Mục lục
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khúc Khê bị Thương Dĩ Nhu thay đổi từ đầu, còn chưa đến chân ngay cả chính cô cũng không dám nhận đây là bản thân mình. Không ngờ cô cũng có ngày trở thành mỹ nhân, còn trông tri thức nhẹ nhàng đến vậy.

Có điều đôi giày cô lại không hài lòng, không đợi Thương Dĩ Nhu lên tiếng, Khúc Khê đã nhờ cô giúp mình chọn đôi giày.

Khúc Khê không quen mang giày cao gót, Thương Dĩ Nhu giúp cô chọn một đôi giày đế bằng. Khúc Khê đã cao 1m68, còn mặc quần cao eo nên đã đủ tôn lên đôi chân dài rồi.

Khúc Khê rất thích tạo hình này của mình, cứ nhìn gương soi mãi.

"Đến giờ rồi, em đi đi, anh chị không đi cùng đâu." Thương Dĩ Nhu cười nói, cô cũng rất hài lòng với tác phẩm của mình.

Khúc Khê không hề xấu mà ngược lại, cô được di truyền gen xuất sắc của nhà họ Khúc. Da cô tuy không quá trắng nhưng lại săn chắc, ngoài ra cô có đôi mắt phượng, sống mũi cao, càng nhìn ngắm càng thấy có sức quyến rũ.

"Chị dâu đi cùng với em được không?" Đột nhiên thay đổi tạo hình nên Khúc Khê không được quen, hơn nữa lại sắp phải đi xem mắt, cô cảm thấy không được tự tin lắm.

Thương Dĩ Nhu khó xử, nhưng Khúc Khê cứ kéo tay làm nũng mãi, cô chỉ đành đồng ý.

Khúc Mịch cau mày, có điều thấy Thương Dĩ Nhu đi bộ lâu như vậy, anh sợ cô mệt, tìm một chỗ dừng chân nghỉ ngơi cũng tốt.

Ba người nói với nhau trước Khúc Khê đi tìm người ta, họ chỉ ngồi gần đó cổ vũ cho cô thôi.

Khúc Khê đẩy cửa quán cà phê đi vào, tìm kiếm xung quanh, đột nhiên gặp được người quen. Cậu ngồi ở vị trí khá sáng, trước bàn đặt một cái túi. Khúc Khê híp mắt nhìn kỹ, thấy trong hộp trong suốt kia là hộp trà thì không khỏi giật mình.

Sao lại trùng hợp vậy chứ? Đột nhiên cô rất muốn xoay người bỏ chạy.

"Nè, ở đây." Cô còn chưa kịp nhúc nhích, đối phương đã đứng dậy vẫy tay, "Khúc Khê, tôi ở bên này."

"À, ha ha, trùng hợp quá." Khúc Khê chỉ đành đi tới, "Không ngờ lại gặp cảnh sát Mạnh ở đây, ha ha."

"Cô nói gì vậy? Không phải bà nội cô bảo cô mang đồ ăn tới, sau đó lấy trà đi sao?" Mạnh Triết vừa nói vừa quan sát cách ăn mặc của cô hôm nay, lộ vẻ nghi ngờ."

Khúc Khê giật mình, giây sau vội gật đầu: "Cái này đưa anh, trà đâu?"

"Cô gấp lắm à?" Thấy Khúc Khê không có ý định ngồi xuống uống nước, Mạnh Triết lại nghi ngờ hỏi.

Khúc Khê cố tỏ ra tự nhiên: "Không gấp, mới tăng ca về." Sau đó, cô ngồi xuống đối diện Mạnh Triết.

"Tăng ca? Mới?" Lần thứ ba Mạnh Triết nghi ngờ.

Khúc Khê không hiểu sao bản thân hôm nay lại kém thông minh như vậy. Bỗng dưng Mạnh Triết lại đứng dậy, vẫy tay về phía cửa.

"Giáo sư Khúc, chị Thương." Cậu gọi.

Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch đều giật mình, đến khi nhìn biểu cảm của Khúc Khê và đồ trên bàn, cả hai lập tức hiểu ra đầu đuôi sự việc.

"Đúng là trùng hợp." Thương Dĩ Nhu mỉm cười rồi nhìn Khúc Khê ngồi cạnh.

Bốn người ngồi xuống, Khúc Mịch gọi cho Thương Dĩ Nhu một ly sữa nóng và đĩa bánh ngọt. Khúc Khê thích uống cà phê đen, sở thích này giống hệt Mạnh Triết, đặc biệt là buổi sáng, nếu không uống một ly thì chẳng có tinh thần làm việc.

"Thì ra người giúp bà nội bắt tên trộm móc túi là cậu." Thương Dĩ Nhu thấy đây đúng là duyên phận. 

Bà nội ít khi đi shopping, vừa hay vệ sĩ đi WC, đúng lúc gặp móc túi. Mà chàng thanh niên mạnh Triết này càng hiếm khi đến trung tâm thương mại, hai bên gặp nhau như thế không là duyên phận thì là gì?

"Bà nội Khúc hiền từ mà cũng nhiệt tình lắm. Tên móc túi kia muốn trộm ví tiền của bà nội Khúc, bị bà ấy phát hiện. Đừng tưởng bà nội Khúc đã hơn 80 nhưng thân thủ không vừa đâu. Bà ấy bắt lấy tay tên móc túi, ngang chân hắn, hắn liền quỳ rạp xuống."

Chuyện gì đây? Khúc Mịch biết bà nội thời trẻ là nữ binh, nhưng bà ấy đã hơn 80 tuổi rồi, sao còn dám đánh nhau với tên móc túi chứ?

"Tên móc túi ấy liền rút dao ra, may mà tôi tới kịp."

Nghe Mạnh Triết kể lại, cả ba đều sợ hãi. Bà cụ đúng là càng ngày càng giống trẻ con, sao lại không chịu nghĩ đến hậu quả chứ.

"Cảm ơn anh." Khúc Khê nói, "Hôm nay tôi mời, anh cứ gọi món tự nhiên đi."

"Trời ơi, khi nãy em để quên đồ trên quầy rồi." Thương Dĩ Nhu tìm cớ kéo Khúc Mịch đi, để Khúc Khê và Mạnh Triết có không gian riêng.

"Anh thấy họ thế nào?" Rời khỏi quán cà phê, Thương Dĩ Nhu không nhịn được mà quay đầu nhìn, "Khúc Khê là người không câu nệ tiểu tiết, Mạnh Triết thì hào sáng, hai người họ rất xứng đôi."


"Em đừng quan tâm. Muốn ăn gì anh mua cho cô." Khúc Mịch ôm eo cô, dặn cô cẩn thận dưới chân.

Nhắc tới ăn, Thương Dĩ Nhu đột nhiên đói bụng. Cô chỉ mới ăn trưa thôi, sao lại đói mau thế?

Tầng trên cùng của trung tâm thương mại toàn những nhà hàng ngon. Vừa ra khỏi thang máy, Thương Dĩ Nhu liền có cảm giác muốn ăn hết.

Sao cái gì cũng muốn ăn nhỉ? Nhưng ngửi đến mùi cay, cô lại khó chịu. Mang thai quả thật khiến cơ thể người ta thay đổi, rõ ràng món không cay cô ăn không được, bây giờ thì lại muốn tránh xa.

Cô muốn ăn trái cây mát lạnh, bánh bao nóng hổi mới ra lò, thịt thăn chua ngọt.

Thấy cô ăn từ món nóng sang món lạnh thôi Khúc Mịch cũng cảm thấy ê buốt răng. Ăn như vậy liệu có không tốt cho dạ dày không?

Ăn xong, Thương Dĩ Nhu lại thấy buồn ngủ, cô vừa lên xe liền nhắm mắt, về đến nhà bị Khúc Mịch đánh thức, cô lại mơ mơ màng màng về phong rồi ngủ tiếp.

Mẹ Khúc cười nói: "Xem ra có phản ứng rồi, thích ngủ ham ăn, khẩu vị cũng thay đổi.

Thương Dĩ Nhu ngủ hơn hai tiếng, vừa tỉnh đã đòi ăn quýt, càng chua càng tốt. Mùa này không phải mùa quýt, càng đừng nói là tìm quýt chua. Khúc Mịch đi mấy siêu thị lớn mới mua được, vui vẻ mang về, ai ngờ Thương Dĩ Nhu ăn lại bảo không chua, chê không ăn nữa. Khúc Mịch thuận tay ăn thử, chua đến nhíu mày.

"Thích ăn chua là con trai thích ăn cay là con gái." Mẹ Khúc và bố Khúc ở sau lưng cứ nói mãi, "Em thì không quan tâm nam hay nữ, chỉ là ông bà hai bên cứ nói mãi. Hôm nay bố gọi điện cho em, bảo em phải chăm sóc Tiểu Nhu thật tốt, còn bảo đứa bé trong bụng Tiểu Nhu là tằng trưởng tôn, không được có sơ sót gì. Nhỡ là tằng trưởng nữ thì sao? Nhưng anh biết tính của bố rồi đấy, em không dám nói thẳng. Em chỉ lo sau bảy tháng nữa, nếu sinh ra con gái thì không biết bố có chấp nhận không. Anh còn nhớ lúc cô ba sinh Khúc Khê, hơn một tháng bố không chịu gặp con bé, tên cũng không thèm đặt. Cô ba khóc mấy lần lúc ở cữ, đến giờ để lại tật mắt gặp gió là chảy nước mắt. Em nghĩ kỹ rồi, nếu vì Tiểu Nhu sinh con gái mà bố giận, em sẽ bảo hai đứa nhỏ ra nước ngoài."

"Bố đúng là thích con trai hơn, ngày xưa đối xử với Khúc Khê cũng không tốt lắm. Nhưng bây giờ em nhìn đi, không phải bố vẫn đối xử bình đẳng sao? Bố đã viết di chúc rồi, cháu trai cháu gái trong nhà đều như nhau, ngay cả Khúc Mịch cũng không được chia nhiều hơn một đồng." Bố Khúc thông cảm cho tâm trạng thích có con trai của ông nội Khúc, dù sao người ở thời đại đó ít nhiều cũng mang tư tưởng phong kiến.

Hai người đang nói chuyện thì thấy Khúc Mịch từ trên lầu hai xuống. Anh tìm tới tìm lui trong tủ lạnh rồi lại vào bếp tìm kiếm.

"Mẹ, nhà mình có khoai sọ không? Tiểu Nhu muốn ăn."

Mẹ Khúc giật mình, mới khi nãy đòi ăn chua, bây giờ lại đòi ăn khoai sọ ngọt ngấy, cái thai trong bụng rốt cuộc là nam hay nữ đây?

Trong nhà không có ai biết làm món này, mẹ Khúc lại không yên tâm để Thương Dĩ Nhu vào bếp nên đặt đồ về. Một mình Thương Dĩ Nhu ăn tận ba phần, Khúc Mịch nhìn thôi cũng thấy ngán.

Thương Dĩ Nhu cứ ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, một tuần sau, thai nhi trong bụng đã 12 tuần, cần đến bệnh viện thăm khám chính thức lần đầu tiên.

Khúc Mịch dẫn cô đến bệnh viện phụ sản nổi tiếng nhất Nam Giang, ở đây có bác sĩ giỏi và trang thiết bị hiện đại nhất. Vừa tới khoa phụ sản, Khúc Mịch đã thấy đau đầu. Không ngờ thai phụ nhiều như vậy, hiện đang hơn trăm người chờ, không biết khi nào mới được gặp bác sĩ đây.

Thương Dĩ Nhu thì không vội. Cô ngồi chờ, vừa ăn quả khô vừa trò chuyện với thai phụ bên cạnh. Nơi này toàn là thai phụ nên rất có tiếng nói chung.

Đa phần ai cũng có chồng đi cùng, đàn ông bọn họ cũng có rất nhiều điều muốn nói. Người mang thai là phụ nữ nhưng đàn ông cũng vất vả không kém cạnh.

Khúc Mịch không thích nói chuyện với người lạ, nhưng nghe mấy ông chồng ở bên càu nhàu, anh mới biết phụ nữ mang thai sẽ có rất nhiều phản ứng lạ, may mà Thương Dĩ Nhu không có phản ứng gì thái quá.

Có tổng cộng sáu phòng khám, đợi khoảng một tiếng, cuối cùng cũng đến lượt Thương Dĩ Nhu. Khúc Mịch đỡ cô vào trong, người khám là một bác sĩ nữ hơn 50 tuổi, thái độ rất nhẹ nhàng. Bác sĩ thử máu, xét nghiệm nước tiểu và siêu âm, Khúc Mịch đi nộp phiếu trước, sau đó xếp hàng chờ lấy sổ. Xét nghiệm nước tiểu khá đơn giản, chỉ cần đưa mẫu đến cửa sổ chỉ định là được, người xếp hàng thử máu không nhiều, nhưng đến phòng siêu âm mới thấy đâu đâu cũng toàn là người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK