cho Lục Li, mở loa ngoài: "Cậu đến hiện trường chưa? Tình hình thế nào?"

"Tôi mới đi, đang chỉ huy mọi người vớt thi thể." Hiện trường bên phía Lục Li rất ồn, "Theo quan sát hiện tại, thi thể nổi trên mặt sông là nam, cao hơn 1m85, mặc đồ đen, những chi tiết khác thì chưa rõ, có gì tôi sẽ lập tức báo cáo."

Thân hình phù hợp với tên tội phạm còn lại trong vụ án trộm hóa thạch, chắc không phải thật sự là hắn đấy chứ?

Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu nhanh chóng đến hiện trường, ở bờ sông đã giăng dây phong tỏa, ở xa người dân đang vây xem nghị luận.

Thi thể đã được vớt lên đặt trên vải trắng trải ở bờ sông.

Lục Li đi lấy lời khai người phát hiện thi thể, thấy Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu thì gật đầu.

Lưu Tuấn chạy lại khái quát tình hình, trên cơ bản giống như những gì Lục Li nói trong điện thoại, chưa có phát hiện mới.

Hách Minh dẫn người đi dọc con sông, hi vọng tìm ra manh mối.

Khang Bình sớm đã có mặt, vừa thấy Thương Dĩ Nhu lập tức xách thùng dụng cụ chạy tới. Thương Dĩ Nhu đeo găng tay đi kiểm tra thi thể.

"Nam, cao 1m86, mặt mũi sạch sẽ, trong miệng không có gì, toàn thân sưng tấy đã có dấu hiệu thối rữa. Trên đầu có vết thương, hình dạng không đồng đều, bước đầu xác định là do bị một vật như đá va đập dẫn đến tử vong, sau đó bị ném xuống sông. Theo mức độ phân hủy của thi thể, thời điểm tử vong là vào khoảng năm ngày trước. Tình hình cụ thể phải chờ giải phẫu khám nghiệm tử thi, hiện tại chỉ có thể biết được từng này."

Thương Dĩ Nhu làm việc nhanh gọn, chưa đến mười phút đã hoàn thành việc kiểm tra sơ bộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK