Mục lục
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ đến đây, trong đầu Khúc Mịch lóe lên một suy nghĩ. Anh xem lại video giám sát bên bất động sản cung cấp, nhất là đoạn sau.

Trong ghi hình lần lượt có người rời khỏi nhà họ Phác, một chiếc Bora lọt vào tầm mắt của anh, sau đó dần rời khỏi phạm vi của camera. Người lái xe là đồng nghiệp của Nhạc Tâm, Khúc Mịch có ấn tượng với người đàn ông tuấn tú, ăn mặc theo phong cách Hàn Quốc, là người dẫn chương trình âm nhạc trên radio này.

Đột nhiên có một chi tiết nhỏ rất khó phát hiện bị Khúc Mịch chú ý. Anh tua lại mấy giây, cẩn thận nhìn màn hình. Lúc quẹo không biết chiếc xe cán phải thứ gì nên hơi xóc nảy, cốp xe lộ ra khe hở.

Anh quan sát khe hở kia, nhìn chiếc xe ở quá xa camera, khe hở lại quá nhỏ, không thể nhìn thấy gì cả.

"Cố Thành, có hình ảnh cần cậu dùng kỹ thuật phân tích một chút. Cố gắng phóng to làm rõ, một tiếng sau tôi sẽ gọi cho cậu." Khúc Mịch vừa học được cách chụp lại màn hình, không ngờ lại có cơ hội dùng đến.

Một ly cà phê vào bụng, dạ dày ấm hơn, cảm giác đói khát cũng giảm đi nhiều. Thấy trong bếp có cháo và trứng chưng, Khúc Mịch lại lục tìm ít nguyên liệu trong tủ lạnh làm thêm vài món.

Tào phớ trứng bắc thảo, khoai tây nghiền, anh làm không quá nhiều, vừa đủ cho hai người ăn.

Khúc Mịch ngửi ngửi, lại nếm thử, tự cảm thấy mình nấu ăn ngon. Đây là món ăn học từ trên mạng, phải lén thực hiện rất nhiều lần, hôm nay mới có cơ hội thể hiện.

"Chắc không phải anh mua ở bên ngoài về đấy chứ?" Không biết Thương Dĩ Nhu đã tỉnh từ lúc nào, thấy trên bàn có thêm hai món thì cười hỏi.

"Tự tay anh làm, là độc nhất vô nhị đấy." Hiếm khi Khúc Mịch bình dân như vậy, còn học được cách nói đùa, "Mau đi rửa tay đi, sau đó ra nếm thử."

Thương Dĩ Nhu đi rửa mặt, anh cho cháo và trứng chưng vào lò vi sóng, sau đó dọn chén đũa. Đồ ăn đơn giản, không hề trang trí hoa lệ, càng không có nguyên liệu đắt đỏ quý giá nhưng lại khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.

Ánh nắng chiếu vào bàn cơm, trên bàn có bình hoa cắm hoa dại, Khúc Mịch dáng người cao lớn mặc tạp dề nhỏ bé của Thương Dĩ Nhu đang vệ sinh lại bệ bếp.

Khi nghe tiếng động, anh xoay người, toàn thân như tắm dưới ánh nắng mặt trời. Thương Dĩ Nhu bỗng nhiên có nhận thức mới về hai chữ "gia đình".

Một căn nhà không cần quá lớn, buổi tối có ngọn đèn sáng vì bạn, có người mang đến cho bạn sự ấm áp, như thế là đủ!

"Đứng đó làm gì? Mau qua đây ngồi đi." Khúc Mịch kéo ghế cho cô, sau đó múc cho cô chén cháo, "Món khoai tây của anh trông bình thường vậy thôi chứ bên trong có bí quyết hết đấy."

Thương Dĩ Nhu ngửi ngửi, thoang thoáng có mùi ớt cay, cô ăn thử, cảm giác cay rát lập tức lan khắp miệng.

"Anh không thể ăn cay, sao lại cho thêm ớt chứ?" Thấy trong tào phớ trứng bắc thảo cũng thêm dầu vừng, Thương Dĩ Nhu cau mày, "Em không muốn anh miễn cưỡng lấy lòng em, lúc thích nhau thì đây là tình thú, nhưng một khi ghét nhau rồi thì điều này sẽ biến thành lý do hận đối phương."

"Em không thấy mấy từ như miễn cưỡng hay lấy lòng sỉ nhục tình yêu sao? Anh không phải người cao thượng, nhưng cũng chẳng phải kẻ đê hèn. Yêu một người chính là lúc nào cũng nghĩ đến cô ấy, lúc ăn nghĩ xem cô ấy có đói không, lúc ngủ cũng nghĩ xem cô ấy đang làm gì, dù ở trong mơ cũng hy vọng được ở bên cô ấy, những việc làm cho người yêu đều rất vui vẻ hạnh phúc, dù làm gì thì cũng chưa bao giờ mong hồi báo. Trong tình yêu không có sự công bằng, càng không có sự cân đo đong đếm tình cảm của ai bỏ vào nhiều hơn. Anh tự nguyện vì em mà cúi đầu, dù bị em vô tình dẫm đạp dưới chân cũng không trách móc hối hận."

Mới sáng sớm đã được nhận lời thổ lộ vừa dài lê thê vừa buồn nôn như vậy sao có thể còn tâm trạng ăn uống đây? Nhưng Thương Dĩ Nhu không hề chê bai, thậm chí còn thấy rung động.

"Tinh tinh tinh..." Chuông điện thoại tầm thường của ai kia đổ chuông phá vỡ bầu không khí ái muội.

Khúc Mịch cau mày, tức tối nghe máy.

"Đội trưởng Khúc, tôi đã xử lý hình ảnh xong rồi, đã gửi vào hộp thư của anh. Có điều bất thường, nhưng không nhìn ra đó là gì."

Khúc Mịch lập tức mở laptop lên xem, Thương Dĩ Nhu cũng chạy qua nhìn.

Trên màn hình là tấm ảnh cốp xe Cố Thành đã xử lý, tuy là một màu đen nhưng vẫn có thể thấy vài chấm sáng.

"Em thấy giống gì?" Khúc Mịch hỏi.

Thương Dĩ Nhu quan sát từ các góc độ, còn híp mắt ra xa nhìn: "Giống như là vật gì đó có thể phản xạ ánh sáng. Em xem đoạn video giám sát này rồi, khu biệt thự của nhà họ Phác có rất nhiều đèn đường năng lượng mặt trời cũng giống như vậy. Với độ lớn, hình dạng này..."

"Đôi mắt!" Cả hai đồng thanh.

Khúc Mịch lập tức gọi điện cho Lục Li, bảo anh đưa người đàn ông tên Tiếu Tiêu kia đến đội hình sự.

"Ăn cơm quan trọng hơn." Thương Dĩ Nhu giữ Khúc Mịch lại ăn cơm rồi đi làm, "Lục Li đi từ nhà đến đài phát thanh rồi đưa người về cục hình sự cũng phải mất một tiếng. Từ đây đến đội hình sự chỉ tốn hai mươi phút, anh có thời gian bốn mươi phút để ngồi ăn."

"Ăn cơm với em quan trọng hơn." Khúc Mịch biết bản thân đi rồi Thương Dĩ Nhu sẽ không còn tâm trạng ăn uống, thế nên không hề có ý định đi ngay.

Thương Dĩ Nhu vẫn đang suy nghĩ về đôi mắt trong cốp xe, cô quyết định ăn xong sẽ theo Khúc Mịch đến đội hình sự. Cốp xe nhỏ như vậy chắc chắn không thể chứa hai người. Cái người nằm trong cốp xe rốt cuộc là hung thủ hay Phác Nhã? Nhưng dù là ai thì đây chắc chắn cũng là đột phá của vụ án.

Tiếu Tiêu là người dẫn chương trình buổi tối, buổi sáng đang ngủ ngon lành thì bị gọi dậy, lúc đến đội hình sự vẫn còn liên tục ngáp.

"Đội trưởng Khúc, có phải vụ án của Phác Nhụy có tiến triển mới không?" Vừa thấy Khúc Mịch, anh ta lập tức lấy lại tinh thần.

Khúc Mịch đi thẳng vào vấn đề: "Từ camera giám sát chúng tôi phát hiện đêm đó khi rời khỏi nhà họ Phác trong cốp xe ô tô có giấu một người. Chúng tôi đã thông báo cho đồng nghiệp bên khoa pháp chứng đi thu thập bằng chứng, đồng thời khám xét nhà của anh.

"Đội trưởng Khúc, tôi không hề làm chuyện xấu, mấy anh làm vậy là sao?" Vừa nghe nói sẽ khám xét nhà mình, Tiếu Tiêu lập tức có phản ứng.

"Không làm gì xấu thì lo cái gì! Cảnh sát chúng tôi phá án chỉ xem bằng chứng, sẽ không vu oan cho người tốt, đồng thời cũng sẽ không bỏ qua bất kỳ người xấu nào." Lục Li trừng mắt, ra hiệu bảo đối phương ngồi xuống, "Mong anh cẩn thận nhớ lại từng hành động của mình đêm xảy ra vụ án."

"Không phải tôi đã khai hết rồi sao? Sáu người làm ở đài phát thanh chúng tôi cùng chơi bài Poker, họ có thể làm chứng cho tôi. Vì tối đó tôi có một chương trình phát trực tiếp nên không uống rượu, sau khi rời khỏi nhà họ Phác thì tới thẳng đài phát thanh, làm việc tới gần sáng mới về nhà. Nếu không tin các anh có thể đến đài phát thanh điều tra, ở bãi đậu xe có camera giám sát, bảo vệ lão Vương Đầu cũng có thể làm chứng cho tôi."

Trong Tiếu Tiêu không giống nói dối.

Không cần anh ta nói, Khúc Mịch sớm đã phái người đi điều tra. Một lúc sau, Vương Nhân Phủ mang video giám sát về. Từ video, Tiếu Tiêu không hề nói dối. Sau khi anh ta lái xe đến đài phát thanh thì xe luôn ở bãi đậu xe, sau đó anh ta vào tòa nhà, chiếc đó đó đậu ở bãi độ xe, đến gần sáng anh ta bước ra cũng không có động tĩnh gì. Khoảng thời gian ở giữa là năm tiếng đồng hồ, nếu trong cốp xe thực sự có người thì sao một chút động tĩnh cũng không có? Trừ khi... Là người chết! Chẳng lẽ Tiếu Tiêu là hung thủ? Anh ta giết Phác Nhụy, sao đó đưa thi thể của Phác Nhã đi, nhưng như thế lại không giống bình thường, giả sử hung thủ giết cả hai thì không thể để một người ở lại mang một người đi!

Quả nhiên sự việc không hề đơn giản. Tiếu Tiêu không thừa nhận việc vận chuyển thi thể, khẳng định mình không làm gì, hơn nữa cũng không phát hiện gì trong cốp xe của hắn, khoa pháp chứng làm phản ứng máu cũng không có thu hoạch, đồng thời nơi Tiếu Tiêu cư trú cũng không có gì bất thường.

Có điều trong báo cáo của khoa pháp chứng có viết cốp xe đã được tẩy rửa, sẽ ảnh hưởng đến tính chính xác của phản ứng máu. Có nghĩa là nếu cốp xe có dính máu thì sau khi bị rửa sạch sẽ không phát hiện được.

"Tại sao anh lại đi rửa cốp xe? Hơn nữa còn là tự làm? Trong xe của anh chúng tôi phát hiện tấm thẻ của trung tâm chăm sóc ô tô, vẫn còn số lần dư để rửa xe miễn phí."

Người bình thường sẽ không cố gắng làm sạch cốp xe, càng đừng nói tới việc cẩn thận dọn dẹp như vậy.

"Đồng chí cảnh sát, tôi tự rửa xe của mình có gì sai sao?" Tiếu Tiêu hỏi lại, "Con người tôi thích sống sạch sẽ, mấy cái rửa xe miễn phí kia toàn là lừa đảo, bọn họ rửa chẳng sạch gì, nhất là mấy cái khe và cốp xe. Hôm đó đến nhà họ Nhạc Tâm tôi có chở thêm một đồng nghiệp, con cô ấy ăn uống trên xe làm xe có mùi. Sau khi từ đài phát thanh về tôi liền tự rửa xe, nếu không thì sẽ không chịu nổi. Cảnh sát mấy anh phá án không phải chú ý tới chứng cứ sao? Không thể vì tôi tự rửa xe của mình mà nghi ngờ tôi đúng không? Nếu các anh muốn tôi phối hợp điều tra tôi đương nhiên phối hợp, còn không thì các anh sai rồi, tôi sẽ thuê luật sư bảo vệ bảo vệ quyền lợi của mình!"

Nói xong, không đợi Khúc Mịch đồng ý, anh ta đã lấy di động ra gọi điện.

Nghe cách nói chuyện có vẻ như anh ta gọi cho luật sư của mình. Một lúc sau, có một người đàn ông đeo kính mặc vest mang giày da chạy tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK