Mục lục
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bảo mẫu kia ôm khư khư cái bình, còn không chịu nói một câu, còn Khúc Mịch thì chẳng biết đi đâu.

"Bà tên gì?" Lục Li hỏi nhiều đến mức miệng khô rồi, đổi sang Mạnh Triết, "Tuổi, nghề nghiệp, người ở đâu? Bà không trả lời chỉ làm trễ nải thời gian thôi, chẳng có lợi gì cho bà cả. Nơi này là đội hình sự, bà bắt buộc phải phối hợp với công việc của chúng tôi. Nếu bà không hiểu pháp luật thì để tôi phổ cập cho bà nghe. Thứ nhất, che giấu thi thể ở nước chúng tôi là hành vi trái pháp luật..."

Mạnh Triết nói mười lăm phút nhưng chẳng nhận được một câu đáp lại nào.

"Tôi nói này, tốt xấu gì bà cũng biện hộ cho mình một hai câu đi. Cất giấu thi thể, không phối hợp với công việc điều tra của cảnh sát, những việc này đều bị truy tố."

Lục Li thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, chỉ đành gọi điện mời người của khoa pháp chứng tới, sau đó bảo Lưu Tuấn và Vương Thành dùng vũ lực khống chế bảo mẫu, lấy bình sứ đi, sau đó nhờ người của khoa pháp chứng lấy nước bọt của bà ta rồi mang cả bình sứ đem đi xét nghiệm.

"@#¥%......&& ( ) &......%¥" Bảo mẫu liều mạng giãy giụa nhưng bà ta dù gì cũng là phụ nữ trung niên, sao có thể thắng hai thanh niên trai tráng? Thấy bình sứ của mình bị cướp đi, bà ta kêu gào không ngừng.

"Bà nói không được đụng vào cái bình này?" Khúc Mịch trở về, nghe bà ta nói thì hỏi.

Bảo mẫu sững sờ, Lục Li cũng nghi ngờ không hiểu. Khi nãy ở nhà Kaidi, bảo mẫu có lỡ lời nói một câu, dường như Khúc Mịch không nghe hiểu, sao mới chớp mắt đã hiểu rồi?

Khúc Mịch đi tới nhìn cái bình sứ trong tay đồng nghiệp, bất thình lình anh giơ tay mở nắp ra, bảo mẫu lập tức kêu gào thảm thiết.

Bên trong rốt cuộc có gì?

Vương Thành cầm cái bình tò mò cúi đầu xem thì đối diện với đôi mắt nhìn mình chằm chằm, doạ cậu giật mình đến mức suýt ném cái bình xuống đất.

Thấy mặt Vương Thành tái nhợt, mọi người cùng tới xem thì thấy bên trong là một thai nhi vừa thành hình đang nằm cuộn tròn, sau mông còn có một cái đuôi nhỏ, trông vô cùng kỳ dị.

Bảo mẫu ngã khuỵu xuống, lẩm bẩm không ngừng.

"Bà là Ách Ni Nhi?" Ngoài cửa truyền tới giọng run rẩy của ông Hoa, "Đúng là bà, chúng tôi đều tưởng bà chết rồi."

"Tôi ra ngoài hơn ba mươi năm, không ngờ vẫn còn có thể nhận ra mình. Ông đến từ Đại Trại Câu à?" Có vẻ như bảo mẫu không biết ông Hoa.

Ông Hoa gật đầu: "Ở khu vực đó ai mà không biết bà? Không ngờ có thể gặp bà ở đây, đúng là như nằm mơ."

Khúc Mịch ra hiệu bảo đồng nghiệp khoa pháp chứng lấy bình sứ đi, sau đó bảo Lưu Tuấn đỡ bảo mẫu ngồi dậy. Anh chỉ muốn thử một lần, không ngờ ông Hoa thật sự biết bảo mẫu này.

Thì ra bà nội của Ách Ni Nhi này chính là con gái của tộc trưởng tộc X bỏ trốn, người đi cùng bà ta là thanh niên Đại Trại Câu. Bọn họ lẩn trốn bên ngoài một thời gian, mãi đến khi sinh được một đứa con trai mới quay về. Cứ tưởng gạo đã nấu thành cơm, tộc trưởng sẽ nể tình đứa bé mà chấp nhận họ, không ngờ tộc trưởng lại bắt con gái và cháu ngoại về cùng giam lỏng.

Đứa bé kia lớn lên, kết hôn với con gái trong tộc. Nhưng cô gái này khi mang thai đến tháng thứ chín đột nhiên té ngã, đập đầu chết ngay tại chỗ. Mọi người ai cũng nghĩ cả mẹ đều con đều không qua khỏi, ai ngờ ngày chôn cất đứa bé lại tự bò ra, còn cười khanh khách.

Tộc trưởng thấy đây là dấu hiệu xui xẻo nên đã ném đứa bé vào trong núi, nhưng đứa bé may mắn, đã được một ông cụ sống một mình nhặt về nhận nuôi.

Không cần nghĩ cũng biết một ông cụ nuôi một đứa bé gào khóc đòi ăn sẽ khó khăn thế nào. May mà trong trại có phụ nữ có sữa, mọi người chung tay hỗ trợ, đứa bé mới từ từ lớn lên.

Có điều đứa bé này lên ba vẫn không biết nói chuyện, bởi vậy ông cụ đặt tên cho cô bé là Ách Ni Nhi, nghĩa là cô câm. Ai ngờ khi năm tuổi, cô bé đột nhiên mở lời nói chuyện với người trong trại, sang ngày hôm sau người đó liền chết. Chuyện như vậy xảy ra hai lần, mọi người trong trại đều cảm thấy đứa bé này có quá nhiều tà khí, không dám xuất hiện trước mặt nó, sợ nói chuyện với nó câu nào là mất mạng.

Hơn nữa nó còn bò từ trong bụng người chết ra, dân gian hay gọi là quỷ thai, cực kỳ xui xẻo. Mọi người lại nhớ đến việc tộc trưởng ném nó vào núi rừng để tự sinh tự diệt nên khuyên ông cụ bỏ nó đi. Ông cụ không đồng ý, quyết định cùng nó đến nơi không người sinh sống.

Trong trại bình yên mấy năm, nhưng khi lên mười tuổi, Ách Ni Nhi lại bắt đầu xuất hiện ở gần trại. Mọi người phát hiện cô bé đi qua nhà ai, nhà đó chắc chắn sẽ gặp xui xẻo, nhẹ thì có người bị thương, nặng thì có người qua đời.

Dân làng lại tìm ông cụ kháng nghị, bắt ông cụ đưa Ách Ni Nhi rời khỏi trại, mãi mãi không được quay trở về. Ông cụ không thắng nổi người đông thế mạnh, chỉ đành đưa Ách Ni Nhi đi, chớp mắt đã hơn ba mươi năm.

"Ngày xưa bố tôi có cho ông bà nửa túi gạo, tôi còn là người lén cõng đưa đi. Ông bà tặng lại tôi một cuốn sách, tiếc là tôi không biết nhiều chữ, đọc không hiểu lắm. Cuối cùng mấy cuốn sách cũ đó bị đốt hết rồi, nghĩ lại thì đúng là gieo nhân nào gặt quả đó." Không ngờ giữa ông Hoa và Ách Ni Nhi lại có câu chuyện như vậy, "Tôi chỉ muốn hỏi bà một việc, con trai Hoa Uy của tôi sao lại chết?"

Ách Ni Nhi không hề giật mình, bà ta cười thảm: "Không ai thoát được! Không ai thoát được! Ha ha ha..." Bà ta chỉ từng người trong phòng, mặt trắng bệch như quỷ dữ, "&......%@#......¥%......¥¥###"

"Người xúc phạm tiểu quỷ sẽ phải trả giá đắt!" Ông Hoa cau mày, phiên dịch lại lời bà ta nói.

Mọi người có mặt ở đây đều thấy lạnh sống lưng, theo phản xạ duy trì khoảng cách an toàn với bà ta.

"Là tôi giết người, Vương Mỹ Hoa và Hoa Uy kia đều do tôi giết!" Bà ta đột nhiên lên tiếng thừa nhận tất cả hành vi phạm tội.

Lục Li bảo ông Hoa ra ngoài trước rồi tiếp tục thẩm vấn.

"Nếu bà nói người là do bà giết, vậy thì bà thuật lại chi tiết quá trình bà giết người đi. Bà giấu hung khí ở đâu? Thai nhi trong bụng Vương Mỹ Hoa đâu?"

Khi nãy Lục Li có quan sát, đứa bé mới thành hình trong cái bình sứ kia là nam, mà đứa bé trong bụng Vương Mỹ Hoa lại là nữ.

"Không có gì để nói cả, tôi đã thừa nhận mình giết người rồi, vả lại lúc giết người ai cũng sợ, làm gì còn tâm trạng để ý tiểu tiết! Tôi giết Vương Mỹ Hoa vì thai nhi trong bụng cô ta đầy âm khí, có thể nuôi thành tiểu quỷ mạnh, giúp chủ nhân của nó thực hiện tất cả nguyện vọng. Tiểu quỷ đặc biệt như vậy cần lấy hồn phách ra trước, ngâm trong nước chanh rồi đưa về tinh chế, chôn ở nơi tối tăm, hằng ngày cho ăn bằng máu người mới có tác dụng. Tôi chôn xác của nó và hung khí ở con hào phía bắc thành phố, cho nó tiếp tục tẩm bổ âm khí. Còn về Hoa Uy kia, hắn phát hiện tôi nuôi tiểu quỷ nên định mách lại với Kaidi, bởi vậy tôi mới giết hắn. Hắn chết cũng chưa hết tội, ai bảo hắn tham lam!"

"Bà và Kaidi có quan hệ gì?" Lục Li hỏi.

Ách Ni Nhi im lặng vài giây mới trả lời: "Kaidi là con trai của tôi, tên cúng cơm là An Tử, tôi chỉ muốn nó có thể bình an cả đời, nhưng nó cứ khăng khăng đòi làm minh tinh, thấy nó vất vả mãi mà chẳng có thành tụ, người làm mẹ này đương nhiên phải giúp nó rồi. Đồng chí cảnh sát, mọi việc đều do tôi làm, không liên quan đến con trai tôi. Nó không biết những việc này, mà tôi cũng không muốn nó biết."

Bà ta vừa dứt lời, cửa phòng thẩm vấn mở, Kaidi xuất hiện, nước mắt lăn dài.

"Con trai, con đừng trách mẹ." Ách Ni Nhi nghẹn ngào, "Đều tại mẹ vô dụng, mẹ chỉ giúp con được từng này. Con đường tương lai con phải tự đi rồi, mẹ không thể chăm sóc con nữa."

"Mẹ tội gì phải thế, con..."

"Con trai ngốc, mẹ đã làm quá nhiều chuyện tổn hại âm đức, kết cục hôm nay là báo ứng của mẹ." Bà ta ngắt lời Kaidi, nở nụ cười hiền hậu, "Con là đại minh tinh, tiền đồ sáng lạn. Vì ngày hôm nay, con đã chịu rất nhiều khổ cực rồi, mẹ muốn thấy con thành công. Ngày tháng ở bên con là ngày tháng mẹ vui nhất. Trong lòng mẹ chỉ còn một vướng mắc, mẹ rất muốn hỏi bố mẹ của mình tại sao năm xưa không cần mẹ, mặc cho người khác nhẫn tâm ném mẹ vào trong núi. Mẹ sắp đi gặp họ rồi, mẹ muốn chính tai nghe họ trả lời, thực hiện tâm nguyện này."

"Mẹ nói gì vậy? Con sẽ thuê luật sư giỏi nhất, mẹ đừng nói gì cả, con sẽ cứu mẹ ra ngoài." Kaidi lập tức gọi điện cho luật sư, "Tinh thần mẹ tôi không ổn, tôi yêu cầu chữa trị cho bà ấy."

Xem ra Kaidi rất hiểu pháp luật, hắn muốn cứu mẹ hắn ra. Một lúc sau, luật sư tới. Luật sư đưa ra giấy chẩn đoán tinh thần của Ách Ni Nhi không bình thường, yêu cầu nộp tiền bảo lãnh để đưa đi chữa trị.

Theo trình tự, cảnh sát chỉ có thể đồng ý, Ách Ni Nhi được đưa đến bệnh viện chỉ định, cũng có bác sĩ và nhà tâm lý học chỉ định chăm sóc.

Bọn họ đến địa điểm mà Ách Ni Nhi nói, quả nhiên tìm thấy một cái túi trắng đựng thai nhi, ngoài ra gần đó họ còn tìm thấy dao phay, rìu và một cái túi xách màu đen, trên dao và túi có dính ít máu.

"Bà ta chắc chắn đang nhận tội thay con trai."

Không ai bị Ách Ni Nhi qua mặt, nhưng trước mắt quan trọng là phải có chứng cứ. Trong tình huống không có chứng cứ xác thực, bà ta lại ôm hết mọi tội, cảnh sát không thể làm gì Kaidi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK