Mục lục
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu bé trong câu chuyện của Khúc Mịch rõ ràng là Feier. Theo câu chuyện của anh hắn trở về quá khứ, lần nữa cảm nhận sự thay đổi trong cảm xúc.

Hắn vẫn nhớ có một lần hắn làm ra được một món đồ thủ công rất đẹp, cố tình đưa cho bố xem, không ngờ bố khinh thường chẳng thèm nhìn, còn liếc xéo hắn một cái.

Bố nói: "Thứ đã dung hòa vào cơ thể sao có thể thay đổi được! Đê tiện thì sẽ mãi đê tiện!"

Câu này khắc ghi vào lòng hắn, cả đời hắn cũng không quên được!

Tai nạn năm xưa do hắn giở trò, nhìn thi thể lạnh băng của bố mẹ, hắn lại có cảm giác giải thoát. Hắn không cần ngụy trang bản thân đang sống trong gia đình hạnh phúc, không cần chịu bạo lực ngôn từ của người bố, cũng không cần đối mặt với người mẹ bề ngoài cao quý bên trong lại chẳng ra gì.

Nhưng hắn lại không có được hạnh phúc như tưởng tượng, ban đêm lạnh giá biến thành sự tra tấn. Hắn thích ôm chó, chỉ có bộ lông rắn chắc của nó mới cho hắn ít hơi ấm.

"Có một ngày anh đột nhiên lóe lên suy nghĩ lột da của chó xuống. Suy nghĩ này khiến anh xao động, anh cố nhẫn nhịn, đến cuối cùng cũng không nhịn được mà giết con chó, còn lột da nó. Việc này cho anh cảm giác hưng phấn chưa từng có được. Ban đầu anh chỉ giết những con vật nhỏ, sau đó lột da chúng. Nhưng dần dần anh thích cảm giác lột sống. Nhìn chúng không ngừng kêu thảm, mùi máu tản ra, sau khi da lông bị bóc ra chúng vẫn còn run rẩy, cảm giác này khiến anh cảm thấy sôi trào."

Không ai phát hiện câu chuyện của Khúc Mịch đã từ "cậu ta" thành anh. Feier hưng phấn đến mức biểu cảm bắt đầu méo mó, hắn nhắm mắt hít sâu như để cảm nhận mùi máu tươi quen thuộc.

"Dần dần lột da động vật đã không thể thỏa mãn tâm lý biến thái của anh. Anh nhắm tới con trai của Joseph và vợ cũ, cậu ta không đề phòng anh vì anh là anh trai của cậu ta." Khúc Mịch nói, "Nhưng quá trình lột da không vui như vậy đúng không?"

Nghe tới đây hắn mở mắt: "Hừ, cậu ta bẩm sinh đã là thứ ô uế dơ bẩn, đây là sự thật không thể thay đổi được! Thời điểm tôi cầm dao cắt từ đỉnh đầu cậu ta, cậu ta sợ đến mức tiểu tiện mất khống chế, ngay cả chết cũng không giữ sự tôn nghiêm!"

"Trong tình hình như anh đương nhiên không thể tiếp tục. Joseph phát hiện, ông ta đau đớn, mâu thuẫn, nhưng cuối cùng vẫn quyết định che giấu hành vi phạm tội của anh. Nhưng ông ấy cảm thấy không thể để anh tiếp tục như vậy, vì thế giúp anh hẹn gặp bác sĩ Brown. Chính buổi nói chuyện này đã khiến anh bước lên con đường không thể quay đầu!"

"Không, anh không hiểu!" Feier phản bác, "Bác sĩ Brown là người cứu rỗi linh hồn tôi, ông ấy giúp tôi nhìn rõ nội tâm của mình, biết được hướng đi trong tương lai. Ông ấy dạy tôi cách sống thật với chính mình, cho tôi hiểu tà ác mới là chủ nhân thật sự của cơ thể này. Còn cái tôi thờ phụng trước đây chỉ là sự tồn tại dối trá. Chính nó đã dung túng những điều dơ bẩn, hạ lưu, đê tiện và tội ác mà còn khoác lên lớp da khoan dung, thiện lương. Tôi phải vạch trần gương mặt giả của nó, để người đời hiểu ai mới là người cứu rỗi họ thật sự!"

"Brown là tên biến thái, ông ta là ác quỷ!" Khúc Mịch hừ lạnh, "Ông ta coi mình là Thánh A La cứu vớt loài người ngu xuẩn, cho mình là thần thánh có sức mạnh vô biên. Sự xuất hiện của anh làm ông ta hưng phấn, ông ta muốn làm một việc kinh thiên động địa khiến thế giới khiếp sợ hơn cả vụ ăn thịt người. Mà anh tự cho mình thông minh nhưng thực chất chỉ là con rối của ông ta, một con thú nhồi bông mặc ông ta thao túng!"

"Không, bác sĩ Brown là sự tồn tại vĩ đại. Ông ấy không khống chế bất kỳ ai cả, điều ông ấy làm chỉ để tôi nhìn rõ con người thật của tôi mà thôi!" Feier vừa lắc đầu vừa nói.

Nhìn biểu cảm và ánh mắt của hắn, Khúc Mịch biết hắn nghe lọt tai lời mình nói. Hắn là người dễ bị ảnh hưởng, nếu không đã không dễ bị Brown khống chế tinh thần.

"Nếu vậy đâu mới là anh?" Khúc Mịch bắt đầu dẫn dắt Feier, "Cao quý sao? Nhưng dòng máu chảy trong người anh lại vô cùng thấp kém. Hay là nhân từ? Ngay cả con chó bản thân nuôi bao nhiêu năm anh cũng ra tay được, anh nào có nhân tính chứ, càng đừng nói tới việc anh giết bố mẹ, em trai, còn cả người vô tội."

Hắn có thể nói bố mẹ hắn và Joseph có tội, có thể nói những người phụ nữ kia lẳng lơ có tội, nhưng con chó hắn lột da thật sự không có tội gì. Hơn nữa hắn vô cùng để ý dòng máu chảy trong người mình, dù hắn có thừa nhận hay không thì hắn cũng là con trai của Joseph!

Từng câu từng chữ của Khúc Mịch khiến hắn không thể phản bác.

Hắn im lặng một lúc lâu mới nói: "Con người chào đời đã có tội, tôi chỉ đang cứu rỗi họ!"


"Cứu rỗi mà anh nói chính là giết chóc tàn nhẫn!" Ngữ điệu của Khúc Mịch trở nên sắc bén.

"Không, bọn họ đều đáng bị trừng phạt! Chỉ khi bị trừng phạt, rửa sạch tội ác, họ mới có thể trở về bên cạnh Thánh A La." Thánh A La mà Feier nói chắc chắn không phải Jesus, "Tôi phải xé nát lớp ngụy trang của họ, giúp họ có được sự tự do thật sự!"

"Tại sao bọn họ phải chịu trừng phạt? Bọn họ có gì sao?"

"Phụ nữ ai cũng như nhau, thấy đàn ông là muốn leo lên giường. Bề ngoài họ càng rụt rè, nội tâm càng phóng đãng! Ví dụ như Cao Khiết kia, tôi chỉ khen cô ta đàn hay, cô ta đã muốn quyến rũ tôi. Tôi thuận miệng nói muốn đưa cô ta về, cô ta lập tức đồng ý nhưng tôi biết cô ta nghĩ gì. Tôi đưa cô ta về biệt thự, cô ta còn giả mù sa mưa khóc lóc cầu xin tôi thả cô ta. Phụ nữ ai cũng khẩu thị tâm phi, cô ta càng nói không cần thì có nghĩa là càng muốn. Cô ta tưởng mình sẽ bị xâm phạm, cô ta quá đề cao mình rồi. Sao tôi có thể làm chuyện cẩu thả đó với cô ta chứ, cô ta chỉ là sự tồn tại ô uế dơ bẩn mà thôi!"

"Thật ra tôi rất tò mò mười năm qua anh đã làm gì, tại sao anh lại dùng thân phận Joseph Tate?" Khúc Mịch không có hứng thú với quá trình gây án của hắn, thay vào đó anh khá quan tâm mười năm yên ắng hắn rốt cuộc đã làm gì.

Nhắc tới việc này, Feier nghiến răng nghiến lợi: "Cái tên Joseph đáng chết kia dám giam lỏng tôi! Gần mười năm, ngày nào ông ta cũng ép tôi uống thuốc, bắt tôi thay đổi thân phận! Đáng lẽ tôi phải sớm giết ông ta mới đúng!"

"Thế tại sao anh không giết ông ấy?" Khúc Mịch chất vấn, "Tuy không thừa nhận mình là con trai của ông ấy, nhưng trong lòng anh sớm đã chấp nhận sự thật này. Ông ấy nhiều lần giúp anh che giấu hành vi phạm tội, dù đã mất đi một đứa con thì vẫn mù quáng cưng chiều anh. Ông ấy khổ tâm giúp anh liên lạc với bác sĩ tâm lý, sau khi thấy không hiệu quả mới nghĩ ra cách như vậy. Ông ấy còn nói với bên ngoài anh mất tích, lừa gạt mọi người, để anh dùng thân phận Joseph Tate để có cuộc sống mới. Mười năm qua, bề ngoài của một người sẽ có sự thay đổi, hơn nữa anh vốn là người không thân thiết với thầy cô bạn bè, sẽ không có ai nhận ra anh. Huống hồ anh và Tate là anh em cùng cha khác mẹ, đương nhiên phải có nét rất nhau. Mười năm là khoảng thời gian rất ngoài, trong khoảng thời gian này, biểu hiện của anh không khác gì người bình thường. Chính Joseph cũng không biết anh không hề uống thuốc, anh chỉ ngụy trang mình đã bình tĩnh lại, bởi vì Brown từng bảo anh chờ cơ hội, đợi ông ta ra ám hiệu cho anh. Mất đi giết chóc, anh dùng hội họa để trút bỏ nội tâm cuồng bạo của mình. Joseph thấy vậy thì rất mừng, còn định mở một phòng triển lãm cho anh. Trong mắt ông ấy, anh đã có thể sống như một người bình thường. Ngụy trang mười năm không phải việc ai cũng làm được, nhất là kẻ nghiện giết chóc. Thời điểm anh lấy lại sự tự do cũng chính là thời điểm công chiếu Sự im lặng của bầy cừu, anh cảm thấy đây chính là thời cơ mà Brown nói. Anh lên kế hoạch tỉ mỉ cho từng vụ lột da, sự xuất hiện của tôi và Tiểu Nhu càng khiến anh mừng như điên. Tất cả đều phát triển theo tình tiết trong phim, điều này làm anh càng sùng bái Brown. Nhưng anh sẽ không ngờ là anh chỉ là con mồi, mà đấng cứu thế của anh ngay cả bản thân cũng không tự cứu được. Ông ta bị nhốt trong phòng giam không thể thấy ánh mặt trời, cả đời không có cơ hội bước ra. Brown lên kế hoạch mười năm nhưng cuối cùng anh lại sa lưới. Thất bại của anh tuyên cáo thất bại của ông ta. Hai người tự cho là đấng cứu thế nhưng thực chất lại không đấu lại con người hèn mọn cần hai người cứu rỗi, đây chẳng phải là cái tát vang dội lắm sao?"

"Không, bác sĩ Brown sẽ không thất bại! Sẽ có ngày ông ấy thoát khỏi ngục giam, ông ấy là đấng vạn năng!" Feier kích động đập bàn.

Khúc Mịch đẩy một tờ giấy đến trước mặt hắn: "Tôi chỉ có thể nói đây là ý trời!"

Feier nghi ngờ nhận lấy xem, phát hiện đó là luật pháp sau khi được chỉnh sửa. Bên trên có viết, từ tháng 12 năm nay Canada sẽ bắt đầu chấp hành tử hình, đối với những kẻ cố ý giết người sẽ bị áp dụng hình phạt treo cổ.

Theo quy định mới, đến tháng 12 Brown sẽ bị thi hành luật. Từ trước đến nay Canada chưa từng thi hành án tử hình, lần cải cách này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của mọi người.

"Anh có gì muốn nói với Brown không?" Khúc Mịch hỏi, "Đây là cơ hội cuối cùng. Tôi sẽ gửi video của anh đến ngục giam trên đảo, tôi tin rằng Brown đang rất nóng lòng chờ tin của anh. Có điều tin tức này phải khiến ông ta thất vọng rồi."

Đầu óc Feier trống rỗng, hắn hoàn toàn không ngờ có ngày cuộc đời mình sẽ bị ép phải kết thúc, càng không ngờ Brown sẽ chết. Nghe Khúc Mịch nói, hắn hơi chần chờ, cuối cùng lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK