Mục lục
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gọi điện cho Khúc Mịch không ảnh hưởng đến việc Thương Dĩ Nhu tắm, di động cô mở loa ngoài đặt trên tủ, sau đó vào bồn tắm.

Nghe tiếng nước chảy, trong đầu Khúc Mịch hiện lên hình ảnh kiều diễm.

"Em đang cố tình tra tấn anh hả?" Khúc Mịch bất mãn, nhân tiện làm nũng, "Hay là em mở video cho anh đỡ ghiền cũng được."

Thương Dĩ Nhu ở đầu bên này bật cười, nghĩ đến việc bị anh tra tấn hàng đâm, cô bỗng cảm nhận được khoái cảm trả thù.

"Yêu tinh! Chờ em về anh sẽ khiến em hiện nguyên hình!"

Hai người đang tán tỉnh qua lại, đột nhiên có tiếng chuông cửa.

Thương Dĩ Nhu giật mình, thầm đoán có khách tới.

"Có khách kìa, cúp máy đi."

"Không cần đâu, chắc chẳng phải ai quan trọng." Khúc Mịch không chỉ không tắt di động mà còn mở video đơn phương. Anh đặt di động lên giá, góc độ này vừa hay quay ra cửa.

Thương Dĩ Nhu thấy anh tới trước cửa, hỏi người bên ngoài là ai.

Giọng con gái trả lời, nghe có vẻ quen tai, nhưng cụ thể nói gì thì không rõ. Thương Dĩ Nhu chỉ nghe được vụ đưa canh, lập tức nghĩ đến một người.

Chắc con bé này biết cô không ở nhà nên cố tình tới buổi tối.

Thương Dĩ Nhu bật cười, cô hoàn toàn có lòng tin với khả năng tự chủ của Khúc Mịch, hơn nữa chỉ có trước mặt cô Khúc Mịch tỏ ra lưu manh, còn với những người khác phái khác thì chỉ là ngọn núi băng ngàn năm.

Quả nhiên Khúc Mịch chỉ nghiêng người đứng mở cửa, khuôn mặt xám xịt.

Châu Châu cầm bình giữ nhiệt đứng bên ngoài: "Anh Khúc Mịch, mẹ Khúc bảo em mang canh đến."

Nói rồi, không đợi Khúc Mịch mời mình vào nhà, Châu Châu đã cầm đồ chạy thẳng xuống bếp.

"Chị Dĩ Nhu đâu?" Châu Châu chớp mắt hỏi, biểu cảm vô tội như con thỏ trắng.

Khúc Mịch đứng yên tại chỗ lạnh lùng nhìn Châu Châu đang dáo dác tìm kiếm khắp nhà. Nghe cô hỏi đến Châu Châu, anh chỉ hừ một tiếng.

Đây mà là trả lời hả? Châu Châu xấu hổ cười.

"Hình như chị Dĩ Nhu không ở nhà, anh Khúc Mịch chưa ăn cơm đúng không? Để em đi hâm canh mẹ Khúc nấu nhé." Tuy không được tự nhiên nhưng Châu Châu không định cứ ra về như vậy.

Khúc Mịch nhíu mày, vẫn để cửa mở: "Nhà bếp là nơi riêng tư của gia đình, chúng tôi không chào đón người ngoài."

Châu Châu lùi lại. Cô đỏ mặt, cắn môi, trông rất tủi thân.

"Anh Khúc Mịch, em làm sai gì sao?" Khóe mắt Châu Châu ươn ướt nhìn mà thấy thương, ngay cả Thương Dĩ Nhu nhìn cũng không nỡ to tiếng.

Từ màn hình Thương Dĩ Nhu bỗng có cảm giác như xem phim thần tượng. Nam chính cao to đẹp trai nhưng lạnh lùng ở cùng nữ phụ, bây giờ chỉ thiếu nữ chính IQ và EQ đều thấp thôi.

"Cô nên tự hỏi lại bản thân xem mình đang làm gì mới đúng!"

"Anh Khúc Mịch nói vậy khiến người ta tổn thương lắm đấy." Châu Châu rơi nước mắt, "Nếu em một người là sai lầm thì em đúng là đã phạm vào lỗi đáng chết. Từ tám năm trước lần đầu gặp anh em đã thích anh, trong lòng em trừ anh ra chẳng còn ai cả. Em biết anh đã kết hôn, còn rất yêu chị Dĩ Nhu, em sẽ không phá hoại hạnh phúc gia đình của anh. Yêu một người không phải là muốn người đó hạnh phúc sao? Em chỉ muốn đứng từ xa nhìn anh thì đã thấy hạnh phúc rồi. Em không cần báo đáp, cũng không cần anh đồng tình, anh không cần quan tâm đến cảm nhận của em."

"Ai quan tâm đến cảm nhận của cô? Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi. Nếu cô muốn hy sinh vì tình yêu thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, cảm ơn cô đã phối hợp." Khúc Mịch nói thẳng.

Châu Châu sững sờ không biết phải đối đáp thế nào.

Khúc Mịch đưa tay muốn mời Châu Châu ra ngoài. Châu Châu vừa khóc vừa nghẹn ngào xin mượn nhà vệ sinh. Một lúc sau, Châu Châu trở ra, nước mắt đã ngừng. Cô cúi đầu chào tạm biệt rồi cuống quít chạy đi.

Khúc Mịch lắc đầu đóng cửa lại, đến khi cầm điện thoại thì chẳng còn dáng vẻ lạnh lùng như khi nãy nữa.

"Vợ yêu, em cũng thấy rồi đấy, ý chí của anh vô cùng kiên định không hề lung lay, dù kẻ địch là viên đạn bọc đường hay bom nước mắt anh cũng không dao động! Khi nào em về em nhớ phải thưởng cho anh đấy!"

Thương Dĩ Nhu ở bên kia đã ra khỏi bồn tắm, mở video trừng mắt nhìn anh: "Anh đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc. Ngày xưa sao em lại thích anh vậy?"

"Bởi vì trong đám đông anh chỉ nhìn mỗi em thôi."

Nghe câu này, lại nhìn hình tượng nghiêm trang của Khúc Mịch, Thương Dĩ Nhu bật cười.

Hội thảo một tuần thật ra chỉ có năm ngày nghiên cứu và thảo luận, hai ngày còn lại là đi tham quan. Thương Dĩ Nhu học đại học ở Bắc Hải nên biết rất rõ nơi đây. Nói thật lòng, cô nhớ Khúc Mịch rồi.

Vừa xuống máy bay cô đi thẳng về nhà, vừa đến dưới chung cư thì nhận điện thoại của Châu Châu.


"Chị Dĩ Nhu, mẹ Khúc bảo em mang đồ ngon đến cho chị."

Trời, lại là kịch bản này! Có điều lần này đối tượng không phải Khúc Mịch mà là Thương Dĩ Nhu.

Con bé này rốt cuộc muốn làm gì? Thương Dĩ Nhu gọi Châu Châu đến nhà, phát hiện Khúc Mịch không có ở đây.

Bây giờ là 15 giờ, anh đi đâu? Thương Dĩ Nhu sắp xếp hành lý rồi đi rửa mặt thay đồ xong thì có tiếng gõ cửa.

Mở cửa, là Châu Châu cầm hộp giữ nhiệt đứng bên ngoài, vẫn như buổi tối hôm đó, cô ấy luôn tươi cười ngây thơ.

Thấy vậy Thương Dĩ Nhu cho Châu Châu vào nhà. Cô vào nhà nhìn xung quanh, không thấy Khúc Mịch thì nụ cười càng rạng rỡ hơn.

"Hôm trước mẹ Khúc bảo em mang canh tới em mới biết chị Dĩ Nhu đi công tác." Châu Châu cầm bình giữ nhiệt vào bếp, "Một mình anh Khúc ở nhà thật đáng thương. Mẹ Khúc gọi anh ấy về ăn cơm anh ấy lại không chịu nên mỗi khi rảnh rỗi em thường tranh thủ chạy qua đây."

"Ừ."

"Anh Khúc Mịch thích ăn rau xào, chắc là do tay nghề của em không bằng chị Dĩ Nhu nên anh ấy ăn không nhiều lắm."

"Ừ." Thương Dĩ Nhu lại ừ, cô xuống bếp bưng trái cây đã chuẩn bị ra.

Châu Châu ngồi ngoài sô pha, đang định ăn trái cây thì trông như đột nhiên nhớ tới một chuyện. Cô lấy hai cái chai nhỏ trong túi xách ra: "Sữa tắm này thơm lắm, tắm xong là cả người ngào ngạt hương thơm. À, chị Dĩ Nhu đừng hiểu lầm. Tối đó em tới đưa canh, thấy sữa tắm này có vẻ tốt nên cầm về để đi mua chai tương tự. Em có mua thêm cho chị một chai, em vào để trong phòng tắm cho chị nhé.

Nói rồi, Châu Châu nhảy nhót chạy đi.

Đến khi trở ra, thấy Thương Dĩ Nhu không vui nhíu mày, Châu Châu vội giải thích: "Chị Dĩ Nhu sao vậy? Chị đừng hiểu lầm, em với anh Khúc Mịch chẳng xảy ra chuyện gì cả. Tuy em thích anh ấy, hy vọng được anh ấy đón nhận tình cảm của mình nhưng em biết anh ấy đã kết hôn rồi. Em sẽ không phá hỏng hôn nhân anh chị, em thà bản thân chịu tổn thương cũng chỉ muốn nhìn anh ấy được hạnh phúc. Từ ánh mắt đầu tiên em đã thích Khúc Mịch, có lẽ anh chị sẽ thấy tình yêu như vậy quá dễ dãi, quá nông cạn, nhưng chỉ có em biết tình yêu này sâu nặng cỡ nào. Nó giúp em vượt qua bao đêm tối, đốc thúc em cố gắng học tập, từ lâu yêu anh Khúc Mịch đã trở thành một thói quen rồi. Cả cuộc đời này em không thể quên được anh ấy, dù sau này có kết hôn sinh con, tình yêu này sẽ không biết mất. Chị Dĩ Nhu, chị may mắn lắm, chỉ có thể gặp được anh Khúc Mịch đúng lúc, còn được gả cho anh Khúc Mịch. Chị nhất định phải trân trọng duyên phận này, đừng làm anh Khúc Mịch bị tổn thương. Nếu không em sẽ không trơ mắt đứng nhìn đâu, em sẽ mặc kệ tất cả để cướp anh Khúc Mịch."

Thương Dĩ Nhu im lặng nghe Châu Châu nói hết. Châu Châu tìm cô nói rằng muốn cạnh tranh công bằng, Thương Dĩ Nhu không hề thấy phản cảm, thậm chí còn cảm thấy cô gái vì tình yêu mà dám tuyên chiến không thể bị miệt thự. Buổi tối Châu Châu chạy đến nhà cô bày tỏ với Khúc Mịch, Thương Dĩ Nhu cũng không trách móc, dù gì đây là lựa chọn và quyền tự do của cô ấy. Nhưng Châu Châu lại dù thủ đoạn hèn hạ nhằm khiến vợ chồng cô xảy ra hiểu lầm, điều này khiến cô cảm thấy Châu Châu thật đê tiện.

Một cô gái mới bước chân vào xã hội, để có được thứ mình muốn mà không tiếc nói dối để châm ngòi, nếu để cô ấy vật lộn trong xã hội thêm mấy năm, sợ là sẽ càng quen dùng thủ đoạn với mọi người xung quanh hơn.

"Chị Dĩ Nhu..."

"Xin lỗi, tiếng chị này tôi không nhận nổi!" Thương Dĩ Nhu ngắt lời, "Cô về đi."

Thấy Thương Dĩ Nhu tức giận, Châu Châu cố đè nén tâm trạng vui sướng, đứng dậy ra về.

Mới xuống lầu đã thấy Khúc Mịch lái xe tới, Châu Châu sợ hãi trốn đi. Đến khi Khúc Mịch xách đồ lên nhà, cô mới bước ra.

"Con bé kia tới à?" Khúc Mịch vừa vào nhà đã thấy bình giữ nhiệt trong bếp và đĩa trái cây trên bàn.

Trước khi lên máy bay Thương Dĩ Nhu đã gọi cho Khúc Mịch, anh đi siêu thị mua đồ ăn. Mới về đã thấy thái độ của Thương Dĩ Nhu không đúng, hơn nữa trong nhà hình như mới tiếp khách, anh đoán người tới là Châu Châu.

Thương Dĩ Nhu gật đầu, thuật lại chuyện vừa nãy: "Con bé kia cứ tiếp tục như vậy không tốt đâu."

"Phải dạy dỗ nó mới được." Khúc Mịch nhíu mày, "Khi nào có thời gian anh sẽ nói chuyện với mẹ."

"Thôi, có lẽ con bé vướng vào chuyện tình cảm nên không tỉnh táo thôi." Thương Dĩ Nhu không cho Khúc Mịch đi mách mẹ Khúc, nếu không gia đình sẽ lộn xộn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK